Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly cảm ứng khí tức Tử Liên Nhi một cái, ánh mắt dừng lại trên gương mặt xinh đẹp kia, phát hiện Tử Liên Nhi gầy gò mấy phần, lại càng lộ vẻ động người. Nàng nhìn chằm chằm Lục Ly, trong mắt chất đầy tình tự phức tạp.
Lục Ly khẽ cười một tiếng, mở miệng nói:
- Liên Nhi tiểu thư, đã lâu không gặp, ngươi gầy rồi.
Khóe miệng Tử Liên Nhi hiện lên ý cười, khiến cho cả thiền điện như chợt sáng lên mấy phần, nàng liếc nhìn trưởng lão bên người nói:
- Tam thúc, ngươi lui xuống trước đi.
Trưởng lão Tử gia chắp tay với Lục Ly rồi quay người đi ra, Lục Ly nghĩ nghĩ liền quay sang vung tay với Minh Vũ, Minh Vũ cũng theo đi ra.
Lục Ly ngồi lên chủ vị, khẽ vươn tay nói:
- Liên Nhi tiểu thư mời ngồi.
Tử Liên Nhi khẽ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Lục Ly, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, trầm mặc thoáng chốc mới hé môi son nói:
- Lục Ly, ngươi hẳn đã biết mục đích ta tới lần này. Thật ra gặp mặt thế này, ta rất không vui.
Tử Liên Nhi đã trưởng thành, chỉ trong một câu ngắn ngủi lại ẩn chứa ý vị sâu xa.
Nàng tỏ rõ mình chính là đại biểu Tử gia tới hoà đàm, nhưng lại không muốn đại biểu, ngược lại muốn làm bằng hữu tới gặp mặt Lục Ly. Ý trong lời vừa rồi là, nàng một mực xem Lục Ly là bằng hữu, không muốn đàm phán theo kiểu việc công thế này.
Lục Ly mím môi một cái, cười cười nói:
- Nếu ngươi không muốn đại biểu Tử gia, ngươi cũng có thể đại biểu chính mình, vô luận thế nào ngươi đều là bằng hữu của ta.
Ánh mắt Tử Liên Nhi khẽ sáng lên, trên mặt chớp qua một tia kinh hỉ, nàng kinh ngạc nhìn Lục Ly một lúc, sau đó mới u ám thở dài nói:
- Dù xem như bằng hữu lại đã sao? Ngươi chẳng phải vẫn muốn công chiếm Thiên Vũ Quốc? Ta biết ngươi đã hạ quyết tâm, lần này ngươi quyết phải thực hiện cho bằng được.
- Đúng!
Lục Ly nghiêm mặt nói:
- Bắc Mạc nhất định phải nhất thống, đây là nguyên tắc, không có gì phải bàn cãi. Chẳng qua nếu ngươi đã đại biểu Tử gia tới đây, ta tự nhiên phải cố cập đến tình nghĩa, Thiên Vũ Quốc không thể tồn tại, nhưng Tử gia các ngươi có thể giữ lại tám thành tài nguyên Thiên Vũ Quốc, đây là giao kèo tối đa mà ta có thể hứa với ngươi.
- Tám thành?
Miệng anh đào nhỏ nhắn của Tử Liên Nhi hơi mở ra, ý Lục Ly đã rất rõ ràng, hắn chỉ cần Tử gia thần phục, lợi ích tại Thiên Vũ Quốc vẫn thuộc về Tử gia, hắn chỉ từ trong đó rút ra hai thành. Điều kiện này quá ưu đãi, ưu đãi đến mức Tử Liên Nhi không dám tin tưởng.
Nhìn vẻ chân thành trong mắt Lục Ly, Tử Liên Nhi cười, nàng trầm ngâm một lát rồi trùng trùng gật đầu nói:
- Cảm ơn, cám ơn ngươi Lục Ly.
Lục Ly mỉm cười lắc đầu nói:
- Ta cũng hết cách, bằng không đã không chạy đến Bắc Mạc giành ăn với các gia tộc. Ta có nỗi khổ tâm riêng, hy vọng ngươi có thể hiểu được. Hơn nữa ta sẽ không ở lại Bắc Mạc quá lâu, chờ đến ngày ta rời đi, Tử gia các ngươi vẫn là bá chủ Thiên Vũ Quốc.
Chuyện Tử gia, Lục Ly đã suy tính mấy ngày mấy đêm. Lúc Tử Liên Nhi tới, hắn đã đưa ra được quyết định.
