Trương Ly Nhi nói.
- Nơi này không tiện lắm, nếu không, chúng ta về trước rồi lại làm?
Vương Khả hỏi.
- Ta không chờ được nữa, một khắc cũng không chờ được, ta cứ suy nghĩ đến cái Dao Trì Thần Công khuyết thiếu đáng chết này là thấy sợ hãi!
Trương Ly Nhi nói.
Vừa nói xong Trương Ly Nhi liền thôi động ngọc thư trong tay, bỗng nhiên ngọc thư giống như hòa tan, chậm rãi tràn vào mi tâm Trương Ly Nhi.
- Ông!
Ngọc thư màu hồng, lập tức tràn vào thể nội Trương Ly Nhi, trong lúc nhất thời, ngoại thân Trương Ly Nhi toát ra vô số hỏa diễm, đồng thời, trên người lại mọc ra vô số lông vũ.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, lại tới, Trương Ly Nhi lại bắt đầu mọc lông!
- Dao Trì Thần Công?
Vẻ mặt Chu Lâm trở nên xoắn xuýt.
- Ngươi đừng nghĩ tới, đây là đồ Trương Thiên Sư cho cháu gái hắn, coi như ngươi lấy được, cũng không dùng được! Bên trong có phong ấn của Trương Thiên Sư, các ngươi biết mở sao? Thập bát đồng nhân các ngươi ở đây phá giải lâu như vậy rồi, có hiệu quả sao? Cái rắm cũng không có! Tắm một cái ngủ đi!
Vương Khả khoát tay áo nói.
- Đúng vậy, phong ấn của ta gia gia, ngay cả Long Hoàng cũng có thể phong ấn, các ngươi nằm mơ à!
Trương Chính Đạo khinh thường nói.
- Vương Khả, thả các sư huynh của ta ra, chúng ta liền cái gì cũng không xảy ra!
Một tên đồng nhân trầm giọng nói.
- Thả sao? Có thể, dựa theo quy củ đi!
Vương Khả hít sâu một cái nói.
- Cái quy củ gì?
Đám người Chu Lâm cau mày nói.
- Lúc trước, Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão muốn giết ta, sau đó làm sao chuộc về, các ngươi còn nhớ chứ? Ở đây có mười đồng nhân! Hì, cứ dựa theo quy củ này mà làm, các ngươi thấy thế nào?
Vương Khả nhìn về phía đám người Chu Lâm.
- Hả, cmn, tại sao ta không nghĩ tới chứ? Vương Khả, ta cứ thắc mắc tại sao mỗi lần ngươi không chịu giết người, hoá ra là vì tiền, lần trước tiền chuộc Ô Hữu Đạo và Bạch trưởng lão đã hơn một nghìn vạn cân linh thạch, vậy lần này có bao nhiêu! Mười tên đồng nhân hòa thượng, vậy không phải là... !
Trương Chính Đạo kích động hô.
Trong nháy mắt, vẻ mặt đám người Chu Lâm ở phía đối diện đen lại. Ngươi muốn lừa tiền của chúng ta?
- Đừng trách ta không nể mặt mũi, trước kia ta cho các ngươi mặt mũi, muốn hợp tác với các ngươi, các ngươi không để ý ta, còn muốn giết ta, ngươi nhìn đi, nếu lựa chọn giết ta, vậy cũng đừng nói tình cảm nữa, chúng ta giải quyết việc công! Người, có thể chuộc về! Dù sao Độ Huyết Tự các ngươi cũng có tiền! Ta không chào giá lung tung, vẫn là quy củ lần trước, một người ba trăm vạn cân linh thạch tiền chuộc và ba trăm vạn cân linh thạch tiền đặt cọc! Tức là sáu trăm vạn cân linh thạch, giao tiền nhận người!
Vương Khả nói.
Mặt Chu Lâm sầm lại nhìn về phía Vương Khả, sáu trăm vạn cân linh thạch? Tại sao ngươi không đi chết đi!
Vẻ mặt Chu Lâm và tám tên đồng nhân co rút lại, nhìn chằm chằm vào Vương Khả!
Vừa mới bắt được mười người của chúng ta, đã muốn sáu nghìn vạn cân linh thạch của chúng ta? Tại sao ngươi không đi chết đi, chết cũng muốn tiền sao?
