- Nhưng mà thực lực của bà ấy còn mạnh hơn cả ta!
Vương Khả:
— 22.1 Mẹ nó! Cái này... người ta giàu hơn ngươi, còn mạnh hơn ngươi, ngươi lại không được đẹp, ngươi bảo ta phải làm sao đây?
Vương Khả nói:
- Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói, chồng của nàng ấy đã mất, còn có một đứa con gái. Ngươi có thể lấy lòng con gái nàng ấy, mua một đống đồ chơi lớn cho con gái nàng, bảo con gái nàng ấy giúp ngươi thổi gió bên tai!
Hoàng Thiên Phong nhíu mày nói:
- Hơn hai trăm năm trước, lúc con gái bà ấy còn nằm trong tã lót đã bị người ta bắt cóc mất, e là bây giờ cũng chết mất rồi!
Vương Khả trừng mắt nhìn Hoàng Thiên Phong, cái này... mẹ nó, không phải là hình mẫu tu la đó chứ? Ngươi còn theo đuổi cái búa ấy! Đã vậy mà ngươi còn muốn ta giúp ngươi tác hợp à?
Vẻ mặt Vương Khả cổ quái nói:
- Ấy, ta cảm thấy, ngươi nên đổi đối tượng theo đuổi đi thôi, ta không nhìn thấy chỗ nào trên người ngươi gọi là có khả năng cải!
Hoàng Thiên Phong không cam lòng nói:
- Không, chắc chắn là có cách, ta cảm thấy, ta còn có thể cố gắng thêm một lần nữa!
Sắc mặt Vương Khả hết sức khó coi, còn có cách nào nữa đây?
Ngươi đã quen biết người ta bao nhiêu năm rồi? Người ta có ý gì với ngươi không? Nếu như người ta sớm có ý tứ, bây giờ cơ bản đã thành rồi.
Nét mặt Vương Khả quái gở nói:
- Ấy, nếu không, hay là ngươi lại tìm người khác hỏi thử một chút, ta xuống Phi Chu trước nhé?
Hoàng Thiên Phong lắc đầu:
- Không được! Ngươi là Lễ Bộ Thị Lang của Đại Thiện, ta muốn bắt ngươi về cho Ác Hoàng xử lý!
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Lão Hoàng, ngươi làm vậy không phải là quá đáng lắm sao? Ta đã cứu mạng của ngươi, vừa rồi lại còn bày mưu tính kế giúp ngươi cả buổi, ngươi lại báo đáp ta như vậy sao?
Hoàng Thiên Phong thở dài:
- Việc nào ra việc nấy! Giải Binh Giáp nói, ngươi nhận lệnh của Ác Hoàng ẩn núp ở Đại Thiện Hoàng Triều, có rất nhiều kẻ nằm vùng bại lộ đều là tại ngươi. Ác Hoàng chắc chắn sẽ trách tội xuống dưới, ta không thể thả ngươi đi được!
Vương Khả trợn mắt lên nói:
- Đánh rắm, Giải Binh Giáp thuần túy là nói bậy bạ, rõ ràng đó là mưu kế của Tây Môn Thuận Thủy, có liên quan gì tới ta đâu? Ta còn là giáo chủ của Thái Âm Ma Giáo nữa đấy!
Hoàng Thiên Phong trừng mắt:
- Đến lúc đó tự ngươi đi nói với Ác Hoàng đi!
Vương Khả:
- Lão Hoàng, Giải Binh Giáp quả thật là nói xấu cho ta, ngươi cũng không phải không biết, cho dù ta có tự mình mở miệng cũng làm sao nói rõ được đây? Ác Hoàng kia là cái dạng gì? Bà ấy sẽ chịu nghe ta giải thích sao? Nếu như bà ấy không biết phân biệt tốt xấu, vậy có phải là ta thảm rồi hay không?
Hoàng Thiên Phong trừng mắt, tức giận nói:
- Ngươi nói ai không biết phân biệt tốt xấu?
Vương Khả giật mình:
- Lão Hoàng, sao ngươi lại phát hỏa lớn như vậy?
Hoàng Thiên Phong hung dữ nói:
- Õ Đại Ác Hoàng Triều này, ngươi có nói ai cũng không liên quan tới ta, nhưng nếu ngươi dám nói xấu bà ấy một câu, ta sẽ lập tức giết chết ngươi!
Giờ phút này, hắn nhìn đến dáng vẻ hung tợn của Hoàng Thiên Phong, chân mày nhíu chặt. Bất chợt, hắn giật mình một cái:
- Vừa rồi nữ thần mà ngươi muốn theo đuổi không phải là Ác Hoàng đó chứ?
