Điền Sư Trung trừng mắt nói.
Hoàng Hữu Tiên:
-...... !
- Hết cách rồi, tông chủ thì đã sao? Không cần quản bọn họ, cứ dựa theo tỉ suất hối đoái mới mà làm, ba vạn đồng đổi một cân linh thạch! Ta đều bỏ tiền ra cho bọn họ rồi, bọn họ còn không biết đủ, vậy thì chịu!
Điền Sư Trung trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám người tại trường vội ứng tiếng nói.
-------------
Cao ốc Thần Vương số một!
Trương Ly Nhi nhìn Vương Khả:
- Bọn họ thật điều chỉnh tỉ lệ hối đoái, Vương Khả, ngươi xem, đám người Điền Sư Trung điên hết cả rồi! Ha ha!
Vương Khả cầm lấy tín hàm tình báo kia, nhìn kỹ lại một lần.
- Chẳng những sửa đổi tỉ suất hối đoái, mỗi ngày còn có hạn ngạch? Mỗi ngày nhiều nhất chỉ cho phép hối đoái mười ức Kim Ô tệ? Điền Sư Trung, các ngươi chán sống cả rồi?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Lần này xem như thanh danh Kim Ô Tông triệt để đi đứt!
Trương Chính Đạo nuốt một ngụm nước bọt nói.
- Hết cách rồi, ai bảo bọn họ để xảy ra lạm phát? Hừ, ngân hàng đâu có phải cứ muốn mở là mở? Dù là ta, mở ra ngân hàng Thần Vương cũng là nơm nớp lo sợ, phải đảm bảo có đầy đủ vốn lưu động mới dám mở, bọn họ lại vì một chút lợi nhỏ liền dám thả nổi tiền tệ, không có thế chấp mang tính thanh khoản cao, liền dám cho phàm nhân vay nợ, đây không phải tìm chết thì là gì? Cái này trong kinh doanh ngân hàng gọi là nợ xấu! Nhiều nợ xấu như vậy, muốn sống sót gần như là điều không khả năng!
Vương Khả lắc đầu cảm thán nói.
- Vương Khả, đây là ngươi cố ý?
Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Ta cố ý cái gì? Ta chỉ vay một khoản thôi, còn thế chấp bằng Định Hải Châu, ta có làm gì đâu!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Đánh rắm, nhất định là ngươi cố ý, ngươi cố ý đào hố cho bọn hắn nhảy!
Trương Chính Đạo không tin nói.
Vương Khả lắc đầu:
- Ta không đào hố, chỉ là cái ngành này có quá nhiều hố, ta biết, nhưng, ta không tất yếu phải nói cho bọn hắn biết! Chính bọn hắn tự rơi vào trong hố, trách ai?
- Ách? Bọn họ tự rơi vào trong hố?
Trương Chính Đạo nhíu mày nói.
- Không sai, ta toàn tâm toàn ý trợ giúp siêu thị Kim Ô, ngươi xem, rất nhiều nghiệp vụ của siêu thị Thần Vương đều bị ta tạm ngừng, nhường cho bọn họ làm, còn khuyên đệ tử các tiên môn sang bên kia, ta đang giúp bọn hắn, giờ chính bọn hắn rớt xuống hố, trách được ai?
Vương Khả chân thành nói.
Trương Chính Đạo:
-...... !
Ngươi đánh rắm, ngươi khiến sinh ý của bọn hắn bùng nổ, lại không lưu thông Kim Ô tệ ra ngoài, bọn họ mới hấp tấp dẫn đến lạm phát. Rõ ràng là ngươi từng bước dẫn dụ.
- Tiền không phải dễ kiếm vậy đâu, công đức cũng không phải muốn cầm là có thể cầm được. Mở ngân hàng, phát hành tiền giấy, ngươi tưởng đơn giản? Nếu thế, bên ngoài sao không mấy người thành công?
Vương Khả khinh thường nói.
- Nhưng mà... !
- Không nhưng nhị gì cả, là chính bọn hắn xem thường tiền giấy, trách được ai? Khoảnh khắc quy định tiền giấy móc nối với linh thạch, nó liền không còn là giấy, nó chính là tiền, nó chính là linh thạch! Ngươi muốn in ấn bao nhiêu liền in ấn bấy nhiêu? Ngươi tưởng tiền có thể hô biến ra được chắc? Không, ngươi tùy tiện với nó bao nhiêu, nó sẽ tàn nhẫn với ngươi bấy nhiêu! Không có bữa trưa nào miễn phí cả, đi lăn lộn giang hồ, sớm muộn gì cũng phải trả giá!
