- Khụ khụ, ta tạ ơn ngươi mắng tỉnh ta, ha ha ha ha, Long Hoàng?
Ta trước kia quá mức ngu muội, kỳ thật, ta không nợ nàng! Nếu không phải ngươi mắng tỉnh ta, chỉ sợ... !
- Ách, thì ra là như vậy? Không sao, chỉ cần có thưởng là được.
- Cho ngươi!
Tử Bất Phàm đẩy ra một hộp ngọc.
- Đây là cái gì?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Ta đã hạ nhiều tầng cấm chế, được phong ấn trong hộp ngọc này chính là Canh Kim Chỉ Hỏa!
Tử Bất Phàm nói.
- Canh Kim Chi Hỏa? Đây không phải là ngọn lửa của Điền Sư Trung sao?
Vương Khả sửng sốt.
- Đúng vậy, ta thu từ trong nguyên thần của hắn! Nam Minh Ly Hỏa của ta không thể cho ngươi, hơn nữa Nam Minh Ly Hỏa chỉ có một ngọn lửa, không thể phân chia! Canh Kim Chi Hỏa xem như báo đáp ân cứu mạng nhiều lần của ngươi!
Tử Bất Phàm trừng mắt nói.
Thần sắc Vương Khả cổ quái nhìn hộp ngọc:
- Canh Kim Chi Hỏa này có ích lợi gì?
- Đương nhiên là hữu dụng, nếu bán ra ngoài, còn cao giá hơn mười sáu viên Định Hải Châu trong tay ngươi!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
“Ách! Hai mắt Vương Khả tỏa sáng tỉnh quang, ôm vào trong ngực.
- Phát tài! Lần này phát tài rồi! Mười sáu viên Định Hải Châu còn không thể so với Canh Kim Chi Hỏa này.
- Nhưng ngọn lửa này cũng có giới hạn, ta không thể bảo trì lâu đài, trong vòng ba ngày, ngươi tốt nhất nên luyện hóa vào cơ thể.
Tử Bất Phàm thở sâu nói.
- Luyện hóa vào trong cơ thể, vì sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ngươi sắp Nguyên Anh Cảnh rồi, ngươi không cần ngọn lửa xuất chúng hay sao? Lực lượng ngọn lửa Canh Kim Chỉ Hỏa bá đạo vô cùng, có thể giúp ngươi lập tức xông kích lên Nguyên Anh Cảnh. Chỉ cần luyện hóa Canh Kim Chi Cảnh, chẳng những có anh hỏa cường đại, còn có thể lập tức đạt đến Nguyên Anh Cảnh, ngươi không muốn sao?
Tử Bất Phàm nhíu mày nói.
- Lập tức xông kích vào Nguyên Anh Cảnh? Vì sao, ta có bệnh mới tăng lên Nguyên Anh Cảnh!
Vương Khả trừng mắt nói.
Tử Bất Phàm: “... !"
Ngươi, ngươi có ý gì? Ngươi không muốn mình mạnh lên?
Vương Khả đương nhiên không muốn, Nguyên Anh Cảnh sẽ hỏa táng, hiện tại công đức ta còn chưa đủ, ta muốn chết hay sao mà muốn tăng lên Nguyên Anh Cảnh?
- Giáo chủ, nếu ta không luyện vào trong cơ thể, có thể bảo tồn bao lâu?
Vương Khả nhìn Tử Bất Phàm.
- Ba ngày! Ba ngày không nhập thể, nó sẽ dập tắt! Sẽ không còn!
Tử Bất Phàm nói.
Mẹ nó, hiện tại làm gì đây, ta lại không cần thứ này, ta chỉ cần tiền, thứ này khó giữ được giá trị, chỉ có tiền mới đảm bảo chất lượng.
- Ngươi sao vậy? Được chỗ tốt như vậy, vẻ mặt ngươi sao còn đau khổ?
Thần sắc Tử Bất Phàm khó hiểu nói.
- Không phải, giáo chủ, Canh Kim Chi Hỏa này có thể đổi tiền không?
Vương Khả nhìn Tử Bất Phàm.
- Nếu ngươi không cần, trả lại cho ta!
Tử Bất Phàm trừng mắt nói.
Vương Khả ôm chặt hộp ngọc:
- Ai nói ta không cần, của ta, là của ta!
- Vương Khả, ngươi không cầu tiến như vậy? Không muốn tăng tu vi của mình?
Tử Bất Phàm khó hiểu nhìn Vương Khả.
