Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 989 - Chương 989: Đều Là Chu Lâm Khích Bác Ly Gián

Chương 989: Đều là Chu Lâm khích bác ly gián

Vương Khả quở trách nói.

Chu Lâm:

-...

Ngươi gọi đó là lấy ơn báo oán sao? Có lần nào không phải để cho ta vô cùng thê thảm chứ!

- Các vị đồng nhân đại sư, đừng nghe Chu Lâm càn rỡ gào to, ngươi xem, lúc đầu chúng ta quan hệ rất tốt, thậm chí ta còn mời các ngươi hợp tác cùng làm ăn, ta đối với các ngươi tốt như nào! Hôm nay đánh nhau, hoàn toàn là không cần thiết, đều là Chu Lâm khích bác, nếu như hắn không châm ngòi, có phải các ngươi cũng sẽ không động thủ hay không! Các ngươi không động thủ, chúng ta cũng sẽ không động thủ, mọi người ngồi xuống uống chút trà, tâm sự, như vậy tốt biết bao, hài lòng biết bao. Ngươi xem, đều là Chu Lâm hại các ngươi xuất thủ, kết quả chỗ tốt không lấy được, còn phải đền một số tiền lớn, chuyện này có thể trách ta sao? Đều do Chu Lâm mà!

Vương Khả quở trách nói.

Chu Lâm:

-...

Một đám đồng nhân:

-...

- Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta nói có sai sao? Không sai, các ngươi đang bảo vệ bảo tàng, nhưng các ngươi bảo vệ có tác dụng chó gì, dù sao cũng không mang đi được, cho dù không có xung đột với chúng ta, ngay từ đầu các ngươi cũng không chiếm được, trách ai đây? Không thể trách chúng ta! Không phải chúng ta đoạt bảo tàng của các ngươi, mà là cái bảo tàng này vốn của Trương Ly Nhi, để ở chỗ này cho các ngươi, các ngươi cũng không cầm đi được! Chúng ta và các ngươi không có xung đột! Đều là Chu Lâm khích bác ly gián!

Vương Khả trợn mắt nói.

Một đám đồng nhân nhíu mày trầm tư.

- Vương Khả, ngươi đánh rắm, chính ngươi mới là người châm ngòi ly gián chúng ta!

Chu Lâm quát.

- Ha ha, tới tới tới, chúng ta nói chuyện, vừa rồi Trương Chính Đạo dùng mười vị đồng nhân hòa thượng này áp chế các ngươi, lúc đầu có thể bình an vô sự, có thể lấy tiền chuộc người, tất cả mọi người đều hoà thuận, là ai không để ý sống chết của mười vị đồng nhân này? Là ai nhất định bất chấp mười vị đồng nhân này chết, cũng muốn mọi người động thủ, là ai?

Vương Khả hỏi.

Sắc mặt Chu Lâm và chúng đồng nhân trở nên khó coi. Là Chu Lâm?

- Mười vị đồng nhân, các ngươi bị ta bắt, nhưng ta không muốn mạng của các ngươi, ta chào giá một mạng ba trăm vạn cân linh thạch nhiều không? Tiền đặt cọc ba trăm vạn cân linh thạch nhiều không? Có lẽ, các ngươi sẽ nói rất nhiều, thế nhưng ta không muốn mạng các ngươi, ta muốn người ta đến chuộc các ngươi, coi như người ta không đến chuộc các ngươi, các ngươi cũng có thể tự mình kiếm tiền chuộc bản thân, các ngươi nhìn vị Bạch trưởng lão kia, thu nhập một tháng trăm vạn, không phải cũng dựa vào chính mình sao? Lúc trước các ngươi bị Chu Lâm châm ngòi muốn giết ta, các ngươi nhìn ta tốt không, ta lấy ơn báo oán, cho các ngươi cơ hội ăn năn làm lại cuộc đời! Ta nhân từ không? Các ngươi nhìn lại Chu Lâm xem, hắn vì cái gì? Hắn chỉ muốn các ngươi chết, các ngươi nói một chút, đến cùng là ai khích bác ai?

Vương Khả nhìn về phía mười tên tù phạm đồng nhân.

Sắc mặt mười tên đồng nhân cứng đờ, tiếp theo nhìn về phía Chu Lâm lộ vẻ căm hận.