Vương Khả lắc đầu.
Trương Ly Nhi, Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn Vương Khả, ngươi cũng đi lăn lộn giang hồ, sao trước nay chưa thấy trả giá bao giờ?
- Được rồi, đừng nghĩ đến chuyện buồn của Kim Ô Tông nữa, nghĩ chuyện vui vẻ khác đi. Trương Ly Nhi, tỉ suất hối đoái Kim Ô tệ có biến động, lại giới hạn định mức quy đổi, chứng tỏ Kim Ô tệ sắp triệt để đi đứt, tiếp theo liền đến lượt ngươi, làm đi!
Vương Khả hít sâu một hơi nói.
- Được! Ngươi yên tâm, cứ để ta!
Trương Ly Nhi kích động nói.
- Nhớ kỹ, đừng để người khác mò ra dấu vết!
Vương Khả lần nữa cường điệu nói.
- Ta biết, thị trường có độ trễ nhất định, phải khe khẽ kiếm tiền, chờ lúc thị trường kịp phản ứng, chúng ta liền đã rời đi!
Trương Ly Nhi cười nói.
Vương Khả gật đầu.
Khu phàm nhân, Tử thị Đại Tử vương triều! Bên ngoài ngân hàng Kim Ô!
- Trả ta tiền bán máu!
- Ngân hàng Kim Ô hèn hạ, tại sao lại để Kim Ô tệ mất giá?
- Mất thì mất, nhưng ngươi cũng phải đổi cho ta chứ, tại sao lại có hạn ngạch, mỗi ngày chỉ được đổi mười ức Kim Ô tệ? Bằng với chỉ có thể đổi hơn ba vạn cân linh thạch? Chẳng phải các ngươi luôn miệng tuyên truyền, nói có thể hối đoái bất cứ lúc nào ư? Tại sao nói không giữ lời!
- Đương sơ chúng ta đang yên đang lành ở siêu thị Thần Vương, các ngươi lại lời ngon tiếng ngọt, phải muốn kéo chúng ta đến siêu thị Kim Ô, kết quả thì sao? Các ngươi là một đám lừa đảo!
- Trả tiền!
...
...
...
Bên ngoài ngân hàng Kim Ô không ngừng rộ lên từng hồi tiếng huyên náo. Vô số tu tiên giả la hét muốn đòi lại tiền, nhưng mà mỗi ngày chỉ đổi được nhiều như vậy, nhất thời, bầu không khí phiền muộn bao trùm tâm tình tất cả mọi người tại trường.
Ở một nơi lầu các không xa, Hoàng Hữu Tiên chính đang hội kiến với đám tông chủ.
- Các vị, tỉ suất hối đoái biến động, ta bất lực không làm gì được. Điều duy nhất ta có thể làm chính là tuy có hạn ngạch với người khác, nhưng với các ngươi thì lại có thể âm thầm nới rộng hạn ngạch, mặc dù tỉ lệ hối đoái súc giảm, song ta cũng đã tận lực!
Hoàng Hữu Tiên trịnh trọng nói.
Bản thân hắn làm đến bước này đã là tận lực rồi.
Nhưng đám tông chủ trước mắt lại trừng mắt phẫn hận, tại sao, tại sao tiền trong túi con em đệ tử mình lại đột nhiên rút nước chỉ còn một phần ba.
Chúng nhân rất tức giận, nhưng thấy Hoàng Hữu Tiên không chịu nhân nhượng, đành chỉ còn biết cắn răng chấp nhận.
- Hoàng Hữu Tiên, hết thảy chuyện này đều là ý của Điền Sư Trung?
Một tên tông chủ trầm giọng hỏi.
- Tỉ suất hối đoái là do sư huynh định ra, ta đã tận lực!
Hoàng Hữu Tiên cười khổ nói.
Đám tông chủ nhìn nhau một cái, mặc dù có phẫn nộ, nhưng, một người trong đó lại đứng ra cản mọi người phát tác.
- Được rồi, giờ ta quay về bảo đám đệ tử đi đổi! Nhanh hối đoái Kim Ô tệ thành linh thạch!