Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 703 - Chương 703: Thần Tiên Hạ Phàm

Bất Diệt Long Đế Chương 703: Thần Tiên Hạ Phàm

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Võ giả các gia tộc bắc bộ Trung Châu không khỏi hốt hoảng, dồn dập tới tìm đám người Cơ Mộng Điềm Dạ Lạc Dương Hiên Lục Toan, thỉnh cầu bọn hắn triệu tập đại quân Nhân tộc cứu viện, giải vây cho Khương Khinh Linh.

Đám Cơ Mộng Điềm và Lục Toan Dương Hiên Điệp Phi Vũ rốt cục tụ lại, ra lệnh triệu tập toàn bộ võ giả Nhân tộc chung tay tấn công đại quân tứ tộc, giải cứu Khương Khinh Linh.

Chỉ là…

Võ giả Nhân tộc vốn phân tán, muốn tụ lại là điều quá khó, hơn nữa rất nhiều võ giả Nhân tộc đều không nghe lệnh, bọn hắn lại không quen Khương Khinh Linh, dựa vào cái gì mà bắt bọn hắn đi liều mạng cứu nàng?

Võ giả các gia tộc bắc bộ Trung Châu triệt để hoảng loạn, muốn chờ đám Cơ Mộng Điềm tụ tập được mấy ngàn người, sợ rằng phải mất mười ngày nửa tháng. Đến lúc đó Linh Lung Các sớm đã bị nện nát, mấy người Khương Khinh Linh đã bị oanh sát đến xương cũng không chừa...

...

Ầm ầm ầm ầm!

Trong bắc bộ tiểu thế giới, tiếng rền vang vẫn đang truyền đến liên miên không dứt, tứ tộc thay phiên phái ra cường giả tấn công, không ngừng lấy dù chỉ một giây.

Quang mang trên Linh Lung Tháp đã dần yếu đi nhiều, điều này khiến võ giả tứ tộc rất là phấn chấn, bọn hắn càng tin chắc, cứ tiếp tục công kích, bảo tháp này nhất định sẽ bị phá mở.

Bất luận bảo vật nào cũng đều cần năng lượng duy trì, nhất là loại bảo vật mang tính phòng ngự thế này, một khi năng lượng bên trong hao hết, bảo tháp tự nhiên sẽ bị phá mở.

Đám người Khương Hỗ phần lớn đã không còn bế quan, bởi vì thời gian chỉ mấy ngày, các nàng tự biết cảm ngộ không được cái gì, thực lực không cách nào được đến đề thăng. Trong lòng lại đang thấp thỏm bất an, làm sao có thể tĩnh tâm tu luyện cho được?

Đoạn thời gian này tâm tình chúng nhân càng lúc càng kém, ngày ngày sống trong lo âu hoảng sợ, nếu không phải nghĩ đến Khương Khinh Linh có thần lực, chiến lực Lục Ly cũng rất cường đại, sợ là sớm đã phát điên.

Trong căn phòng nhỏ, Lục Ly và Khương Khinh Linh ngồi xếp bằng song song nhau, năm ngày qua hai người chưa từng xuất quan, đều đang cố gắng tu luyện để đề thăng thực lực.

Đối mặt với nguy cơ sinh tử, tiềm năng con người quả thực được kích phát vô hạn, chí ít Lục Ly cảm thấy tốc độ đầu óc chuyển động tăng nhanh không biết gấp bao nhiêu lần, rất nhiều chuyện vừa nghĩ liền rõ ràng.

Vấn đề là...

Thời gian quá cấp bách, áo nghĩa hắn đã đến bình cảnh, năm ngày không đủ cho hắn đạt tới đột phá đủ lớn.

Áo nghĩa bình thường chia làm nhập môn, tinh thông, và đại thành. Tốc Độ áo nghĩa của Lục Ly hẳn chỉ mới ở cấp độ tinh thông, muốn lên tới đại thành trong thời gian ngắn sợ là khó mà làm được.

Áo nghĩa là pháp tắc thiên địa, là chí lý thế gian, nếu người người đều có thể một đêm ngộ đạo, vậy số lượng Nhân tộc có thể cảm ngộ áo nghĩa chắc đã nhiều như lông trâu. Rất nhiều người từ nhập môn đến đại thành, thậm chí phải tiêu tốn mấy năm, mấy chục năm…

Róc rách

Lục Ly mệt mỏi, ngừng lại cảm ngộ, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát. Đột nhiên hắn bị một tràng thanh âm kỳ dị đánh thức, không khỏi hiếu kì mở mắt, lại chỉ thấy đập vào trong tầm mắt là một mảnh trắng bóng.

