- Vợ của thuộc hạ cũng vậy!
- Vợ của thuộc hạ cũng thết Đám thuộc hạ liên tục gật đầu, làm cho Hoàng Thiên Phong sững sờ một hồi lâu.
Vương Khả trợn mắt lên nói:
- Thấy chưa? Ngươi thấy chưa? Lão Hoàng, ngươi tặng Quỷ Thần Kiếm cho người yêu của ngươi, chẳng phải muốn chọc người ta tức chết đấy sao? Sao ngươi không thể tặng một ít túi xách, để cho người ta vui vẻ một chút đây? Chẳng lẽ ngươi không muốn người yêu của ngươi trãi qua sinh nhật vui vẻ sao?
Cả Vương Khả lẫn một đám gia định đều nói như thế, khiến cho Hoàng Thiên Phong cảm giác bản thân hắn ta có lẽ đã sai.
Hoàng Thiên Phong trừng mắt nhìn đám thuộc hạ:
- Vậy... vì sao trước đó các ngươi không nói?
Sắc mặt đám thuộc hạ cứng đờ, lập tức cúi đầu không lên tiếng.
Nếu như trước đó bọn họ nói ra thì hắn ta cũng phải tin tưởng mới được chứ? Hơn nữa, lấy tính cách ăn dấm kia của Hoàng Thiên Phong, trước kia bọn họ đúng là không dám thảo luận cùng hắn ta!
Vương Khả nhanh chóng an ủi:
- Lão Hoàng, ngươi cũng đừng trách bọn họ, ai bảo ta lại ưa thích nói lời thật lòng đây! Ngươi cần phải cám ơn ta thật tốt đó!
Hoàng Thiên Phong giương mắt nhìn Vương Khả:
Không phải vừa rồi hắn ta đi tìm Vương Khả là để hưng sư vấn tội hay sao? Tại sao quanh đi quẩn lại một vòng, hắn ta còn phải cám ơn Vương Khả đây? Vương Khả đoạt đồ của hắn ta, chẳng lẽ hắn ta còn phải cám ơn hắn nữa à? Sao hắn không đi chết đi?
Trên phi thuyền!
Hoàng Thiên Phong giương mắt nhìn Vương Khả.
Hắn nghe Vương Khả thao thao bất tuyệt từ chữa khỏi bách bệnh tới lễ cầu hôn long trọng, lại tới dẫn con gái người ta đi ngắm nhìn hết thảy phồn hoa thế gian, tiếp theo lại ngồi ngựa gỗ quay quay. Vương Khả nói tới mức miệng đắng lưỡi khô, liên tục uống hết mấy chung trà mới có thể kết thúc một chuỗi dài.
Hoàng Thiên Phong trợn mắt nói:
- Vương Khả, ngươi thổi cái da trâu gì thế? Ngươi kêu ta đừng tặng Quỷ Thần Kiếm cho nữ nhân, trong khi chính ngươi lại giúp U Nguyệt công chúa lấy Quỷ Thần Kiếm, có phải ngươi đang gạt ta hay không?
Vương Khả hiếu kỳ nói:
- Chúng ta không giống nhau, Thiện Hoàng bắt buộc ta phải dùng Quỷ Thần Kiếm làm sính lễ, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ? Ngươi chỉ muốn tặng cho bạn gái của ngươi, nếu như ngươi không thể theo đuổi trực tiếp được, vậy thì có thể gián tiếp theo đuổi nàng ấy mà. Trong nhà nàng ấy có những người nào, ngươi có thể bắt đầu từ người thân của nàng ấy, dùng đủ loại viên đạn bọc đường khiến cho người thân của nàng ấy tiếp nhận ngươi.
Sau đó ngươi lại bảo người thân nàng ấy nói giúp cho ngươi.
Đúng rồi, người yêu của ngươi có thân thích gì không?
Hoàng Thiên Phong nhíu mày suy tư:
- Thân thích à?
Vương Khả hỏi:
- Đúng vậy, kiểu như cha mẹ của nàng ấy, mẹ vợ tương lai của ngươi, cha vợ, hoặc là huynh đệ tỷ muội của nàng ấy, có ai không?
Hoàng Thiên Phong nhớ lại nói:
- Bà ấy à? Bà ấy và cha mẹ đã mỗi người một nơi, ân đoạn nghĩa tuyệt rồi! Bà ấy còn có một người chồng và một đứa con gái, đáng tiếc...
