- Con... !
Tây Môn Tĩnh sầm mặt lại.
Con sẽ không ngừng tra tấn, thậm chí giết người diệt khẩu. Thế nhưng... !
- Đã tìm ra được nguyên nhân thất bại lần này, vậy ngươi học được cái gì?
Tây Môn thừa tướng nhìn về phía Tây Môn Tĩnh.
- Híc, tu vi của con vẫn không đủ! Khiến cha mất thể diện!
Tây Môn Tĩnh cúi đầu nói.
- Ngươi còn nhỏ tuổi, đã là Nguyên Thần cảnh, tu vi ngươi cũng không khiến ta mất mặt, chuyện ngươi khiến ta mất mặt là, ta dùng đầu óc trị quốc, lại sinh ra một tên thô lỗ ngu xuẩn!
Tây Môn thừa tướng lạnh lùng nói.
- Cha, chủ yếu là do Bất Giới La Hán chặn ngang và cả tên Trương Thần Hư... !
Tây Môn Tĩnh còn muốn giải thích.
- Đừng lấy tu vi ra nói chuyện, tu vi Vương Khả còn thấp hơn so với ngươi, phải nói là quá thấp, nhưng vì sao có thể thoải mái nhào nặn các ngươi như vậy?
Tây Môn thừa tướng nói.
- Đó là ở Thập Vạn Đại Sơn!
Tây Môn Tĩnh giải thích.
- Ngươi cũng biết đó là Thập Vạn Đại Sơn, vì sao không nghĩ tới việc, Vương Khả chỉ là Nguyên Anh cảnh, không cần động một đầu ngón tay, lại có thể treo ngược đám người bọn ngươi lên đánh, ngươi còn không học được sao? Trên đời này, võ lực không phải tuyệt đối! Bao nhiêu năm ta chưa từng động thủ với người một lần, nhưng ai dám đến tìm ta gây chuyện?
Tây Môn thừa tướng lạnh lùng nói.
- Cha là thừa tướng Đại Thiện Hoàng Triều, đứng đầu quan văn!
Tây Môn Tĩnh cúi đầu nói.
- Ngươi biết là tốt, thứ quan văn dùng chính là đầu óc, ngươi là con của ta, phải học được cách dùng đầu óc!
Tây Môn thừa tướng lạnh lùng nói.
- Cha, con biết sai rồi, chỉ là không biết lần này có khiến Chiến Thần Điện sinh ra bất mãn đối với cha hay không?
Tây Môn Tĩnh hỏi.
- Bất mãn? Hừ, vi phụ vì ngươi, sẽ không khiến cho Chiến Thần Điện bất mãn, mà là khiến Chiến Thần Điện chê cười! Chiến Thần Điện là một đám vũ phu, vi phụ sợ cái gì.
Tây Môn thừa tướng trầm giọng nói.
- Thế nhưng Chiến Thần Điện... !
- Ta nói, mặc dù Chiến Thần Điện có được chiến lực tuyệt đối, nhưng cuối cùng vũ phu chỉ là vũ phu, vì sao thiên hạ vẫn cần quan văn đi quản lý, rất nhiều chuyện phải động não, chứ không phải động quả đấm! Vương Khả so với ngươi biết động não hơn, hắn lợi dụng tất cả tài nguyên chung quanh, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, đã xây dựng được một phần cơ nghiệp!
Tây Môn thừa tướng trầm giọng nói.
- Cha, tại sao cha lại khen Vương Khả?
Tây Môn Tĩnh không cam lòng nói.
- Ta thúc giục ngươi, tu vi rất quan trọng, nhưng đừng luyện tới hỏng đầu óc! Phải phân rõ cái gì nhẹ cái gì nặng! Đại Thiện Hoàng Triều cần Chiến Thần Điện giành chính quyền, càng cần quan văn chúng ta trị thiên hạ! Ngươi vẫn không hiểu vì sao Nhân Hoàng chú trọng văn trị sao? Còn nữa, Ân Khoa sắp mở rồi, không ở nhà chăm chỉ ôn tập, ra ngoài quát tháo đấu võ, ngươi coi những lời ta nói như gió thổi bên tai sao?
Tây Môn thừa tướng trầm giọng nói.
- Ân Khoa? Khoa khảo? Cha, không phải còn một số năm nữa mới đến khoa cử sao? Tại sao lần này Nhân Hoàng lại thêm kỳ Ân Khoa?
Tây Môn Tĩnh buồn bực nói.
- Ngươi có thể đoán được tâm tư Nhân Hoàng sao?
Tây Môn thừa tướng lạnh lùng nói.
- Cha, cha biết sao? Vậy tại sao cha không nói cho con biết?