- Không, chỉ là, chỉ là... quên đi, giáo chủ ngươi đừng hỏi, Canh Kim Chi Hỏa trong vòng ba ngày, ta sẽ xử lý tốt, đa tạ giáo chủ ban thưởng!
Vương Khả lập tức nói.
Nếu nói tiếp, giáo chủ sẽ thu hồi lại Canh Kim Chỉ Hỏa này lại, rồi phát hỏa.
Thần sắc Tử Bất Phàm cổ quái nhìn Vương Khả. Ngươi đã được chỗ tốt còn làm vẻ mặt như táo bón, người khác muốn tăng tu vi còn ngươi thì ghét bỏ?
- Các ngươi, hộ tống giáo chủ quay về Ma Long Đảo!
Vương Khả chào đón mọi người.
- Dại Vô số tà ma đáp lời.
- Giáo chủ, ta xử lý chút việc riêng!
Vương Khả nhìn Tử Bất Phàm nói.
“Ờm Tử Bất Phàm gật đầu.
Vương Khả ôm hộp ngọc, bay về hố to, nhảy vào lĩnh vực thiên Sư.
- Vương Khả, ngươi không muốn dùng Canh Kim Chi Hỏa, ngươi có thể tặng ta!
Trương Chính Đạo kích động nói.
- Cút, Trương Thiên Sư còn đang vuốt đầu hai người các ngươi, còn ở đây phí lời! Ngươi trước tiếp nhận truyền thừa của Trương Thiên Sư, đừng có mà nói Trương Thiên Sư không mang lại điều tốt gì!
Vương Khả mắng.
- Hừt Vắt chày ra nước!
Trương Chính Đạo buồn bực hừ lạnh.
Vương Khả đi đến chỗ kén tằm của Trương Lý nhi:
- Trương Lý nhi, nàng không phải cần mồi lửa đặc thù sao? Ta có một, muốn hay không?
Canh Kim Chỉ Hỏa này trân quý như thế, Vương Khả hiểu rõ trong lòng. Cho dù cho bọn thuộc hạ, bọn họ cũng không giữ được. Đến lúc đó có bảo hộ được tính mạng hay không cũng không nhất định, còn không bằng cho Trương Lý nhi!
- Chàng cho ta?
Trương Lý nhi trong kén tằm mừng như điên nói.
- Đúng vậy, thu lễ vật của ta thì phải làm bạn gái ta!
Vương Khả hít sâu hét lên.
- Đúng vậy, thu lễ vật của ta, về sau phải làm bạn gái ta!
Vương Khả hít sâu hét lên.
Tiếng hô của Vương Khả khiến mọi người ghé mắt nhìn.
Ổ phía trên hố to, Tử Bất Phàm, vô số đệ tử Ma giáo tập trung lại, còn Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư đang bị gia gia xoa đầu.
- Vương Khả, ngươi vì tán gái cũng thật hào phóng? Canh Kim Chi Hỏa sao, cái này ngươi đưa cho Trương Lý nhi?
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
Canh Kim Chỉ Hỏa là cái gì, mọi người có lẽ không có khái niệm gì, nhưng Tử Bất Phàm vừa nói, còn trân quý hơn mười sáu viên Định Hải Châu, mười sáu viên Định Hải Châu ít nhất giá trị một triệu sáu ngàn vạn cân linh thạch, Vương Khả lại tùy tiện tặng người khác? Chỉ vì bạn gái? Đây là hào phóng cỡ nào?
- Vương Khả, ngươi thật không tiếc!
Trương Thần Hư cũng trừng mắt nói.
- Vương Khả, ngươi không tự mình thu mà cho Trương Lý nhi, chỉ vì tìm bạn gái?
Tử Bất Phàm cũng kinh ngạc nhìn Vương Khả.
Vương Khả cũng không để ý tiếng la của mọi người, các ngươi thì biết cái gì!
Canh Kim Chi Hỏa ta đưa cho Trương Lý nhi rồi, nếu ôm được một người bạn gái, vậy Canh Kim Chi Hỏa không phải vẫn trở về bên cạnh ta sao? Hơn nữa, Chu Hồng Y còn trái phải đều ôm, ta mấy năm nay lại không có người bạn gái nào, cũng quá thảm hại rồi!
Chính mình là người đến từ địa cầu, mình chính là độc nhất vô nhị trên tỉnh cầu này, lại phải độc thân mấy thập niên như vậy, còn ai chịu nổi.
