Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 965 - Chương 965: Ăn Thịt? Không, Là Nuốt Sống!

Chương 965: Ăn thịt? Không, là nuốt sống!

Tên tông chủ kia trầm giọng nói.

- Vương Tông chủ, sao ngươi lại... !

Một tên tông chủ khác kêu lên.

- Được rồi, có đổi là may, còn tiếp tục dây dưa, không chừng tỉ lệ hối đoái lại hạ tiếp!

Vương tông chủ kia kêu lên.

Nhất thời, những tông chủ còn lại đều biến sắc. Không còn ai oán thán nữa.

Lập tức, một ít người có quan hệ đã âm thầm cấp tốc đổi đi Kim Ô tệ.

Hoàng Hữu Tiên không biết, hắn vừa rời đi không lâu, bên ngoài liền có tin tức truyền ra, nói tỉ lệ hối đoái linh thạch của Kim Ô tệ sẽ lại giảm mạnh, đổi được thì nên đổi nhanh, bằng không, Kim Ô tệ càng lúc càng không đáng tiền.

Tin tức vừa ra, bên ngoài ngân hàng Kim Ô lập tức sôi trào.

Rất nhiều người tay cầm Kim Ô tệ, lại không cách nào tiến vào ngân hàng Kim Ô hối đoái linh thạch, cũng không có quan hệ có đặc quyền, đành phải nhanh chóng bán tháo.

- Kim Ô tệ, ai mua không, bốn vạn đồng đổi một cân linh thạch! Cái gì? Chê đắt? Năm vạn đồng đổi một cân linh thạch!... !

Tâm lý khủng hoảng nhanh chóng lan truyền, tất cả mọi người đều đang bán tháo Kim Ô tệ, Kim Ô tệ bỗng chốc ngã xuống đáy cốc, người người ghét bỏ, người người mắng chửi.

Mà đúng lúc này, trên thị trường đột ngột xuất hiện một số người thu mua Kim Ô tệ.

Trong cao ốc Thần Vương số một. Văn phòng Vương Khả.

- Vương Khả, không đúng, không chỉ chúng ta lặng lẽ thu mua Kim Ô tệ, còn có người khác cũng đang thu mua?

Trương Ly Nhi gấp gáp nói.

- Hiện tại Kim Ô tệ bị người người ghét bỏ, làm sao còn có người khác lặng lẽ tranh mua?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.

- Chúng ta ăn thịt thì cũng phải để người khác húp chén canh chứ! Tiền không bao giờ là đủ, không cần để ý những ngươi tranh mua Kim Ô tệ kia!

Vương Khả cười nói.

- Cái gì? Còn có người khác kiếm tiền? Ai vậy? Kim Ô tệ càng lúc càng rẻ mạt, là ai đang mua?

Trương Chính Đạo khó hiểu nói.

Trương Ly Nhi ở bên sau một hồi suy tư, đột nhiên híp mắt lại nói:

- Tông chủ các đại tiên môn?

- Hả?

Trương Chính Đạo sửng sốt.

- Với những tông chủ kia, mặc dù Kim Ô tệ trong tay bọn họ chỉ có thể hối đoái một phần ba linh thạch so với trước kia, nhưng, bọn họ có đặc quyền, không bị giới hạn hạn ngạch, bọn họ lợi dụng đặc quyền này để kiếm tiền? Bọn họ đến trên thị trường bỏ một phần chín linh thạch mua sắm Kim Ô tệ, lại lấy giá cả một phần ba hối đoái với ngân hàng Kim Ô, như vậy bọn họ liền kiếm lời gấp ba từ chênh lệch giá. Bởi vì có được đặc quyền này, bọn họ khả năng sẽ không bị lỗ? Thậm chí còn có thể kiếm lời?

Trương Ly Nhi ngây người sửng sốt, thất thanh nói.

- Không sai, cho nên vì sao bên ngoài lại đồn thổi nói Kim Ô tệ sẽ lần nữa biếm trị, chính là bọn họ đang tuyên truyền, chỉ khi ai nấy đều cảm thấy Kim Ô tệ không đáng nửa xu, bọn họ mới có thể lợi dụng đặc quyền kia kiếm lời càng lớn!

Vương Khả nói.

- Mối lợi này không nhỏ đâu, chỉ cần thao tác thật tốt thì cũng là vét tiền!

Trương Ly Nhi thảng thốt nói.

- Cho nên, ngươi phải nhanh, Kim Ô tệ trên thị trường chỉ nhiều chứng đó, chẳng mấy chốc sẽ thấy đáy, trước khi thấy đáy, chúng ta cần thu hồi toàn bộ tiền vốn Kim Ô tệ!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Được rồi, vậy liền tiện nghi bọn họ, hừ!