Tây Môn Tĩnh buồn bực nói.
- Nói cho ngươi có tác dụng gì, chuyện này phải để ngươi tự tìm hiểu!
Tây Môn thừa tướng lạnh lùng nói.
- Con... !
Tây Môn Tĩnh lộ vẻ phiền muộn.
Ta tìm hiểu không ra! Các ngươi suốt ngày chơi trò bí hiểm, làm sao ta có thể đoán được?
Nhìn thấy con trai ngu ngốc, Tây Môn thừa tướng khẽ thở dài.
- Tiết lộ cho ngươi một câu, Nhân Hoàng sẽ để Ân Khoa trạng nguyên lần này làm thầy công chúa U Nguyệt! Dạy bảo công chúa học thức!
Tây Môn thừa tướng nói.
- Cái gì? Ân Khoa trạng nguyên làm thầy dạy công chúa U Nguyệt? Như vậy không phải là có thể hàng ngày nhìn thấy công chúa U Nguyệt sao? Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt?
Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt: ý nói ở chùa ăn lộc Phật.
Đột nhiên ánh mắt Tây Môn Tĩnh sáng lên.
- Ngươi thi được sao? Kích động như vậy!
Tây Môn thừa tướng trợn mắt nói.
- Con, con... Ì Sắc mặt Tây Môn Tĩnh trở nên cứng đờ.
- Tâm tư Nhân Hoàng, không phải là người như ngươi có thể đoán được, ngươi biết nhiều như vậy là được rồi, những năm này thực lực công chúa U Nguyệt liên tục thăng cao, nhưng Nhân Hoàng vẫn muốn nàng bộ lộ tài năng văn trị, là có thâm ý lớn, chỉ có ngươi là nhìn không hiểu, hiện tại, các thế gia đều phái ra người có học vấn cao nhất, dự thi Ân Khoa lần này, thậm chí, có người hoàng triều khác cũng đến báo danh lần Ân Khoa này, cũng chỉ vì thân phận thầy của công chúa U Nguyệt!
Tây Môn thừa tướng trầm giọng nói.
- Bọn họ đều thèm thuồng sắc đẹp của công chúa U Nguyệt?
Tây Môn Tĩnh sầm mặt lại.
Tây Môn thừa tướng trợn mắt:
- Sắc đẹp? Ánh mắt của ngươi nông cạn như vậy sao? Hừi - Cha, cha, cha phải giúp con! Lần này, con nhất định dụng tâm đọc sách, nhưng, chuyện đi thi... !
Tây Môn Tĩnh vội vàng nói.
- Vậy còn không mau đi đọc sách? Chỉ biết nghĩ những thứ tà môn ngoại đạo!
Tây Môn thừa tướng trợn mắt nói.
- Vâng!
Tây Môn Tĩnh bị chửi, lập tức rụt đầu đi ra khỏi thư phòng.
Tây Môn thừa tướng đưa mắt nhìn con rời đi, ngồi ở bàn đọc sách híp mắt trầm tư.
- Thiện Hoàng, ngươi làm như này là muốn thu quyền? Mưu đồ thiên hạ sao? Sợ rằng Trung Thần Châu này sắp không yên ổn rồi!
Tây Môn thừa tướng lộ vẻ chờ mong.
Đại Thiện Hoàng Triều, Thiện Thần Đô!
Bên trong một gian đại điện u ám, Tào Hùng cung kính quỳ lạy một bóng lưng đứng đối diện với mình.
- Tam thái tử, thuộc hạ làm việc bất lợi, không nghĩ tới Bất Giới La Hán thế mà nghe Vương Khả điều động, dẫn đến lần này thất bại trong gang tấc!
Tào Hùng lộ vẻ khó coi nói.
- Vương Khả? Thật đúng là gặp may mắn!
Tam thái tử ở trong bóng tối lạnh lùng nói.
- Tam thái tử, ngài muốn Vương Khả chết? Vậy có muốn thuộc hạ phái người tiến đến ám sát không?
Tào Hùng cau mày nói.
- Ám sát?
Tam thái tử ở trong đại điện hơi trầm tư.
- Không sai, Chiến Thần Điện đã phát ra thông báo, chuyện Vương Khả chém Long Hoàng, căn bản lời nói vô căn cứ, hắn chỉ nhặt tiện nghi mà thôi, mặc dù Vương Khả có ảnh hưởng to lớn ở Thập Vạn Đại Sơn, nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ là Nguyên Anh cảnh đệ nhất trọng, không có khả năng thời thời khắc khắc mang theo Bất Giới La Hán ở bên người, chỉ cần ám sát tốt, là có thể lập tức lấy mạng của hắn!