Mấu chốt, ta còn quá kén chọn! Nữ tử tầm thường thì chướng mắt, tổng cộng chỉ coi trọng ba người, kết quả con đường đây chông gai. Hiện tại vừa vặn, mượn hoa hiến phật, giải quyết độc thân, cớ sao không làm?
Chương.
: Tranh chấp nợ nần
- Trương Lý nhi, nàng có đáp ứng hay không, mau lên đi!
Vương Khả thúc giục.
Trương Lý nhi đang độ kiếp trong kén tằm, lúc này trầm mặc.
Quan trọng là Trương Lý nhi còn đang ngượng ngùng, nhiều người như vậy, đang có mấy vạn người nhìn, ngươi lại dùng Canh Kim Chi Hỏa biểu lộ lời yêu? Cho dù tính cách của ta hào sảng cỡ nào cũng không thể chống đỡ được.
Vương Khả đang chờ đợi, Điền Sư Trung đang chữa thương chịu không nổi.
- Vương Khả, Canh Kim Chi Hỏa kia là của ta, dựa vào cái gì ngươi tặng cho người khác?
Điền Sư Trung chịu đựng thương thế, trừng mắt cả giận nói.
“Ách!" Tất cả mọi người bốn phía quay người nhìn Điền Sư Trung.
- Mau trả lại cho ta, Canh Kim Chỉ Hỏa là của ta!
Điền Sư Trung trừng mắt giận dữ.
- Ngươi nói bậy, Canh Kim Chỉ Hỏa ngươi đã đánh mất rồi, đây là Tử Bất Phàm giáo chủ cho ta, có quan hệ gì với ngươi!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Đó là của ta!
Điền Sư Trung quát lên.
- Ta lại không lấy từ trong tay ngươi, ngươi bị Tử Bất Phàm giáo chủ lấy đi, ngươi tìm nàng đòi đi, ngươi tìm ta làm gì? Đây là của ta, người khác tặng cho ta, không phải ngươi cho ta! Ngươi phải hiểu rõ ràng!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ngươi nói bậy, chính là của ta, mau đưa cho ta! Điền Sư Trung trừng mắt quát.
Hiện tại ta bị thương thành như vậy, làm sao đi tìm Tử Bất Phàm đòi lại? Mấy vạn đệ tử Ma giáo bên ngoài là đùa giỡn sao? Nếu ta ở thời kỳ đỉnh phong, căn bản không sợ bọn họ. Nhưng ta hiện giờ xông ra, không phải là đi chịu chết sao?
- Ngươi nằm mơ, đây là của ta! Mẹ nó, Điền Sư Trung ngươi có bệnh rồi phải không. Ta theo đuổi bạn gái, bầu không khí vừa mới hưng phấn, ngươi lại gây náo loạn, có thể chờ ta theo đuổi xong rồi, ngươi lại gây loạn!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Nói láo, đợi ngươi theo đuổi xong, Canh Kim Chi Hỏa đã qua tay mấy người, ta còn có thể lấy lại được không? Hơn nữa, Canh Kim Chi Hỏa này của ta, nếu thành sính lễ ngươi tặng Trương Lý nhiị, sau này ta không phải sẽ bị đại công tử mắng chết? Ngươi không thể lấy thứ khác theo đuổi Trương Lý nhi sao?
Điền Sư Trung trừng mắt nói.
- Đồ vật khác làm sao biểu đạt được tâm ý? Theo đuổi con gái, không cần quá cái gì cũng tặng? Ngươi mua một đống thứ nàng không thích, hiện tại Trương Lý nhi cần mồi lửa đặc thù, ta dùng Canh Kim Chỉ Hỏa này theo đuổi nàng thì làm sao? Ngươi có từng theo đuổi con gái hay không, ngươi hiểu tâm tư con gái hay không!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ta không hiểu? Ta có tam thê tứ thiếp, ngươi thì sao?
Điền Sư Trung trừng mắt nói.
Vương Khả: “... !"
Mẹ nó, ngươi có tam thê tứ thiếp? Còn ta một người bạn gái cũng không có? Vấn đề này không thể tiếp tục hàn huyên!
- Điền Sư Trung, ai lấy đồ ngươi, ngươi tìm người đó, ngươi tìm ta gây náo loạn làm gì? Ta cũng không nợ ngươi, tiền của ngươi bị người khác cầm đi, người khác lại tặng ngược cho ta, ngươi sao có thể tìm ta đòi tiền? Mẹ nó, nếu như vậy, tiền ta đã dùng, chỉ cần có ký hiệu, ta đều có thể đòi về?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Vương Khả, đây là của ta, nếu ngươi không đưa ta, đừng trách ta không khách khí!
