Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 704 - Chương 704: Khó Nhận Nhất Là Ơn Mỹ Nhân

Bất Diệt Long Đế Chương 704: Khó nhận nhất là ơn mỹ nhân

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

- Đây là rượu gì? Sao ngươi không uống Huyết Tinh Mân Côi?

Lục Ly nhíu mày hỏi, Khương Khinh Linh lại điềm nhiên như không có việc gì nói:

- Đây thật ra là một loại linh dịch, có thể đề thăng cường độ linh hồn, ngươi đừng lãng phí, uống nhanh đi.

Nghe được là linh dịch đề thăng cường độ linh hồn, Lục Ly tự nhiên không khách khí, hắn nhai nuốt xong thịt khô, sau đó uống nốt bình rượu ngon màu hồng phấn kia.

- Không đúng!

Rất nhanh Lục Ly liền cảm giác được không thích hợp, một cỗ tà hỏa tuôn ra từ bụng dưới, nháy mắt liền khiến hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tà hỏa cuộn trào.

Hắn chấn kinh nhìn lại Khương Khinh Linh, kẻ sau cười lên như hồ ly, hé miệng khẽ nói:

- Lục Ly, linh dịch này còn có tên là thần tiên hạ phàm, dù có là thần tiên uống vào đều sẽ khống chế không nổi dục vọng trong lòng. Bởi thế ngươi đừng cố áp chế làm gì, trước khi chết để Khinh Linh được một lần làm nữ nhân chân chính... được không?

- Mẹ nó, ngươi hạ xuân dược với ta?

Trong cục diện nguy cấp thế này, Khương Khinh Linh lại vẫn nghĩ đến niềm vui cá nước, Lục Ly thật không biết phải nói gì...

Ở trong lòng Lục Ly, Khương Khinh Linh một mực nữ tử phóng đãng, từ lần đầu tiên gặp mặt đã muốn dùng Huyền Tinh mua một đêm của hắn. Đến lần gặp mặt tiếp theo lấy thấy đang ở cùng một nam nhân khác, cộng thêm đồn thổi trước nay, khiến ấn tượng của Lục Ly đối với nàng luôn rất không tốt.

Lục Ly chịu ảnh hưởng rất sâu từ Lục Linh, ở phương diện nam nữ khá là bảo thủ truyền thống, tuyệt không muốn dính tới nữ tử phóng đãng. Yên phu nhân nhiều lần dụ hoặc, hắn vốn có thể tùy ý chà đạp nàng, còn không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào, nhưng hắn đều không ra tay, bởi vì trong lòng hắn luôn có chấp niệm.

Trên thực tế!

Chuyện nam nữ ở thế giới này một mực rất loạn, cường giả có được quá nhiều quyền lực, có thể quyết định sống chết của vô số người, bởi thế đối với bọn hắn mà nói, mỹ nữ chỉ cần quơ tay liền có. Bọn hắn cũng thường xuyên vơ vét mỹ nữ, tỷ như Vũ Hóa Thần, tiểu thiếp không biết có bao nhiêu, hay như Bạch Lãnh Đỗ Tranh, đồng dạng cũng là thê thiếp như mây.

So ra mà nói, trên thế giới này nữ nhân tính là kẻ yếu, các nàng chỉ có thể dựa dẫm vào nam nhân. Cho nên sinh hoạt cá nhân của rất nhiều nữ tử thường khá là phóng đãng, tỷ như Yên phu nhân từng có quan hệ cá nước với rất nhiều nam tử khác nhau.

Biểu hiện của Khương Khinh Linh khiến ấn tượng của Lục Ly đối với nàng có chỗ cải quan, nhưng giữa Lục Ly và nàng lại không có quá nhiều tình cảm nam nữ, có chăng chỉ là tình nghĩa bằng hữu bình thường. Mặc dù đôi lúc Lục Ly có chút động tâm, nhưng nếu nói trong lòng không có khúc mắc gì với quá khứ của Khương Khinh Linh, vậy là gạt người.

Bên ngoài đại quân tứ tộc vây khốn, bọn hắn đang như mành chỉ treo chuông, lúc nào cũng có thể đi đứt.

Thế mà Khương Khinh Linh vẫn tính kế hắn, cho hắn uống xuân dược. Lục Ly không khỏi nổi nóng, cảm thấy Khương Khinh Linh không biết nặng nhẹ, một khi làm xong chuyện kia, quan hệ giữa hai người liền sẽ biến vị.

