- Chúng ta chia hai tổ, lục soát dò tìm quanh đây, xem thử có lối ra vào nào khác không... Quên đi, cứ đi chung vậy!
Tứ trưởng lão không thương nghị với chúng cường giả mà trực tiếp hạ lệnh. Hắn vốn định tách ra, đến sau nghĩ lại, vạn nhất Lục Ly mai phục trong này thì sao? Đến lúc đó năm tên cường giả chưa hẳn đã chống được Lục Ly đánh lén, tốt nhất vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.
Bí cảnh này tối đen như mực, khắp nơi đều là hắc vụ, nhiệt độ không khí vô cùng thấp. Bên trong cũng không thấy có hoa cỏ cây cối gì sất, mà chỉ có một màu đen thăm thẳm, vài cây đại thụ bóng loáng, lá cây này chắc đều có độc. Trên đó còn có số ít độc trùng giấu mình trong tán cây, nhìn khá là khủng bố.
Đương nhiên.
Độc trùng ở cấp bậc này còn chưa đủ tạo thành uy hiếp với bọn hắn, điều duy nhất khiến Tứ trưởng lão đau đầu chính là, hắc vụ ở đây không biết do thứ gì tạo thành, không ngờ lại có thể suy yếu thần niệm thám tra, mặc dù vẫn có thể dò xét, nhưng tính nhạy bén giảm đi nhiều.
Bí cảnh này rất lớn, bọn hắn dò dẫm phi hành bốn ngày, lại phát hiện mãi không bay tới điểm cuối. Cảm giác trong này dường như vô biên vô tận, cảnh đó khiến bọn Tứ trưởng lão buồn bực đến thổ huyết. Mấy ngày trôi qua, nhưng vẫn chưa tìm được bất kỳ lối ra nào khác. Cứ tình hình này, dù bọn hắn đi ra được, e rằng bên ngoài sớm đã xong đời.
- Chỉ mong bọn Bát trưởng lão thông minh chút, tụ lại với nhau, không đến nỗi bị đánh chết.
Tứ trưởng lão khẽ thở dài, lại phi hành thêm gần nửa ngày, bọn hắn đi tới trong một sơn mạch cực lớn, ở đây bọn hắn cảm ứng được khí tức hung tàn bạo ngược cường đại, trong sơn mạch dường như ẩn núp một con cự thú khủng bố, chiến lực đoán chừng không kém gì bọn hắn.
- Tránh qua!
Tứ trưởng lão nghĩ nghĩ, sau đó khoát tay nói. Không phải hắn e sợ hung thú cường đại kia, mà là hắn sợ Lục Ly tiềm phục ở gần hung thú cường đại. Một khi bọn hắn khai chiến với hung thú, vậy liền rất dễ bị Lục Ly đánh lén, đến lúc đó chỉ cần vài người bị ám toán, cả đám đều khó mà sống nổi.
Lại bay mấy ngày, bọn hắn lần nữa gặp phải hai con hung thú cường đại, một con trong đó còn là hung thú hệ linh hồn, từ đằng xa hung thú này đã khiến bọn hắn tim đập thình thịch. Hung thú đuổi giết tới, may mà tốc độ bọn hắn đủ nhanh, bằng không chắc chỉ còn nước khổ chiến.
Phi hành trong bí cảnh suốt hơn mười ngày, cả bọn sưu tra khắp giới diện một lượt, nhưng không thu hoạch được gì, cũng không phát hiện có lối ra nào khác. Đám người Tứ trưởng lão ngồi lại phân tích một phen, cuối cùng đưa ra kết luận, hoặc là nơi này đã không có lối ra, hoặc là còn có lối ra nhưng lại ở ngay phụ cận ba con hung thú cường đại kia.
Tứ trưởng lão phỏng đoán nơi này hẳn đã không còn lối ra, Lục Ly bố cục chi li như vậy, tất phải muốn nhốt chết bọn hắn trong đây. Như thế mới dễ dàng đối phó quân đội và cường giả bên ngoài, nếu có lối ra nào khác, vậy bố cục của Lục Ly hoàn toàn trở nên vô dụng.