Điền Sư Trung tức giận nói.
Lập tức, hiện trường theo đuổi bạn gái liền trở thành vụ tranh chấp nợ nần, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, sắc mặt Vương Khả trở nên khó coi.
Điền Sư Trung này đúng là điên thật. Canh Kim Chi Hỏa cũng không phải lấy từ trong tay ngươi, không được, hôm nay ta đều nói đến mức này rồi, làm sao có thể ngừng tại đây, cùng lắm thì bị Điền Sư Trung trấn áp.
Vương Khả quay đầu nhìn Thần Vương Ấn cách đó không xa, Thần Vương Ấn còn ngăn chặn cửa động kia. Trong cửa động có Ô Hữu Đạo, hai trưởng lão Hắc Bạch, còn có vô số chuột thi quỷ.
Thân Vương Ấn vẫn chưa được lấy ra, thật đáng giận!
- Vương Khả, mau đưa ta! Bằng không ta chém ngươi một kiếm!
Điền Sư Trung rút ra bảo kiếm, hung tợn nói.
Vương Khả cắn răng:
- Muốn giết ta? Vậy đến đây đi, đến đây! Ai sợ ai? Trương Lý nhiị, nàng chờ một hồi, mẹ ôi, ta phải nói lý lẽ với tên điên Điền Sư Trung này!
Nói xong, Vương Khả ôm hộp ngọc, nhất thời chạy đến một sơn động xa xa.
Chỗ cổ mộ lúc trước Vương Khả và Trương Chính Đạo đi qua, Vương Khả cần dẫn Điền Sư Trung vào sơn động động thủ.
- Còn muốn chạy, mau đứng lại!
Điền Sư Trung vung kiếm đuổi theo.
Vù một tiếng, Vương Khả chui vào trong sơn động. Điền Sư Trung không biết tình huống bên trong, tự nhiên đuổi sát theo.
Tất cả người xem đều không rõ vì sao Vương Khả phải vào sơn động, ngươi ở bên ngoài đánh không lại Điền Sư Trung, vào trong sơn động thì có thể thắng sao?
Vương Khả đi thẳng vào chỗ sâu quen thuộc trong sơn động.
Đường đi quen thuộc, Vương Khả chạy rất nhanh.
- Vương Khả, ngươi đứng lại cho ta! Đưa cho ta Canh Kim Chỉ Hỏa! Hừ, ngươi tự tìm đường chết, mang ta tiến vào sơn động này? Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát sao? Hiện tại, chẳng những ta muốn lấy lại Canh Kim Chi Hỏa từ ngươi, ta còn muốn mọi thứ trên người ngươi! Ta muốn mạng ngươi!
Vẻ mặt Điền Sư Trung trở nên dữ tợn.
Vương Khả chạy một hồi, chạy đến chỗ quan tài của Ma Thập Bát ngày xưa, nghe uy hiếp của Điền Sư Trung và nhìn thấy sát khí ngập trời, Vương Khả lập tức chuyển mình.
- Điền Sư Trung, ngươi gây sự, ngươi quá đáng, hôm nay, là ngươi tự mình muốn chết!
Vương Khả dữ tợn nói.
- Muốn chết là ngươi, Vương Khả, ngươi đi chết đi!
Trường kiếm của Điền Sư Trung muốn chém xuống Vương Khả.
Cũng ngay lúc này, sau lưng Vương Khả đột nhiên truyền đến tiếng gọi ầm ĩ thê lương.
- Là tiếng của sư huynh, sư huynh, cứu mạng đi!
- Sư bá! Chi chi chi chi!
Thanh ầm ầm ầm truyền đến, hai người đang muốn chiến đấu, đều quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy cách đó không xa, Ô Hữu Đạo, hai trưởng lão Hắc Bạch, cả người đầy chuột thi quỷ, huyết nhục toàn thân bị cắn xé một nửa, huyết nhục mơ hồ, xương trắng dày đặc, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Phía sau còn có vô số chuột thi quỷ?
- Cái gì, sao các ngươi đều biến thành như vậy?
Điền Sư Trung cả kinh kêu lên.
Vương Khả biến sắc:
- Các ngươi sao chạy đến nơi này? Còn mang đến chuột thi quỷ, các ngươi không thể đi đường khác sao?
Vương Khả kinh ngạc kêu lên trước mộ thất đại sảnh của Ma Thập Bát.
- Vương Khả, ngươi đi lên!