Trương Ly Nhi hừ lạnh một tiếng.

Lập tức, Trương Ly Nhi lại đâm đầu vào công tác mua bán bận rộn.

Trương Chính Đạo ở bên giương mắt nhìn Vương Khả:

- Vương Khả, các ngươi đang nói cái gì vậy? Sao ta nghe không hiểu? Chỗ nào có thể nhặt chỗ tốt kiếm tiền, ngươi nhắc nhở ta, ta cũng đi nhặt chút ít!

- Không có chỗ tốt để nhặt đâu, lần này ba ngàn vạn cân linh thạch Điền Sư Trung dùng làm thế chấp được cất giữ trong ngân hàng Kim Ô e rằng phải tổn thất hơn nửa! Lúc này, tốt nhất ngươi đừng chọc giận hắn!

Vương Khả nói.

- Nói cách khác, tiền của Điền Sư Trung bị ngươi móc đi một nửa?

Trương Chính Đạo tròn mắt kinh ngạc nói.

- Ta móc các gì, ta chỉ đang thực hiện hành vi thương nghiệp bình thường, ta hoàn toàn trong sạch!

Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.

Thần tình Trương Chính Đạo không giấu được vẻ cổ quái, ngươi mà cũng tự nhận trong sạch? Bọn họ, chẳng phải đều là ngươi một tay giật dây?

---------

Hai tháng sau, Kim Ô Tông, Kim Ô Điện!

Điền Sư Trung nhìn Hoàng Hữu Tiên:

- Giờ còn có người đến hối đoái nữa không?

- Không thấy, bỗng đột nhiên không còn ai, hệt như, Kim Ô tệ trên thị trường chợt tan biến hết sạch!

Hoàng Hữu Tiên thần tình cổ quái nói.

- Chúng ta tổn thất bao nhiêu linh thạch?

Điền Sư Trung trầm giọng nói.

- Hiện tại, ba ngàn vạn cân linh thạch sư huynh dùng làm thế chấp phát hành tiền giấy chỉ còn lại một nửa!

Hoàng Hữu Tiên sắc mặt khó coi nói.

- Tổn thất một ngàn năm trăm vạn cân linh thạch? Thu hồi được bao nhiêu Kim Ô tệ?

Điền Sư Trung hỏi.

- Cộng thêm phần chúng ta còn chưa phát hành, tổng cộng thu hồi được ba ngàn một trăm ức Kim Ô tệ!

Hoàng Hữu Tiên nói.

- Vậy còn hai ngàn chín trăm ức Kim Ô tệ sót lại đang ở đâu? Tại sao không ai đến đổi?

Ô Hữu Đạo nhíu mày nói.

- Ta cũng không biết, chỉ biết là không thấy đâu, tựa hồ chỉ trong một đêm, trên thị trường đã không còn bóng dáng Kim Ô tệ! Hết sạch!

Hoàng Hữu Tiên nhíu mày nói.

- Hai ngàn chín trăm ức Kim Ô tệ? Nói hết sạch liền hết sạch? Bọn họ không muốn hối đoái linh thạch? Đoạn thời gian trước, không phải nơi nơi toàn là người muốn tranh nhau hối đoái linh thạch ư? Giờ sao lại không thấy, số còn thiếu đang ở trong tay ai?

Ô Hữu Đạo khó hiểu nói.

Cơ mặt Điền Sư Trung đột nhiên co rúm:

- Ta biết rồi, ở trong tay Vương Khả!

- Cái gì? Ở trong tay Vương Khả?

Hoàng Hữu Tiên kinh ngạc nói.

- Hai ngàn chín trăm ức Kim Ô tệ, vừa khéo, ha ha ha, vừa khéo, Vương Khả, thủ đoạn ngươi được lắm, lúc ngân hàng Kim Ô không có tiền, ngươi len lén bơm vào hai ngàn tám trăm ức, lúc tiền giấy tràn lan khắp bên ngoài ngân hàng Kim Ô, ngươi lại mua về Kim Ô tệ, ha ha ha, Vương Khả, tên tặc tử nhà ngươi! Tiền của ta! Phốc!

Điền Sư Trung khí gấp công tâm, phun ra một búng máu tươi.

- Vương Khả thừa loạn, mua về Kim Ô tệ? Đương sơ không phải hắn thế chấp vay nợ hai ngàn tám trăm ức ư? Sao lần này lại mua về hai ngàn chín trăm ức?

Bình Luận (0)
Comment