- Ừm, cũng không khác nhau là mấy!
Vương Khả:
— vui Quả nhiên, cả cái Tỉnh Thần Châu này đều là như vậy, làm người trưởng thành đúng là không dễ dàng mà!
Một giọng nói lạnh như băng từ trong khoang thuyền truyền đến:
- Khụ khụ, Vương Khả đâu rồi?
Đám gia đỉnh ngạc nhiên nhìn sang:
- Ma Thần đã tỉnh rồi sao?
Lại nhìn thấy, Hoàng Thiên Phong được mấy tên gia đỉnh cẩn thận đỡ đi ra, mặc dù hắn ta đã tỉnh, nhưng giờ phút này sắc mặt vẫn còn trắng bệt, hết sức suy yếu.
- ƯỨm... Ưm...
Giải Binh Giáp bị bịt miệng, kích động mở miệng ô ô mấy tiếng.
Đáng tiếc, Hoàng Thiên Phong cơ bản không hề để ý tới Giải Binh Giáp, chỉ lạnh lùng nhìn về phía Vương Khả.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Lão... lão Hoàng đó à? Ta đã cứu ngươi đấy, ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy làm gì?
- Ma Thần, thương thế của ngài lúc trước, quả thật may mắn nhờ có Vương Khả giúp ngày chia sẻ lực lượng trùng kích!
- Ma Thần, lúc trước Vương Khả thật sự đã giảng nghĩa khí, muốn để cho ngài rời đi!
- Ma Thần, Vương Khả là giáo chủ ma giáo của Thập Vạn Đại Sơn, hắn nói hắn là tà ma ẩn núp bên trong chính đạo, thực ra lại chính là người của ma đạo!
- Ma Thần, cho dù Vương Khả có tội thì hắn cũng đã lấy công chuộc tội rồi!
Một đám gia đỉnh liên tục nói giúp cho Vương Khả.
Nhưng giờ phút này, Hoàng Thiên Phong cơ bản không hề quan tâm tới những giọng nói xung quanh:
- Ta ở Âm Sơn canh giữ ba mươi năm, cũng chỉ vì thanh Quỷ Thần Kiếm này, ngươi có biết hay không, Vương Khả?
Giọng điệu Hoàng Thiên Phong dữ tợn, làm cho Vương Khả cực kỳ khẩn trương, trong lòng bất cứ lúc nào cũng có thể điều động Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm. Mặc dù tiên thiên công đức của bản thân hắn không nhiều, nhưng Hoàng Thiên Phong cũng đã suy yếu thành như vậy, nếu như Hoàng Thiên Phong liều lĩnh giết hắn, vậy thì cũng đừng trách hắn.
Vương Khả nhíu mày hồi:
- Lão Hoàng, ngươi đã canh giữ hơn ba mươi năm, nhưng mà thanh kiếm này lại là của bạn gái ta! Ta cũng lấy làm lạ, vì sao lúc trước ngươi lại nổi điên liều mạng như thế? Rõ ràng ngươi có thể chạy đi, vì cái gì lại giống như không cần mạng chạy tới đoạt kiếm? Lúc đó ngươi đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ vì Quỷ Thần Kiếm, ngay cả mạng ngươi cũng không cần hay sao?
Hoàng Thiên Phong trừng mắt, bi phẫn nói:
- Ta muốn tặng thanh kiếm này cho bà ấy! Không hề giống nhau, lúc đầu ta từng nói với bà ấy, sẽ mang một món lễ vật tốt trở về, tổ chức sinh nhật cho bà ấy. Bây giờ đều đã hư hết, toàn bộ đều bị ngươi làm hư. Ngươi có biết, ta muốn làm cho bà ấy vui vẻ cười một tiếng có bao nhiêu có khăn không hả?
Vương khả mở to mắt:
- Ngươi tặng quà sinh nhật cho nữ nhân à?
Hoàng Thiên Phong liếc hắn, giận dữ nói:
- Không sai, lại bị ngươi phá hư hết rồi! Toàn bộ đều bị ngươi làm hưt Sắc mặt Vương Khả quái dị:
- Lão Hoàng, có phải ngươi chưa từng yêu đương lần nào hay không?
Hoàng Thiên Phong trừng hắn:
- Ngươi nói cái gì?
Vương Khả trợn to mắt:
- Tặng lễ vật cho nữ nhân nào có ai đưa đao kiếm chứ? Ngươi bị bệnh thần kinh à? Người ta trôi qua sinh nhật, chẳng lẽ ngươi không thể tặng một chút lễ vật ngọt ngào hơn sao? Ngươi tặng đao kiếm làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn người ta cầm kiếm của ngươi đi giết người à?