- Đừng nói nhảm với hắn, Trương Ly Nhi đã bế quan, chúng ta cùng tiến lên, tiêu diệt Vương Khả, thuận tiện cướp sáu viên Định Hải Châu về!
Chu Lâm hung ác nói.
- Cùng tiến lên?
Tám tên đồng nhân khẽ nhíu mày.
- Sợ cái gì? Chỉ cần đề phòng Thần Vương Ấn của hắn, thì đám người Vương Khả còn là đối thủ của chúng ta sao? Chúng ta có thể thắng!
Chu Lâm thúc giục nói.
- Thắng cái rắm, nếu các ngươi dám đi lên, ta sẽ giết mười tên hòa thượng này!
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Ngươi giết bọn hắn, ngươi sẽ không lấy được sáu nghìn vạn cân linh thạch!
Chu Lâm trợn mắt nói.
- Thế nếu ta không giết bọn hắn, các ngươi nguyện ý bỏ tiền sao! Chu Lâm, ngươi muốn bọn họ chết à?
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Các ngươi đừng nghe Trương Chính Đạo uy hiếp, lúc này còn chờ gì nữa? Trương Ly Nhi đã nhập định rồi, bọn họ không đánh lại được chúng ta đâu, chúng ta cùng lên đi!
Chu Lâm lo lắng hô hào tám tên đồng nhân sau lưng.
Tám tên đồng nhân khẽ nhíu mày, nhưng không có tiến lên. Chu Lâm ngươi không quan tâm sự sống chết của mười vị đồng nhân kia, nhưng chúng ta quan tâm, chúng ta là thập bát đồng nhân, chẳng lẽ trơ mắt nhìn bọn hắn chết?
Cho nên, rõ ràng mọi người có lực lượng áp chế Vương Khả, nhưng trong lúc nhất thời sợ ném chuột vỡ bình.
- Nhìn xem, nhìn xem, Chu Lâm, tại sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy chứ, nhất định muốn các đồng nhân hòa thượng chết? Cá chết lưới rách thì có cái gì tốt? Chẳng lẽ không thể ngồi xuống nói chuyện sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Đánh rắm, có thể nói cái gì với ngươi? Mười vị sư huynh ta rơi vào trong tay ngươi, còn đường sống sao, ngươi là ma đầu giết người, có chuyện gì đáng nói với ngươi chứ?
Chu Lâm trợn mắt nói.
- Hả, ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi một chút, ngươi dựa vào cái gì nói xấu ta? Ta là ma đầu giết người, ngươi nói xem ta đã giết qua ai nào? Ta đã giết qua đệ tử chính đạo nào, ngươi có thể lấy cho ta một ví dụ không?
Vương Khả trợn mắt nói.
Chu Lâm sững sờ, lấy một ví dụ?
Đột nhiên, đám hòa thượng đều lộ vẻ cổ quái nhìn Vương Khả, hình như nhiều năm qua, cũng chưa nghe nói có đệ tử chính đạo nào chết trong tay Vương Khả.
Vương Khả chưa từng giết đệ tử chính đạo?
- Ngươi xem, lúc trước Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão mấy lần muốn giết ta, không phải ta vẫn thả bọn họ sao, ta còn dẫn theo Bạch trưởng lão kiếm thu nhập trăm vạn một tháng đây này, ta lấy ơn báo oán! Ngươi ra ngoài hỏi thăm một chút, có đệ tử chính đạo nào nhắc đến tên Vương Khả ta, mà không phải là không kiềm hãm được giơ ngón tay cái lên! Chỉ có ngươi, không biết mỗi ngày kích động cái gì, luôn nói xấu ta!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi, ngươi, ngươi đánh rắm!
Chu Lâm trợn mắt nói.
- Ta đánh rắm cái gì? Tự ngươi nói xem, ngươi và Thử Vương muốn hại ta mấy lần, ta đối với ngươi như nào? Có lần nào ta không phải lấy ơn báo oán, ngươi xem, lần này đi theo ta, ta cũng không có phong ấn tu vi ngươi, nhưng ngươi vẫn không ngừng nói xấu ta, Chu Lâm à, làm người phải nói lương tâm, lương tâm ngươi đều để cho chó ăn rồi sao!