Tà hỏa dâng lên khiến tròng mắt Lục Ly thoáng đỏ ngầu, hô hấp dần trở nên gấp rút, trên mặt toàn là vẻ khát tình, hắn cố nén xung động muốn đẩy Khương Khinh Linh nằm trên đất, thỏa thích chà đạp, mà khoanh chân ngồi xếp bằng trở lại, cấp tốc vận chuyển Huyền lực, ý đồ ép dược lực ra ngoài.

Chỉ là...

Dược lực vô cùng cường đại, hơn nữa còn đang không ngừng phân tán đến từng khối cơ thịt xương khớp, muốn nhanh chóng bức ra căn bản là điều không thể.

- Ha ha ha.

Khương Khinh Linh cười lên đi tới, dán người lên lưng Lục Ly, một tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lồng ngực cường tráng, miệng anh đào nhỏ nhắn ghé sát vào bên tai, phun hương khí nỉ non nói:

- Vô dụng thôi, thần tiên hạ phàm là xuân dược mạnh nhất Trung Châu, đừng nói ngươi, dù có là Nhân Hoàng đều không ép được, Lục Ly, ta sẽ không hại ngươi, ngươi phải thương tiếc Khinh Linh đấy.

Giai nhân như ngọc truyền đến xúc cảm kinh người, tựa như một que diêm thiêu đốt lên dục vọng chôn sâu bấy lâu trong lòng Lục Ly. Cổ họng hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ như dã thú, trở tay kéo mạnh Khương Khinh Linh về phía mình, để nàng nằm ngang trên hai đầu gối hắn.

A...!

Khương Khinh Linh ngửa mặt nhìn Lục Ly, gương mặt xinh đẹp đỏ đến tưởng như rỉ máu, hô hấp cũng dần trở nên gấp rút, miệng nhỏ mấy máy, song phong phập phồng lên xuống, tạo nên một bức họa diện khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng phải điên cuồng.

- Đây là ngươi bức ta.

Lục Ly gầm nhẹ một tiếng, hai tay dùng sức xé toang áo bào trên người Khương Khinh Linh, thuần thục lột bỏ quần áo, chẳng mấy chốc Khương Khinh Linh đã biến thành một con cừu non trần truồng, vô cùng mê người.

- Lục Ly!

Khương Khinh Linh cũng uống thần tiên hạ phàm, hô hấp càng lúc càng gấp rút, hai tay ôm lấy cổ Lục Ly, chủ động đòi hôn. Hai môi dán vào nhau, hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, Thiên Lôi vạch Địa Hỏa, đã không cách nào khống chế nổi nữa…

Gian phòng không lớn, cũng may được mở ra cấm chế, bằng không tiếng rên rỉ nơi này tất sẽ bị người bên ngoài nghe được. Hai người quấn lấy nhau, không cách nào có thể tách ra, trong phòng nhỏ, một nam một nữ hòa làm một thể, bắt đầu vận động nguyên thủy kịch liệt.

Thần tiên hạ phàm không hổ là xuân dược cường liệt nhất, không chỉ có thể kích lên dục vọng trong người, còn có thể kéo dài sức chiến đấu cho nam nhân. Lục Ly và Khương Khinh Linh đại chiến mấy ngàn hiệp, hoan hảo nguyên suốt một canh giờ mới ôm nhau ngủ thiếp đi.

Hô hô!

Lục Ly thở dốc hổn hển, cả người tựa như hư thoát, vừa rồi hắn cảm thấy thần chí mơ hồ, chỉ theo bản năng thỏa thích vẫy vùng, dùng hết toàn lực phát tiết...

Cuối cùng sau chừng hai nén hương nghỉ ngơi, ý thức mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, hắn mơ hồ mở mắt ra, đập vào mắt lại là một gương mặt xinh đẹp lúc này đang trắng bệch.

Khương Khinh Linh vẫn chưa tỉnh, lông mày nhíu chặt, thần tình trên mặt ẩn ẩn có chút thống khổ. Lục Ly lập tức tỉnh thần, đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt quét nhìn một lượt.

- Hả?

Rất nhanh hắn liền phát hiện ra vấn đề, dưới thân bọn hắn có một tấm vải trắng rất lớn, chắc là Khương Khinh Linh sợ trên đất quá lạnh mới tùy tiện cầm ra đệm lên.

Bình Luận (0)
Comment