- Hửm?
Sắc mặt Hoàng Thiên Phong cứng đờ.
Vương Khả trừng mắt nói tiếp:
- Xem ra ngươi chính là trai thẳng bị ung thư giai đoạn cuối đi, không phải ngươi thích cái gì thì con gái người ta sẽ thích cái đó đâu. Ngươi muốn người ta vừa ý thì không được đưa thứ mình thích mà phải đưa thứ nàng ấy thích mới được. Ngươi tặng đao kiếm qua, người ta cho ngươi xem sắc mặt tốt mới là lạ đó! Có phải đầu ngươi bị cháy khét lẹt rồi không? Ngươi thử hỏi mấy tên thuộc hạ đã thành thân của ngươi một chút mà xem, xem người ta có dùng đao kiếm làm lễ vật tặng vợ hay không?
Hoàng Thiên Phong nhìn sang đám gia đỉnh, cả đám lập tức cúi đầu.
Rất rõ ràng, không ai lại đi tặng đao kiếm cho vợ mình, mẹ nó, tặng cái này để chém ai chứ? Nửa đêm ở trên giường tỉnh lại, thấy bên cạnh nhiều thêm một thanh kiếm đẫm máu, ai mà không bị hù chết đây?
Hoàng Thiên Phong thở sâu một hơi, gắng gượng chống đỡ chấp niệm của bản thân:
- Cái này không giống, nó chính là Thiên Hạ Đệ Cửu Thần Kiếm, Quỷ Thần Kiếm!
Vương Khả trợn mắt lên nói:
- Chẳng lẽ Quỷ Thần Kiếm lại không phải là kiếm à? Đều như nhau cả thôi, hơn nữa, lúc Quỷ Thần Kiếm vung lên còn triệu hồi vô số quỷ vật tới! Ngươi muốn tặng Quỷ Thần Kiếm trong tiệc sinh nhật của người yêu, sau đó triệu hồi ra một đám xương khô, cương thi, xác thối, mấy thứ quỷ vật làm cho người ta sợ hãi tới đó à? Tiệc sinh nhật này có còn muốn tổ chức nữa hay không đây? Có ai buồn nôn hơn ngươi đâu chứ?
Sắc mặt Hoàng Thiên Phong cứng đờ:
- Ta...
Hiển nhiên, những điều mà Vương Khả nói với Hoàng Thiên Phong đều là sự thật, sinh nhật của người ta, hắn ta đưa đao kiếm qua để làm gì? Tới lúc đó còn triệu hồi một đám ma quỷ tới đó nữa à? Chẳng lẽ hắn ta thật sự tặng sai rồi sao?
Giọng điệu của Hoàng Thiên Phong đã tốt hơn trước:
- Nếu như không tặng Quỷ Thần Kiếm, vậy thì phải tặng gì đây?
Vương Khả nói:
- Thì tặng mấy thứ mà nữ nhân thích nhất ấy!
Hoàng Thiên Phong hơi khẩn trương hỏi:
- Vậy nữ nhân thích cái gì nhất?
Vương Khả trịnh trọng nói:
~ Túi xách! Túi xách sang trọng đắt tiền, tốt nhất là hoàn toàn chế tạo thủ công, túi xách nhãn hiệu lớn, chế tác tỉnh xảo, do nghệ nhân nổi tiếng làm ra, còn phải là bản số lượng giới hạn! Dù sao cũng chỉ có một chữ: hiếm!
Hoàng Thiên Phong hơi sững sờ:
- Túi xách à? Thứ đồ chơi này thì có tác dụng gì?
Vương Khả nghiêm túc nói:
- Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói đến “chữa khỏi bách bệnh"
sao?
Hoàng Thiên Phong ngây người:
- Chữa khỏi bách bệnh ư?
Vương Khả:
- Ngươi thử hỏi mấy gia đinh đã thành thân này một chút, mọi lần vợ của bọn họ muốn tặng quà gì?
Hoàng Thiên Phong nhìn đám thuộc hạ.
Một tên gia đỉnh gật đầu nói:
- Vương Khả nói không sai, vòng tay trữ vật chính là túi xách, vợ của thuộc hạ thích mua đủ loại vòng tay trữ vật quý giá, càng đắt càng thích, rõ ràng là không gian chứa đựng không được bao nhiêu, lại không thực dụng, thế nhưng chẳng biết tại sao vợ của thuộc hạ vẫn thích!