Lại nói, dù có lối ra nhưng lại ở gần ba con hung thú cường đại kia, đoán chừng bọn Lục Ly cũng không dám đi vào. Cường giả nhân loại không cách nào thăm dò được hành tung Lục Ly, song hung thú lại vô cùng nhạy cảm, rất có thể sẽ phát hiện được hành tung Lục Ly.
- Trực tiếp oanh phá không gian bích lũy!
Tứ trưởng lão cắn răng, quyết định dùng cách thô bạo nhất, oanh phá không gian bích lũy của bí cảnh này, xông ra hư không vô tận. Sau đó lại từ trong hư không vô tận tìm về Vô Tẫn Thần Khư, như thế mặc dù tiêu tốn thời gian tương đối lâu, nhưng cũng là cách duy nhất khả thi lúc này.
- Oanh đi!
Tứ trưởng lão phất phất tay, năm tên cường giả nhắm đến một điểm trong không gian, bắt đầu điên cuồng oanh kích, xé ra từng đạo vết nứt không gian cực lớn, sau đó vết nứt không gian hóa thành không gian hắc động. Không gian hắc động lại không đại biểu cho không gian thông đạo, bọn hắn còn cần tiếp tục oanh kích không gian hắc động, thẳng đến đả thông không gian bích lũy mới thôi.
Ở một mảnh sơn mạch cách bên này mấy triệu dặm, ngay dưới mắt một con cự thú, quang mang lóe lên từ trong hang động, tiếp đó một đạo bóng người dần hiện ra.
Lục Ly vừa đi ra lập tức tiềm ẩn, cự thú gần đó hơi có chút cảm ứng, đứng thẳng người dậy. Nhưng sau khi Lục Ly phóng thích Vô Ngân Đạo, cự thú kia liền không cảm giác được sự tồn tại của hắn nữa, cứ thế vòng quanh mấy lượt rồi lần nữa bò rạp xuống đất.
Xác định cự thú này không phát hiện ra mình, Lục Ly yên tâm, thân hình hắn như U Hồn bay ra, bắt đầu tìm kiếm tung tích bọn Tứ trưởng lão.
Đám người Lạp đại nhân và hơn hai ngàn võ giả Lục Kiếp đều ở trong không gian thần khí, chỉ cần tìm được bọn Tứ trưởng lão, do thám xong tình hình, hắn liền có thể động thủ.
…
Tiêu tốn nửa tháng, Lục Ly dò la xong tình hình, bao gồm cả vị trí của ba con hung thú chi vương cường đại, ngoài ra còn có vị trí của bọn Tứ trưởng lão.
Lúc phát hiện bọn Tứ trưởng lão chính đang cố gắng đả thông không gian bích lũy, lập tức vui đến thiếu chút cười ra tiếng.
Đúng là hội đủ thiên thời địa lợi nhân hoà!
Còn một điểm quan trọng nữa, bọn Tứ trưởng lão đang cách ba con hung thú chi vương không quá xa, nếu may mắn, hắn hoàn toàn có thể đồng thời dẫn dụ ba con cự thú tới, đến lúc đó liền đủ cho bọn hắn uống một hũ.
Lục Ly thám tra thêm lần nữa, đồng thời vẽ ra ba tấm bản đồ, ghi chú hết thảy rõ ràng trên đó, tiếp sau thả toàn bộ võ giả đi ra, lần lượt ra lệnh cho bọn họ.
Ba nhóm, mỗi nhóm do một Thánh Hoàng dẫn đội, Lục Ly lệnh bọn họ không tiếc bất cứ giá nào, ba ngày sau phải dẫn dụ ba con hung thú chi vương tới chỗ đám người Tứ trưởng lão.
Mệnh lệnh này của Lục Ly đồng nghĩa với án tử cho vô số võ giả ở đây. Bởi vì tốc độ những võ giả Lục Kiếp này đều không đủ nhanh, chẳng mấy chốc sẽ bị hung thú đuổi kịp. Bởi thế muốn dẫn dụ ba con hung thú tới chỗ Tứ trưởng lão, vậy thì chỉ có cách dùng mạng người đi điền. Người này chết rồi, người tiếp theo sẽ xông lên, mỗi người dẫn dụ một đoạn, cuối cùng đưa ba con hung thú tới vị trí chỉ định.