Bên miệng hắn có một vệt máu, một kích vừa nãy đã đả thương hắn. Nếu không phải hắn có nhục thân mạnh mẽ, phỏng chừng đã bị thương nặng. Ánh mắt hắn tóe lửa giận, sức chiến đấu bị áp chế, Bối Áo nuốt tiên đan, cứ kéo dài tình hình này thì thần kỹ Thôn Thiên sẽ không làm gì được Bối Áo. Hắn tuy rất giận nhưng không ngu xuẩn, không thể thả tiếp thần kỹ Thôn Thiên được. Nếu thả tiếp sẽ làm tiêu hao nguyên khí của hắn, hắn chuẩn bị sử dụng chí tôn thần bình để giết chết Bối Áo.
Ầm!
Hắn vừa xông tới, hai bên trái phải đã có hai luồng ánh sáng mạnh mẽ lao tới. Tiểu Bạch vì bị áp chế sức chiến đấu không kịp tiến vào bên trong bảo tháp, cơ thể hắn lại lần nữa bị đập bay...
Rầm rầm rầm!
Một bên khác, đám Lão Nghiêm Lão Thái từng người một bị đánh bay ra ngoài. Trong thời gian ngắn như vậy đã có năm, sáu cường giả bị thương. Chiến cuộc nghiêng về một bên, cảm giác hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Cô Nguyệt Thành bên này bắt đầu xôn xao, tiếng huyên náo ầm ĩ tới mức đau màng tai võ giả, phần lớn đều là những tiếng khen hay, bọn hắn đang khen ngợi Bối Áo.
Rất nhiều võ giả cấp thấp không rõ tình hình, chỉ cảm thấy cường giả bên phía Bắc Cảnh rất lợi hại, cường giả phía Đông Cảnh chỉ là phế vật, chưa gì đã bị trấn áp.
Bối gia thống trị Bắc Cảnh đã mấy chục vạn năm. Ở Bắc Cảnh, Bối gia có uy vọng rất cao. Võ giả Bắc Cảnh vừa kính vừa sợ Bối gia, Bối Áo là một trong những công tử ưu tú nhất thế hệ trẻ tuổi của Bối gia, trong lòng rất nhiều võ giả cấp thấp chính là thiếu chủ.
Trái lại ở Tiên Vực, Đông Cảnh Chi Vương lại nổi danh hung bạo tàn ngược, quan trọng nhất Đông Cảnh Chi Vương là tiên thú, trong mắt rất nhiều võ giả chính là thú, không đồng dạng với bọn hắn.
Cho nên võ giả Bắc Cảnh lại thù hằn cùng khinh rẻ Đông Cảnh. Tiểu Bạch ngông cuồng như vậy, dẫn theo mười võ giả đã dám giết vào Bắc Cảnh. Điều này đã chọc giận rất nhiều võ giả Bắc Cảnh, lần này có nhiều võ giả đến quan chiến như vậy cũng bởi vì phần lớn võ giả muốn trợ uy cho Bối Áo.
Hiện giờ Bối Áo uy vũ như vậy, dễ dàng trấn áp được Tiểu Bạch khiến cho đám võ giả thoải mái từ đầu tới chân, cũng cảm thấy vô cùng vinh quang.
Rất nhiều võ giả lớn tiếng cổ vũ Bối Áo giết chết Tiểu Bạch, làm thịt con tiên thú không biết trời cao đất rộng này. Bọn hắn mặc kệ Đông Cảnh Chi Vương có trả thù hay không, chỉ muốn trút mỗi nỗi giận.
Nguyên Doãn ở Nguyên Cảnh cũng có thù với Đông Cảnh Chi Vương, lần này tới đây thực ra là xem Tiểu Bạch chết. Giờ khắc này trên mặt hắn không có nửa điểm vui mừng, trái lại nét ngạc nhiên xen lẫn ngờ vực.
Không chỉ có Nguyên Doãn, còn có Kỳ Sư Sư, Mẫn Thạch Vũ cùng rất nhiều cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn xung quanh, cả đám cường giả này đều giống nhau.
Ngạc nhiên lẫn nghi ngờ, không hiểu!
Đám Bối Áo quá mạnh mẽ, đám Tiểu Bạch quá yếu đuối!
