Điền Sư Trung trừng mắt nhảy xuống.
- Sư huynh cứu chúng ta!
- Sư bá cứu mạng.
Ô Hữu Đạo, hai trưởng lão Hắc Bạch nhất thời nhảy xuống.
Vương Khả nhảy xuống phía dưới, nhất thời nhìn thấy phía dưới mấy cửa đá cũng có chuột thi quỷ vọt đến, nhất thời biến sắc, chạy tới cửa đá cuối cùng không con chuột nào.
Âm!
Trong nháy mắt, Vương Khả thuận tay mở cửa đá.
- Đứng lại!
Điền Sư Trung sợ hãi rống lên.
Gừ, gừ gừ... !
Điền Sư Trung nhất thời bị một đám chuột thi quỷ bám lên người.
- Chết tiệt, cái gì vậy? Chuột thi quỷ? Cút ngay!
Điền Sư Trung vung tay lên.
ầm ầm ầm!
Điền Sư Trung thật vất vả đẩy hết đám chuột thi quỷ trên người, cách xa cửa đá Vương Khả mới vừa trốn đi.
Chít chít chít chít chít chít!
Cửa đá mở ra, nhìn đám chuột thi quỷ ùn ùn kéo đến, Vương Khả đã biến mất rồi.
Đám chuột thi quỷ cũng phát điên rồi, nhìn thấy Vương Khả chạy vào nơi đựng tỉnh hoa của bọn họ, một bộ phận đuổi theo, một bộ phận đi theo đường khác, trở lại mật thất đại sảnh quen thuộc.
Vương Khả bởi vì đã từng đến nơi này, chạy trốn nhanh, thời điểm con chuột còn chưa chặn đường thì đã biến mất.
Chỉ có Điền Sư Trung, Ô Hữu Đạo, hai trưởng lão Hắc Bạch bị nhốt trong đại sảnh mộ thất.
Bốn phương tám hướng không ngừng có chuột thi quỷ chạy đến, tất cả cửa đá đều có con chuột vọt đến, đỉnh đầu cũng có con chuột vọt đến. Đám chuột đông đúc chạy vào, đánh về phía mọi người.
- Không còn đường, không còn đường, sư huynh, ngươi đẩy chúng ta vào ngõ cụt, đường của chúng ta đều bị phá hỏng.
Ô Hữu Đạo cả kinh nói.
- Sư bá, người chính là Nguyên Thần Cảnh, mau, mau dùng khí tức nghiền áp đàn chuột thi quỷ a!
Bạch trưởng lão lo lắng nói.
- Ta hiện tại trọng thương, thực lực chỉ còn Nguyên Anh Cảnh!
Sắc mặt Điền Sư Trung khó coi nói.
- Vậy làm sao bây giờ? Không, không không...
Trong đại sảnh cổ mộ truyền đến tiếng kêu thảm thiết, thê lương.
Vương Khả, chạy về phía trước cửa vào cổ mộ, từ ngoại giới bay trở về Long Tiên Trấn.
Mấy vạn đệ tử Ma giáo Long Tiên Trấn nhìn Vương Khả cưỡi phi kiếm bay từ từ đến, một đám mở to hai mắt.
- Vương Khả, ngươi không phải mới mang Điền Sư Trung vào sơn động sao? Ngươi làm sao bay ra từ nơi đó, Điền Sư Trung đâu?
Tử Bất Phàm kinh ngạc nói.
- Ách, hắn chạy chậm, ở phía sau, đi, ta không đợi hắn nữa, ta còn có việc gấp!
Vương Khả nói.
Tử Bất Phàm: “... !"
Cho dù Điền Sư Trung bị trọng thương cũng là thực lực Nguyên Anh Cảnh, hắn chạy trốn chậm? Ngươi lấy cớ gì vậy!
- Chu Hồng Y và Long Huyết đâu?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Bọn họ, chiến đấu vào trong chướng hải, càng đánh càng xa, đã không nhìn thấy bóng người!
Tử Bất Phàm nói.
- Ách, bọn họ thật biết giày vò nhau, được rồi, giáo chủ, ta còn có việc, sau này nói tiếp!
Vương Khả kêu lên.
Nói xong, Vương Khả lần nữa nhảy vào lĩnh vực thiên sư trong hố to.
Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư đều lộ vẻ mặt cổ quái nhìn Vương Khả. Vương Khả cũng không để ý mà đi đến chỗ Trương Lý nhi cách đó không xa.
- Trương Lý nhiị, lời ta vừa nói nàng có muốn hay không? Muốn hay không?
Vương Khả lần nữa lấy ra hộp ngọc của Canh Kim Chi Hỏa.
Tất cả mọi người nhìn Vương Khả, ngươi này thật chấp nhất, vì theo đuổi bạn gái, ngươi cũng thật hào phóng!
- Mang đến đây!
Trương Lý nhi rõ ràng đang độ kiếp, chợt kêu lên.
- Ha ha, được, Lý nhi, đưa nàng! Nhớ kỹ, nàng cầm lễ vật của ta, nàng chính là bạn gái ta!
Vương Khả hưng phấn lấy ra hộp ngọc.
Am! Trong kén tằm của Trương Lý nhi, lần nữa hiện lên điểu trảo, cào nát hộp ngọc. Canh Kim Chi Hỏa trong hộp ngọc bùng ra kim quang, bị Trương Lý nhi bắt lấy, nhỏ dần, lùi về trong kén tằm.
Chỉ một chốc, phía trên kén tằm kia đột nhiên bùng lên vô số lửa lớn màu vàng.
^ Am! Trương Lý nhi hấp thu Canh Kim Chi Hỏa, nháy mắt cả kén tằm đều bị vô số ngọn lửa bao phủ.
Vương Khả nắm chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
Thật không dễ dàng, lão tử rốt cuộc yêu đương rồi. Ách, ta vì sao lại dùng từ lại?
Trương Lý nhi thu lại Canh Kim Chỉ Hỏa, quanh thân chợt hiện lên ngọn lửa màu vàng, trong hỏa diễm, kén tằm thật lớn mơ hồ xuất hiện khe nứt!
- Lý nhi sắp phá kén rồi sao?
Hai mắt Vương Khả hiện lên vẻ chờ mong.
Ngay khi Vương Khả kiên nhẫn chờ đợi, Trương Thiên Sư cách đó không xa kết thúc tìm hiểu.
- Gia gia, thế nào? Người sờ đầu chúng con nửa ngày, có phát hiện cái gì không?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Gia gia, người lựa chọn ai trong hai con?
Trương Thần Hư cũng chờ mong nói.
Trương Thiên Sư sờ râu của mình, trầm ngâm một chút, nói:
- Ta hồi tưởng tất cả những chuyện các ngươi vừa làm, ta đã xác định, hiếu tâm của Trương Thần Hư lớn hơn, phần truyền thừa nơi này, ban cho Trương Thần Hư!
- Vì sao? Gia gia, vì sao hiếu tâm của hắn lớn hơn! Con đốt vàng mã cho người trước mà, gia gia! Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Gia gia sờ đầu chúng ta nửa ngày là đang suy nghĩ vấn để? Gia gia, người thật bí hiểm!
Trương Thần Hư lập tức nịnh bợ.
- Gia gia, con hiếu thuận hơn! Con còn đề nghị đốt vàng mã cho người!
Trương Chính Đạo nôn nóng nói.
Trương Thiên Sư gật đầu:
- Đúng vậy, vàng mã do ngươi đốt trước, nhưng khi đỉnh vực sâu mổ ra, mấy vạn người nhìn chằm chằm, ngươi đưa toàn bộ vàng mã cho Trương Thần Hư. Vàng mã Trương Thần Hư đốt nhiều hơn. Cho nên, lần này, ta phán Trương Thần Hư thắng, hắn đốt nhiều hơn ngươi năm mươi tờ vàng mã!
Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn gia gia. Chuyện này, chỉ bởi vì hắn đốt nhiều hơn năm trăm miếng kim nguyên bảo, cho nên, lần này Trương Thần Hư thắng sao? Chuyện này quá không có thiên lý rồi.
- Gia gia, vàng mã đó là mượn từ con!
Trương Chính Đạo nóng nảy nói.
Trương Thiên Sư nhìn Trương Chính Đạo:
- Lần sau, lần sau đi!
Trương Chính Đạo: '... !"
Dựa vào cái gì ta lại bỏ lỡ? Là do da mặt ta mỏng sao? Lúc ấy nhiều người như vậy, ta đưa vàng mã cho Trương Thần Hư thì sao?
- Gia gia, hiện tại con bù đắp cho người, còn kịp không?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Không còn kịp rồi, nhưng, ngươi cũng không cần lo lắng, ta để lại ba phần cơ duyên cho ba người các ngươi, không phải còn có một phần sao? Trương Thần Hư, sau này ngươi giúp Trương Chính Đạo tìm phần thứ ba đi!