Nếu Tử gia không phái Tử Liên Nhi đến, mà vẫn ngoan cố đến cùng, hắn tuyệt đối sẽ không có bất kì cố kỵ gì, trực tiếp phái binh tiêu diệt Thiên Vũ Quốc.
Hắn làm người trước nay vẫn luôn như thế, ăn mềm không ăn cứng, người khác đối tốt với hắn, hắn đối tốt với người ta. Trận chiến Bạch Đế Sơn Tử gia không ra tay, từ đó giành được hữu nghị của Lục Ly.
Nhưng Bắc Mạc nhất định phải nhất thống!
Bắc Mạc chỉ cần một tiếng nói duy nhất, bởi thế Thiên Vũ Quốc không thể tiếp tục tồn tại. Nếu Tử gia biết điều, hắn có thể trả lại lợi ích cho Tử gia, còn về rút ra hai thành, đó là tránh cho thủ hạ bất mãn. Hiện giờ hắn đã không còn một thân một mình, mà đang đại diện cho lợi ích của vô số người, hắn không thể không tỏ vẻ hành xử công bằng được.
- Vậy ta cáo từ trước, đi về thông báo cho phụ hoàng và gia tộc, rất nhanh sẽ có tin tức hồi đáp.
Tử Liên Nhi lập tức đứng dậy, Lục Ly đưa ra điều kiện hậu đãi như thế, nàng tính là lập được công lớn. Nàng muốn mau chóng trở về truyền tin này cho Tử Hoàn Kiều, Tử Hoàn Kiều đã mấy ngày mấy đêm ngủ không ngon giấc.
Lục Ly mỉm cười đưa mắt nhìn nàng rời đi, Tử Liên Nhi đi tới cửa đột nhiên ngoái nhìn Lục Ly một cái, nói:
- Lục Ly, lúc ở Vũ Lăng Thành ta không dẫn ngươi về Tử gia, đó là quyết định sai lầm nhất đời ta, sau này ta hy vọng có thể bù đắp sai lầm kia.
Nói xong, trên mặt Tử Liên Nhi hiện lên hai mạt ráng hồng, nhanh chân chạy vội đi như một cơn gió.
Trước khi đi Tử Liên Nhi tự nhiên bỏ lại một câu, Lục Ly nghe mà cái hiểu cái không, hắn cũng không nghĩ nhiều, trong lòng thở dài một hơi.
Sự tình Tử gia khiến hắn băn khoăn rất nhiều ngày, lần này xem như đã được xử lý viên mãn, Thiên Vũ Quốc đầu hàng, giờ chỉ còn lại duy nhất mỗi Thiên Lương Quốc.
Hiện tại quốc chủ Thiên Lương Quốc là Dạ Lệ, người này từng khai chiến với Dạ Tra ở Bạch Đế Sơn, Lục Ly không hề có chút hảo cảm nào với đối phương. Hơn nữa thật ra hắn cũng không có ý định thu phục Dạ gia, bởi vì hắn muốn độc chiếm tài nguyên Thiên Lương Quốc.
Đã vứt bỏ tài nguyên Thiên Vũ Quốc, tài nguyên hai quốc gia còn lại tuyệt đối phải được nắm giữ trong tay. Bằng không hắn về lại Bắc Mạc làm gì? Không nắm được tài nguyên thì dù có làm Đại Đế Bắc Mạc cũng vô dụng.
Tử Liên Nhi trở lại Thiên Vũ Thành, vừa nói ra hứa hẹn của Lục Ly, đám người Tử Hoàn Kiều lập tức đại hỉ, bằng vào Tử gia thì ngăn sao nổi Lục Ly, đối kháng Lục Ly kết cục chỉ có thể là tiêu thành tro bụi.
Tử gia lập tức khai mở đại đường hội, rất nhanh liền đưa ra quyết nghị, ngay ngày hôm sau đã tuyên bố quy hàng. Từ nay Thiên Vũ Quốc không còn tồn tại, tất cả gia tộc thống nhất quy thuận Lục Ly, ai dám không phục tùng, Tử gia sẽ xuất binh chinh phạt.
Các gia tộc Thiên Vũ Quốc thấy lão đại đều đầu hàng, ai còn dám có ý kiến? Lập tức dồn dập hưởng ứng, biểu thị nguyện đi theo Tử gia quy thuận dưới trướng Lục Ly.