Đồng An An trầm giọng nói.
- Không sai, bắt hắn phun ra!
Mọi người lập tức siết chặt quả đấm.
- Thế nhưng, hiện tại làm sao chúng ta bắt Vương Khả phun ra?
Nam đổ thánh lo lắng nói.
Đúng lúc này, bên ngoài đại lao có một người đàn ông đi tới, không phải ai khác, chính là Chu Yếm.
- Đồng đàn chủ, ta đã giúp ngươi tìm hiểu rõ ràng, Vương Khả xuất phát rồi!
Chu Yếm siết chặt quả đấm vui mừng nói.
- Hả?
Đám người nghi ngờ nhìn về phía Chu Yếm.
Đồng An An lại giải thích, nói:
- Yên tâm, đây là Chu Yếm, có thù với Vương Khả! Mấy ngày trước Vương Khả đi hành cung đường chủ, Chu Yếm đã tìm ta, giải thích lợi hại, muốn cùng chúng ta đối phó Vương Khả!
- Ồ?
Mọi người nhìn về phía Chu Yếm.
- Mọi người yên tâm, Vương Khả làm hại ta mất nước, làm hại ta bị rất nhiều người đánh, hại ta nhiều lần mất mặt, ta và hắn có mối thù không đội trời chung, các ngươi không được đến gần hành cung của thúc tổ ta, nhưng ta có thể, ta đã nhìn rõ, Vương Khả vừa mới xuất phát, nên đặc biệt tới để mật báo. Ta không cầu cái gì khác, chỉ cầu thời điểm chư vị giết Vương Khả, mang ta theo! Để cho ta một đao cuối cùng giết chết hắn!
Chu Yếm nghiến răng nghiến lợi nói.
Mọi người nhìn về phía Đồng An An.
Đồng An An suy nghĩ, cuối cùng gật đầu một cái:
- Ta đã điều tra qua ân oán giữa Vương Khả và Chu Yếm, lời Chu Yếm nói có thể tin được!
Đồng An An bảo đảm, lúc này mọi người mới yên tâm.
- Đàn chủ, lúc nào chúng ta động thủ?
Chu Yếm mong đợi nói.
- Hắn muốn đi Xà Quật phía bắc Thần Long đảo? Vậy không còn gì tốt hơn, chúng ta cũng đi Xà Quật, bắt Vương Khả lại!
Đồng An An trầm giọng nói.
- Vậy đi thôi!
Chu Yếm mong đợi nói.
- Không được, đường chủ đã hoài nghi chúng ta, khẳng định nhất cử nhất động của chúng ta, đều có tai mắt nhìn chằm chằm, chỉ cần chúng ta vừa đi ra ngoài, sẽ có người bẩm báo hành tung của chúng ta cho đường chủ!
Đồng An An trầm giọng nói.
- Vậy làm sao bây giờ?
Chu Yếm cau mày nói.
Đồng An An lại nhìn về phía Vạn Xà Trì cách đó không xa.
- Đàn chủ, thật sự muốn đi đường này?
Nam đổ thánh biến sắc.
- Không sai, có rất ít người biết, thật ra cái Vạn Xà Trì này liên thông với Xà Quật phía bắc Thần Long đảo! Rắn độc trong Vạn Xà Trì, cũng thông qua mạch nước ngầm này đi tới, sau đó bị trận pháp nơi này áp chế, không cách nào bơi ra mà thôi!
Đồng An An trầm giọng nói.
- Hả? Cái Vạn Xà Trì này thông đến Xà Quật phía bắc Thần Long đảo? Ngươi muốn thông qua đường hầm dưới Vạn Xà Trì đi tới? Nhưng làm sao chúng ta đi vào, rắn nơi này có độc đấy!
Chu Yếm biến sắc.
Trải nghiệm bị một con rắn độc cắn trước đó vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt, làm sao bản thân dám xuống dưới?
- Lúc trước ngươi bị rắn cắn, là do trận pháp Vạn Xà Trì áp chế, không cách nào thi triển chân khí, mới trúng độc. Trước tiên chúng ta có thể đóng trận pháp lại một hồi, chúng ta dùng chân khí hộ thể, sẽ không sợ rắn độc! Chờ chúng ta chui vào cái đường hầm dưới đáy ao, lại khôi phục trận pháp, vì vậy, chúng ta phải lưu lại mấy người ở đây tiếp ứng! Ta đã sắp xếp xong xuôi, ngươi đi theo chúng ta là được!