Hoàng Thiên Phong mở to mắt:
- Hửm?
Vương Khả nhớ lại vừa rồi Hoàng Thiên Phong đã nói, người kia là một nữ nhân có tiền hơn hắn ta, lại có thực lực mạnh hơn hắn ta.
Người có thể có thực lực mạnh hơn Hoàng Thiên Phong ở Đại Ác Hoàng Triều này, có thể có được mấy người đâu chứ?
Chẳng lẽ là Ác Hoàng sao? Người mà Hoàng Thiên Phong một mực theo đuổi chính là Ác Hoàng à?
Hoàng Thiên Phong lạnh giọng nói:
- Bộ không được sao?
Vẻ mặt Vương Khả quái gở nói:
- Được chứ được chứ, lão Hoàng, ta coi trọng ngươi!
Được rồi, ta vẫn nên ẩn dật chung chỗ với đám gia đỉnh kia thôi.
Khó trách bọn họ không dám nói thật với ngươi, không phải bọn họ sợ làm tổn thương lòng tự trọng của ngươi, mà là sợ ngươi tổn thương chúng ta!
Hoàng Thiên Phong trầm giọng nói:
- Vương Khả, tình huống của ngươi, ta sẽ giải thích cho Ác Hoàng, nhất định sẽ không để cho Giải Binh Giáp vu oan ngươi!
Cách đó không xa, Giải Binh Giáp vẫn còn bị bịt miệng như cũ:
= VH.. Wfa, Vương Khả lập tức vỗ ngực:
- Được, vậy thì nhờ lão Hoàng ngươi giúp đỡ một chút, chắc chắn là không thành vấn đề. Ngươi muốn ta giúp ngươi suy nghĩ một chút lễ vật, vậy thì ta đảm bảo sẽ giúp ngươi. Vào lúc diễn ra đại thọ của Ác Hoàng, lễ vật của ngươi nhất định sẽ trổ hết tài năng phong phú, làm cho Ác Hoàng cười một tiếng.
Hoàng Thiên Phong gật đầu:
- Được!
Một tên gia đinh thuộc hạ lập tức nói:
- Ma Thần, phía trước chính là Ác Thần Đô, chúng ta đã đến nơi rồi!
Toàn bộ đám người đều nhìn về phía trước:
- Hả?
Vương Khả cũng đứng bật dậy, cảm khái nói:
- Cái máy bay này, à không, cái Phi Chu này đúng là nhanh thật, chỉ trên dưới hai ba ngày mà đã có thể tới được Ác Thần Đô rồi sao? Sau này ta nhất định phải đóng một cái mới được!
Vương Khả cảm thán xong, lập tức nhìn về phía xa.
Trước mắt hắn là một vùng biển trộng, trên biển rộng có một hòn đảo khổng lồ, đó chính Ác Thần Đô. Đương nhiên, trên đảo cũng có vô số sông ngòi núi non chiếm diện tích lớn.
Ác Thần Đô lơ lửng ở trên không trung, cũng đồng một dạng với Thiện Thần Đô, ở giữa biển có một một đám mây công đức treo lơ lửng. Bốn phía liên tục có cường giả bay tới bay lui, cực kỳ hùng vĩ.
Kỳ lạ nhất là bốn phía của Ác Thần Đô có đến tám hòn đảo nhỏ vây quanh, tạo thành một vòng tròn. Vương Khả nhíu mày nói:
- Õ bốn phía của Ác Thân Đô có tới tám hòn đảo nhỏ lận sao?
Trên mỗi đảo nhỏ đều có thành trì nhỏ à? Chẳng lẽ là vệ tinh?
Giống như... giống như...
Hoàng Thiên Phong trầm giọng nói:
- Giống như hoa sen đúng không?
Vương Khả hiếu kỳ:
- Ấy, đúng rồi, hình dạng của Ác Thân Đô này, quả thật giống như một đóa sen năm cánh sắp nở, mà tám hòn đảo nhỏ này lại giống như tám cánh của hoa sen.
Hoàng Thiên Phong giải thích:
- Không sai, tám hòn đảo hình cánh hoa sen này, trên mỗi hòn đảo đều có thành trì nhỏ, phân biệt gọi là đảo Nhân Hoàng, đảo Hắc Liên Nhân Hoàng, đảo Bạch Liên Nhân Hoàng, đảo Tử Liên Nhân Hoàng, đảo Hồng Liên Thánh Sứ, đảo Hắc Liên Thánh Sứ, đảo Bạch Liên Thánh Sứ, đảo Tử Liên Thánh Sứ!