- Chu Lâm, ngươi tự tìm cái chết!

- Chư vị sư đệ, các ngươi đừng nghe Chu Lâm, hắn khích bác ly gián!

- Chu Lâm chính là người bị bệnh thần kinh, làm hại ta bị bắt!

...

...

...

Mười tên tù phạm cùng nhau quở trách Chu Lâm cách đó không xa.

Sắc mặt Chu Lâm cứng đờ, các ngươi làm sao vậy? Vì cái gì lại trở thành dạng này? Vương Khả bắt các ngươi, đoạt tiền tài của các ngươi, càng buộc các ngươi bán máu trả nợ, các ngươi lại ở đó giúp Vương Khả nói chuyện? Con mẹ nó, vì sao chứ?

Chu Lâm lộ vẻ tức giận, nhìn về phía tám đồng nhân tự do sau lưng. Hi vọng tám đồng nhân này giúp đỡ mình một chút.

Tám đồng nhân trừng mắt nhìn Chu Lâm:

- Hừ, đều tại ngươi!

Chu Lâm:

-...

Vì sao các ngươi cũng trách ta?

- Nhìn xem, đúng không, tên Chu Lâm này chính là người bị bệnh thần kinh, lúc đầu ta và các ngươi bình an vô sự, nhưng hắn cứ nhất định tạo ra mâu thuẫn giữa chúng ta!

Vương Khả quở trách nói.

Thập bát đồng nhân bất kể là bị cầm tù hay tự do, đều hung hăng trợn mắt nhìn Chu Lâm.

Chu Lâm:

-...

- Cho nên, hôm nay thật sự không thể trách ta, các ngươi có bất kỳ sai lầm nào, đều do Chu Lâm! Là hắn không tốt!

Vương Khả khuyên nhủ.

Bầu không khí bên trong địa cung trở nên quỷ dị.

Trương Chính Đạo ở một bên cũng trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, đều là ngươi khoác lác, mẹ nó, loại lý luận không biết xấu hổ này, ngươi cũng lấy ra được sao?

- Vậy làm sao bây giờ?

Một tên đồng nhân trợn mắt nói.

- Có thể làm sao? Chẳng lẽ còn muốn tiếp tục đánh đến sống chết? Chúng ta không có thù, không có oán, đều là Chu Lâm khích bác, các ngươi vẫn muốn mười vị huynh đệ đồng nhân này chết thảm tại chỗ à, coi như cuối cùng lưỡng bại câu thương, các ngươi cũng cực kỳ thảm thiết, không thể để Chu Lâm thoả ý được!

Vương Khả khuyên nhủ.

- Vương Khả, ngươi đánh rắm! Bọn họ mắc bẫy của ngươi, không phải của ta!

Chu Lâm buồn bực không thôi.

Chu Lâm hận không thể lập tức đi lên xé rách miệng Vương Khả, thế nhưng tám tên đồng nhân sau lưng không phối hợp, bản thân có thể làm gì?

- Nếu không như này đi, mọi người chúng ta đều lui một bước, các ngươi rời khỏi nơi này, chúng ta cũng rời khỏi nơi này, khẳng định trong địa cung cũng không có thứ gì đáng tiền, chúng ta ai về nhà nấy, tìm mẹ của mình đi?

Vương Khả dò hỏi.

- Vậy những sư huynh này của ta thì sao?

Một tên đồng nhân cau mày nói.

- Bọn họ muốn giết ta, đã trở thành tù nhân của ta, các ngươi cũng không phải không thấy được, tất cả đều là người đã trưởng thành, phải tự mình chịu trách nhiệm chuyện mình làm sai! Các ngươi nên trở về bẩm báo với Phương Sân đại sư! Nếu Độ Huyết Tự muốn bỏ tiền, thì trở về mang theo sáu nghìn vạn cân linh thạch đến chuộc người, đương nhiên, nếu Độ Huyết Tự không muốn bỏ ra số tiền kia, cũng dễ dàng! Ta cho các ngươi một chút thể diện, để mười tên tù nhân này tự mình chuộc mình! Ta không kiếm lời một phân tiền của các ngươi, đến lúc đó cho ta một chút tiền thuê nhà tù và chi phí nhân viên phục vụ là được, không đáng bao nhiêu tiền đâu!

Bình Luận (0)
Comment