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Gì? Tình huống gì đây? Nàng ấy có chồng và con gái rồi sao?
Lão Hoàng, chẳng lẽ ngươi...
Mẹ kiếp! Ngươi đúng là không biết xấu hổi! Ta lại còn giúp ngươi bày mưu tính kế nữa chứ, ngươi tính làm cho ta thành kẻ đồi phong bại tục giống như ngươi luôn sao?
Hoàng Thiên Phong nhớ lại nói:
- Chồng của bà ấy đã mất lâu lắm rồi!
Vương Khả thở dài một hơi:
- Hả? Chết rồi sao? Vậy ra nàng ấy là quả phụ à? Làm ta sợ hết hồn, ta còn tưởng ngươi muốn hoàng đao đoạt ái nữa chứ!
Hoàng Thiên Phong trầm giọng nói:
- Ta quen bà ấy còn sớm hơn cả chồng bà ấy nữa kìa!
Vương Khả an ủi:
- Đây không phải là vấn đề sớm hay không sớm, đây là vấn đề về duyên phận. Duyên phận không thể cưỡng cầu, chẳng qua bây giờ chồng bà ấy đã chết, ngươi vẫn còn cơ hội! Phải biết nắm chắc, ngươi vẫn còn cơ hội mài!
Hoàng Thiên Phong cười khổ nói:
- Ta vẫn còn cơ hội sao?
Vương Khả lại an ủi:
- Ngươi phải có chút lòng tin về bản thân chứ, ách, mặc dù ngươi lớn lên hơi xấu xí, nhưng cũng may tương đối cường tráng...
Hoàng Thiên Phong trợn mắt:
- Ngươi nói ai lớn lên xấu xí hả? Ngươi muốn chết à?
Vương Khả liếc hắn ta:
- Đừng nóng, đừng nóng, không phải là ta đang giúp ngươi tính toán hình tượng hoàn hảo mà nữ thần của ngươi theo đuổi hay sao? Ngay cả dung mạo bản thân mà ngươi còn không có cách nào nhìn thẳng, sao ngươi có thể đả động tâm tư nữ nhân được chứ? Ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi, ngươi làm cách nào mà nhiều năm như vậy còn chưa thành công đây? Còn không phải là vì bên cạnh ngươi không có một ai dám nói thật hay sao?
Bởi vì không có người nói sự thật ra cho ngươi biết, cho nên ngươi mới không có cách nào nhìn rõ bản thân, khiến cho ngươi không có cách nào đả động được nữ thần. Ta nói vậy còn không phải là vì muốn tốt cho ngươi sao? Dung mạo đối với nam nhân mà nói không quan trọng, ngươi muốn người khác che giấu lương tâm nói ngươi anh tuấn, sau đó sống cô độc hết quãng đời còn lại. Hay là để cho người ta nói ngươi xấu xí, sau đó cưới được nữ thần trong lòng đây? Ngươi chọn cái nào? Ngươi đồng ý ta nói ngươi anh tuấn hay là nói ngươi xấu xí hả?
Hoàng Thiên Phong tức thì có tức, nhưng vì có thể theo đuổi nữ thần, hắn ta cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Vương Khả giúp Hoàng Thiên Phong bày mưu tính kế:
- Ngươi xem ngươi một chút, có phải ngươi đã tốt hơn quãng thời gian trước nhiều rồi không, không còn là hình tượng độc nhãn long nữa. Hình tượng, khí chất miễn cưỡng cũng không có gì trở ngại, ngươi có thể đi con đường của nhà giàu, bỏ tiền ra, cái gì tốt nhất đều mua cho nàng ấy, dù sao ngươi cũng có tiền như vậy!
Hoàng Thiên Phong nói:
- Bà ấy có tiền hơn ta!
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, chẳng lẽ người nọ là siêu cấp phú bà hay sao?
Vương Khả lại một lần nữa khuyên nhủ:
- Vậy thì ngươi có thể đi con đường nam nhân dũng mãnh, lấy thực lực cường đại của ngươi làm cho nàng ấy sùng bái ngươi, thí dụ như, ngươi bảo đám thuộc hạ giả mạo lưu manh xuất hiện, sau đó làm anh hùng cứu mỹ nhân, đại sát tứ phương!
Hoàng Thiên Phong lại nói: