- Bị chửi thì bị chửi thôi, rốt cuộc cũng đỡ hơn bọn hắn tới liều mạng! Trước giữ lại tiền của mình cái đã!
Điền Sư Trung trừng mắt nói.
- Vâng!
Ô Hữu Đạo buồn bực nói.
- Vương Khả đáng chết, hừ! Ngươi thế chấp vay nợ là để tính kế lừa tiền ta?
Điền Sư Trung phẫn hận nói.
---------
Cao ốc Thần Vương số một! Văn phòng Vương Khả!
- Vương Khả, phát tài, ha ha ha, phát tài! Ngươi kiếm tiền kiểu này, đúng thật là kích thích!
Trương Ly Nhi kích động không thôi.
Trương Chính Đạo ở bên trừng mắt nhìnTrương Ly Nhi:
- Kiếm tiền chỗ nào? Ngươi nói ta nghe xem! Sao ta không thấy các ngươi kiếm tiền!
- Bốn tháng qua, rốt cục ta cũng đã lặng lẽ bán sạch hai ngàn tám trăm ức Kim Ô tệ vay nợ được!
Trương Ly Nhi kích động nói.
- A? Bán Kim Ô tệ?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, bốn tháng trước, lúc trên thị trường cần gấp Kim Ô tệ, giá Kim Ô tệ tại chợ đen rất khả quan, tính theo hối suất cố định một vạn đồng đổi một cân linh thạch, thì đoạn thời gian đó, lúc điên cuồng nhất, một vạn đồng có thể đổi ba cân linh thạch, khi ấy đúng là điên thật!
Trương Ly Nhi kích động nói.
- Sau đó thì sao?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi nói.
- Vương Khả không cho bán một lần quá nhiều, mà dặn ta từ từ bán ra, nhiều tiền lắm, đáng tiếc, bằng không đã vét được càng nhiều!
Trương Ly Nhi tiếc nuối nói.
- Vét được cái con khỉ, ngươi mà một hơi bán sạch Kim Ô tệ, như vậy Kim Ô tệ sẽ không có cái giá đó đâu, phải từ từ yên ắng bán ra, phải khiến tất cả mọi người bất tri bất giác mua vào, thị trường có độ trễ, một khi ngươi nện xuống một số tiền quá lớn, liền sẽ khiến thị trường phản ứng, ta còn vét tiền cái khỉ khô?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Hừ!
Trương Ly Nhi vuốt vuốt cánh mũi.
Mặc dù bất mãn Vương Khả phủ quyết mình, nhưng, đối với thủ đoạn của Vương Khả, nàng vẫn rất kính nể.
- Thế ngươi nói xem, đống giấy lộn vay được kia, à không, đống Kim Ô tệ kia, đến cùng đã bán bao nhiêu tiền?
Trương Chính Đạo nôn nóng hỏi.
- Năm ngàn một trăm lẻ sáu tám vạn không không không bốn mươi cân linh thạch!
Nói đến con số này, Trương Ly Nhi kích động đến độ cả người run rẩy.
- Hơn năm ngàn vạn cân? Điều … điều này sao có thể?
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Lúc ấy, thị trường đang cực khan hiếm Kim Ô tệ, ngươi không biết, đoạn thời gian đó giá chợ đen Kim Ô tệ được thổi lên tận trời. Ta lại chỉ bán với giá chưa đến gấp hai, tính là cái gì? Cũng may, giờ đã bán sạch rồi!
Trương Ly Nhi kích động nói.
- Vương Khả, lần này ngươi kiếm bộn, hơn năm ngàn vạn cân linh thạch, sao ngươi có thể vét được nhiều thế?
Trương Chính Đạo khó hiểu hỏi.
- Ai nói vét được hơn năm ngàn vạn cân? Chúng ta không phải trả nợ à? Vay nợ Kim Ô tệ thì phải trả cho người ta chứ!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ách, đúng nhỉ, ngươi còn phải trả về hai ngàn tám trăm ức Kim Ô tệ, đổi thành linh thạch cũng là hai ngàn tám trăm vạn cân linh thạch! Một hơi móc đi hơn phân nửa!
Trương Chính Đạo nhíu mày nói.
- Hơn phân nửa? Chưa chắc!
Vương Khả lắc đầu.
- Sao lại chưa chắc?
Trương Chính Đạo nghi hoặc nói.
- Lạm phát mà, hiện tại Kim Ô tệ trên thị trường đang dư thừa, rất nhanh Kim Ô tệ sẽ mất giá thảm hại, đến lúc đó chúng ta mua về hai ngàn tám trăm ức Kim Ô tệ sẽ không cần đến hai ngàn tám trăm vạn cân linh thạch! Vạn nhất, đầu óc đám người Điền Sư Trung bị nước vào, đột nhiên thay đổi tỉ suất hối đoái, đấy mới thực sự là thời điểm kiếm nhiều tiền!
Vương Khả cười nói.
- Thay đổi tỉ suất hối đoái?
Trương Chính Đạo khó hiểu nói.
- Đúng, chính là tỉ lệ quy đổi giữa linh thạch và Kim Ô tệ, trước kia hối suất cố định là một cân đổi một vạn đồng, nếu bọn họ đơn phương thay đổi tỉ lệ, như vậy chẳng phải chúng ta sẽ phải trả càng ít!
Trương Ly Nhi cười nói.
- Ách, ta vẫn không hiểu lắm!
Trương Chính Đạo nhíu mày nói.
- Trừ biết ăn, ngươi còn biết cái gì?
Trương Ly Nhi khinh thường nói.
- Đừng nóng vội, mọi chuyện còn chưa kết thúc, Trương Ly Nhi, tiếp tục theo dõi nhất cử nhất động thị trường, vạn nhất đầu bọn hắn bị lừa đá, chủ động thay đổi tỉ suất hối đoái thì sao?
Vương Khả cười nói.
- Yên tâm, ta đang chăm chú theo dõi, cập nhật tình hình hai tư trên bảy, kiếm tiền kiểu này mới sướng chứ, ha ha, ta thích!
Trương Ly Nhi kích động nói.
Kim Ô Tông! Bên ngoài Kim Ô Điện!
Tông chủ, trưởng lão các đại tiên môn dồn dập đi đến vây quanh Hoàng Hữu Tiên.
- Hoàng Hữu Tiên, ta kính ngươi là tiền bối, nửa năm trước ngươi bái phỏng tông môn, nhờ ta khuyên đệ tử trong tông từ bỏ siêu thị Thần Vương, chuyển đến siêu thị Kim Ô của các ngươi, còn thề thốt nói, siêu thị Kim Ô sẽ giống hệt siêu thị Thần Vương. Ta vì nể mặt ngươi mới đi khuyên, dốc hết sức lực van nài đệ tử tông mình đi bán hàng ở siêu thị Kim Ô, nhưng mà …. Nhưng mà … giờ mới qua nửa năm, ngươi liền đã gài chúng ta?
- Đúng vậy, giờ các ngươi đơn phương thay đổi tỉ lệ hối đoái Kim Ô tệ, tiền đệ tử tông ta bán máu kiếm được bỗng nhiên rút nước hai phần ba, thế này công phải cướp trắng thì là gì?
- Vì giúp ngươi, ta đến cả mặt mo cũng không cần, khuyên đệ tử tông mình vào bán ở siêu thị Kim Ô, giờ ngươi không thể trở mặt không nhận người được.
- Hoàng Hữu Tiên, ngươi phải cho ta một lời giải thích thỏa đáng. Lập tức khôi phục lại tỉ lệ hối đoái ban đầu!
- Các đồ đệ ta tìm ta tố khổ, nói vì nghe lời ta mới toàn lực quay sang ủng hộ các ngươi, giờ ngươi nói xem, ta biết để mặt vào đâu?
- Tiền bán máu mà ngươi cũng muốn cướp? Có còn nhân tính nữa không? !
- Không sai... !
......
...
...
Đám tông chủ, trưởng lão đoàn đoàn vây quanh Hoàng Hữu Tiên, mặt đỏ tía tai tìm Hoàng Hữu Tiên đòi công đạo. Hoàng Hữu Tiên bị kẹp ở chính giữa, sắc mặt rất khó coi.
Lúc trước, đúng thật là hắn đến bái phỏng từng đại tiên môn, những tông chủ này đúng thật cũng nể mặt hắn, nhưng mà... !
- Các vị, chúng ta cũng là bị Vương Khả gài!
Hoàng Hữu Tiên cười khổ nói.
- Bị Vương Khả gài? Có ý gì? Là Vương Khả bức các ngươi?
Một tên tông chủ nhíu mày nói.