Đồng An An trầm giọng nói.
- Được!
Chu Yếm mờ mịt gật đầu một cái.
Đồng An An lập tức phất tay lên trời một cái. Hình như có tà ma đã sớm chờ đợi ở trên đỉnh núi, gật đầu một cái biến mất.
Một khắc sau, chỉ thấy Vạn Xà Trì bỗng nhiên bắn ra một luồng ánh sáng màu xanh.
- Tốt rồi, người trên núi đã mở trận pháp áp chế Vạn Xà Trì, mọi người đi theo ta!
Đồng An An kêu to một tiếng.
- Phù phù!
Đồng An An là người thứ nhất nhảy xuống Vạn Xà Trì, cả đám tà ma nhao nhao theo sát phía sau. Chỉ có Chu Yếm là lòng còn sợ hãi, nhưng có lẽ vì quá mức oán hận với Vương Khả, nên cuối cùng cũng cắn răng, phù một tiếng nhảy xuống.
Lúc này, có chút rắn độc giống như phát hiện trận pháp không còn, nên bơi về phía bờ.
Mấy tên tà ma ở lại tiếp ứng, nhanh chóng trảm rắn.
Một lát sau, tà ma trảm rắn vung tay lên, tà ma ở trên núi cao phụ trách trận pháp Vạn Xà Trì lập tức gật đầu một cái.
- Ông!
Bỗng nhiên ánh sáng xanh của Vạn Xà Trì biến mất, tất cả rắn độc tháo chạy ra phía ngoài, bị áp chế trở về lần thứ hai. Giống như vừa rồi cái gì cũng không phát sinh.
Mấy tên tà ma kiên nhẫn chờ đợi.
...
Phía bắc Thần Long đảo!
Vương Khả đi rất nhanh, trong tay mang theo một cái bóng hơi, không, là một cái pháp bảo kết giới giống như khí cầu, cái bóng hơi trong suốt kia vô cùng to lớn, bên trong thế mà bố trí một chiếc thuyền.
Đây chính là Chướng Hải thuyền, là thứ mà Nhiếp Thanh Thanh giúp Vương Khả đòi Chu Hồng Y. Bởi vì quá khổng lồ, không cách nào để vào vòng tay trữ vật, nên chỉ có thể dùng cái pháp bảo giống bóng hơi này bao vây lại, nổi giữa không trung, thuận tiện dắt từ trên đất liền rời đi.
Vương Khả muốn chạy trốn! Tự nhiên không có khả năng chọn rời đi từ ba hướng đông nam tây Thần Long đảo, để tránh bị những tà ma khác phát hiện, khiến chuyện phức tạp.
Vương Khả vô cùng cẩn thận đi về phía bắc Thần Long đảo. Trên đường đi không gặp phải tà ma.
Vẻ mặt Vương Khả trở nên cổ quái:
- Không phải bọn họ nói, núi non phía bắc Thần Long đảo bị rắn độc phủ kín sao? Rắn đâu?
Một đường đi tới, Vương Khả không thấy một con rắn nào, đi thẳng đến bãi cát trên bờ biển.
- Các ngươi đùa giỡn ta sao? Nói trên bãi cát toàn rắn độc, chất thành núi thành biển? Rắn đâu? Còn nói bầy rắn hung mãnh, sẽ công kích người, vì phòng bị, ta đã chậm trễ mấy ngày mấy đêm học tập kiến thức đối mặt bầy rắn công kích, vậy rắn đâu?
Vương Khả tỏ vẻ ngạc nhiên.
Bãi biển trống không, một con rắn cũng không có, chỉ có thể nhìn thấy một vài cái trứng rắn mà thôi. Rõ ràng không giống mọi người nói.
Mấy ngày nay lão tử cột tóc lên xà nhà lấy kim đâm đùi học tập, đều uổng công sao?
- Mẹ nó, tà ma Thần Long đảo đều mù lòa sao? Nói tất cả nơi này đều là rắn? Bệnh tâm thần à, làm mất của ta mấy ngày!
Vương Khả buồn bực không thôi.
Phiền muộn thì phiền muộn, những vẫn đâm thủng bóng hơi pháp bảo, chỉ thấy Chướng Hải thuyền to lớn ầm ầm rơi vào biển rộng.