- A...

Khương Khinh Linh như con mèo bị giẫm phải đuôi, đột nhiên nhảy dựng lên, cuống quít nhấc váy lên, mặt đỏ bừng nhìn Lục Ly, cáu giận nói:

- Lục Ly, muốn chết à? Không phải ngươi đang bế quan ư?

Lục Ly nhìn xuống chiếc bô dưới mặt đất, thấy bên trong có chất lỏng màu vàng nhạt, lập tức hiểu ra. Không khỏi có chút lúng túng quay đầu đi, xấu hổ nói:

- Xin lỗi, ta vừa mới tỉnh lại, ta không cố ý.

Khương Khinh Linh không nói gì, thu lại chiếc bô cất vào trong Không Gian Giới Chỉ, ôm mặt nín thinh. Bầu không khí trong gian phòng bất giác trở nên có chút lúng túng và đè nén, dần dần một luồng khí tức kiều diễm dâng lên, sắc mặt Lục Ly và Khương Khinh Linh càng lúc càng đỏ.

Da mặt Lục Ly tương đối dày, lát sau liền đằng hắng một cái, điềm nhiên như không có việc gì hỏi:

- Khương Khinh Linh, mấy ngày nay ngươi có tiến triển gì không?

Khương Khinh Linh trầm mặc một lát, sau đó lắc đầu thở dài:

- Không tiến triển, những thần lực kia đều ở trong cơ thể ta, nhưng ta không cách nào phóng thích hay sử dụng chúng. Xem ra những thần lực này quả nhiên không thuộc về ta, ta hoàn toàn không biết cách dùng. Lục Ly, có phải ta vô dụng lắm không?

Nội tâm Lục Ly không khỏi trầm xuống, thứ có thể ghép được với chữ “Thần” tuyệt đối phải rất cường đại, nếu có thể dùng ra được thần lực, chiến lực Khương Khinh Linh tuyệt đối tăng mạnh, giờ lại nắm trong tay thần vật mà không dùng ra được.

Việc này hắn không cách nào hỗ trợ chỉ điểm, thần lực ở trong thân thể Khương Khinh Linh, hắn nhìn không thấy sờ không được, biết làm sao chỉ điểm?

- Ngươi thì sao?

Khương Khinh Linh đi tới ngồi xuống bên cạnh Lục Ly, hỏi:

- Ngươi có tiến triển gì không?

- Cũng không, thời gian quá ngắn.

Lục Ly lắc đầu nói:

- Căn cơ của ta quá yếu, muốn đề thăng chiến lực trong thời gian ngắn thực sự là điều quá khó.

Khương Khinh Linh nghiêng đầu nhìn Lục Ly nói:

- Lục Ly, xem ra chúng ta phải chết ở nơi này, có thể cùng chết với ngươi, thật ra ta không hề sợ hãi.

- Ta lại không muốn chết!

Lục Ly ngẩng đầu, trong mắt chất đầy không cam tâm, lạnh lùng nói:

- Ta còn có quá nhiều chuyện muốn làm, ta phải tìm được tỷ tỷ, phải cứu ra phụ mẫu, phải cứu sống Bạch Thu Tuyết, ta chưa muốn chết, ta không thể chết!

Nhìn từng đạo gân xanh gồ lên trên trán Lục Ly, nét mặt bỗng chợt trở nên dữ dằn, Khương Khinh Linh bất giác có chút đau lòng. Nàng cúi đầu trầm ngâm không nói, phải đến hơn một nén hương sau nàng mới ngẩng đầu, trong mắt chớp qua một tia kiên định.

Ông!

Giới chỉ trong tay nàng lấp lánh quang mang, một ít thịt khô, hai bình rượu ngon màu hồng phấn xuất hiện, nàng phân ra một ít thịt khô và một bình rượu ngon đưa cho Lục Ly nói:

- Ăn một chút đi, nhất thời không vội được, còn có năm ngày, chúng ta lại cố gắng xem sao.

Lục Ly khẽ gật đầu, cắn lấy thịt khô, lại uống chút rượu ngon. Rượu vào cổ họng, lại không giống liệt tửu, ngược lại có một loại hương vị đặc thù, ẩn ẩn hình như còn có mùi thuốc.

Bình Luận (0)
Comment