Vừa nãy rất nhiều cường giả đều cảm ứng một phen, đám cường giả đều mơ hồ cảm ứng được sức chiến đấu của đám Vũ đại nhân, là cường giả đỉnh phong dưới Đại Viên Mãn, nhưng mà biểu hiện bây giờ lại quá xa.
Rất nhiều cường giả đều biết tường tận gốc rễ mười cường giả mà Bối Áo dẫn theo, lúc trước bọn hắn không quá mạnh như vậy. Cho nên trong này chắc chắn có chuyện mờ ám, sự tình quá quỷ dị.
Trấn thú tiên trận không nhìn thấy được, đây là thả một loại khí tràng vô hình, chỉ nhìn lên màn ảnh thì không ai nhận ra. Xung quanh cũng không có đại trận thần văn mạnh mẽ, chỉ có một trận pháp bảo vệ cung điện kia cho nên cả đám cường giả đều vô cùng kinh ngạc.
Không cần hoài nghi, Bối Áo chắc chắn có bố trí, chỉ là bọn hắn không nhìn ra bố trí ở nơi nào?
Kỳ Sư Sư nhìn một hồi, ánh mắt tìm đến Mẫn Thạch Vũ, truyền âm hỏi:
- Mẫn công tử, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đám Bối Áo lại trở nên mạnh mẽ như vậy? Chuyện này không hợp lẽ thường, ngươi có nhìn ra điều gì không?
Lông mày Mẫn Thạch Vũ nhăn chặt, hắn lắc đầu nói.
- Chỉ bằng màn ảnh thì không nhìn ra được gì, ta chỉ có thể khẳng định Bối Áo có dùng thủ đoạn. Thủ đoạn của hắn rất lợi hại, lần này Lục Tiểu Bạch sẽ xong đời. Lục Tiểu Bạch nếu bị đánh bại thì danh dự quét đất, trở thành trò cười của Tiên Vực, trong lòng hắn cũng sẽ xuất hiện tâm ma. Đông Cảnh Chi Vương chỉ còn mấy nghìn năm thọ mệnh, trong mấy nghìn năm này hắn chắc chắn không thể đột phá Đại Viên Mãn. Đến khi Đông Cảnh Chi Vương mất đi, hắn cũng chỉ còn một con đường chết.
- Sẽ không!
Sắc mặt Kỳ Sư Sư trở nên hơi khó coi, lắc đầu nói.
- Hổ phụ không sinh khuyển tử, Đông Cảnh Chi Vương lợi hại như vậy, nhi tử của hắn sau có thể bại trận dễ dàng được? Lục Tiểu Bạch không thua, hắn chính là nam nhân mà Kỳ Sư Sư ta coi trọng, hắn nhất định sẽ thắng, nhất định!
Nghe Kỳ Sư Sư nói vậy, nhìn nét mặt xinh đẹp người gặp người yêu của nàng, khiến người làm minh hữu của Tiểu Bạch là Mẫn Thạch Vũ có hơi đố kỵ, Mẫn Thạch Vũ thở dài một hơi, nói.
- Sư sư tiểu thư hà tất phải tự lừa mình dối người? Tiểu Bạch thất bại là chuyện không thể nghi ngờ. Vương giả tranh nhau, người thất bại đã định trước sau này không thể trở thành vương giả, nếu vậy Tiểu Bạch có còn xứng với ngươi?
Rầm rầm rầm!
Bên ngoài bàn luận sôi nổi, bên trong cục diện đã chuyển xấu. Đám Tiểu Bạch bên này hoàn toàn bị đè ép, hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Tuy rằng chưa đến nỗi không còn sức chống trả, tuy nhiên năng lực phản kích rất yếu, chỉ có thể cùng nhau phòng ngữ lẫn cố gắng chống đỡ.
Trong lòng đám Vũ đại nhân trầm xuống, vấn đề là bọn hắn không biết rút lui thế nào, hơn nữa trận chiến này quan trọng như vậy, bọn hắn sao có thể từ bỏ dễ dàng? Buộc phải đánh tới thời khắc cuối cùng, cho dù là tan xương nát thịt.
Tiểu Bạch vô cùng phẫn nộ, trong lòng tràn ngập lửa giận ngút trời, nhưng hắn càng gấp gáp thì tình hình càng xấu đi. Mỗi lần hắn xông lên đều phải đối mặt với công kích của mấy cường giả. Phòng ngự của hắn rất mạnh nhưng cứ bị công kích như vậy, chẳng mấy chốc sẽ bị trọng thương.