Ngươi xem Bạch trưởng lão người ta cũng tự mình kiếm tiền trả nợ đấy, chẳng lẽ mười vị huynh đệ đồng nhân này, ngay cả chút bản lĩnh ấy cũng không có sao? Thêm chút sức, tranh thủ sớm ngày trả hết nợ nần, sớm ngày lấy lại tự do!
Vương Khả khuyên nhủ.
Thập bát đồng nhân:
-...
Chu Lâm nhìn thập bát đồng nhân trầm mặc, gấp gáp nói:
- Chư vị sư huynh, sao các ngươi có thể tin tưởng Vương Khả chứ? Hắn đang gạt người!
- Đủ rồi, Chu Lâm, nếu không phải lần này ngươi châm ngòi, chúng ta cũng sẽ không thảm như thế!
- Đúng vậy, đều tại ngươi, nếu không phải là ngươi, chúng ta sẽ rơi vào tình cảnh thảm như vậy sao!
- Ngươi đã hại chúng ta thảm như vậy, chẳng lẽ còn muốn chúng ta chết?
- Các vị sư đệ, nhìn kỹ Chu Lâm cho ta, hỗn đản này, muốn hoàn toàn hại chết chúng ta!
...
...
...
Một đám đồng nhân bị áp giải, nhao nhao quở trách Chu Lâm, khiến gương mặt Chu Lâm không ngừng run rẩy, con mẹ nó, các ngươi chỉ bị bắt mà thôi, làm sao lại trở thành người của Vương Khả rồi?
- Ngươi xem, Chu Lâm, làm người phải giữ lấy lời, loại người hai mặt giống như ngươi, trước một mặt sau một mặt, sớm muộn gì cũng sẽ té ngã!
Vương Khả thở dài nói.
Chu Lâm:
-...
Vì cái gì lại trở thành như này? Rõ ràng chúng ta có thể đánh bại Vương Khả, vì sao tất cả mọi người bất động? Tám tên đồng nhân tự do, một chút chiến ý cũng không có?
- Được rồi, Vương Khả, ngươi chăm sóc tốt sư huynh của ta, chờ chúng ta bẩm báo trụ trì lại nói!
Một tên đồng nhân hung ác nói.
- Đây là tự nhiên, uy tín của Vương Khả ta rất đảm bảo!
Vương Khả lập tức gật đầu đáp.
Thời điểm Chu Lâm, Trương Chính Đạo trợn mắt không hiểu, một trận đại chiến đã tiêu tán thành vô hình. Tại sao có thể như vậy?
- Thế nhưng, ta cũng rất kỳ quái, tại sao thập bát đồng nhân các ngươi lại ở chỗ này? Cái phong ấn này là của Trương Thiên Sư, có thể mở ra được thì mở, không mở được thì thôi, một hai người trông coi là được rồi, nhưng thập bát đồng nhân các ngươi lại cùng nhau trông coi phong ấn? Vì sao vậy?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Chúng ta không phải trông coi phong ấn, mà đang bảo vệ phong ấn!
Một tên đồng nhân bị giam cầm trầm giọng nói.
Giờ phút này đồ vật trong phong ấn đã bị Trương Ly Nhi lấy được, chúng đồng nhân cũng không để ý bí mật này nữa.
- Bảo vệ? Vì sao phải bảo vệ? Chẳng lẽ các ngươi biết rõ chúng ta sẽ đến? Đề phòng chúng ta sao?
Vương Khả sững sờ.
- Không phải đề phòng các ngươi, mà là... !
Một tên đồng nhân cau mày nói.
- Ùng ục ục!
Bỗng nhiên, bốn phía địa cung giống như truyền đến một trận âm thanh quỷ dị.
- Quái vật? Là quái vật ăn thịt người đến, chạy mau, chạy mau!
Đột nhiên Thử Vương sợ hãi la lên.
- Quái vật? Thập bát đồng nhân ở đây trông coi phong ấn, là phòng ngừa đồ vật trong phong ấn bị quái vật đoạt đi? Thật sự có quái vật?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Sắc mặt thập bát đồng nhân cũng hoàn toàn thay đổi.
- Đi mau!
Thử Vương sợ hãi la lên.
- Oanh!
Thử Vương cũng không suy nghĩ gì nhiều, lập tức chạy về hướng vừa mới đi vào, trực tiếp đánh lên trên, muốn đục nóc cung điện dưới lòng đất ra một cái động lớn, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất chạy trốn.
- Á!
Thử Vương vừa mới đụng vào phía trên liền hét thảm một tiếng.
Tiếng hét thảm này, khiến cho lông tơ tất cả mọi người ở xung quanh dựng ngược.
Tình huống gì vậy? Quái vật ở phía trên sao?
Chỉ thấy, Thử Vương không thể lao ra, phía trên giống như mọc ra một cái móng vuốt lão chuột màu máu to lớn, bắt Thử Vương lại.
- Vương Khả, ta đã nói đừng tới, đừng tới mà, xong rồi, xong rồi, nhanh cứu ta, cứu ta!
Thử Vương đau đớn kêu la thảm thiết.
- Ầm ầm!
Chỉ thấy cái móng vuốt to lớn kia nắm chặt Thử Vương, tiếp theo chậm rãi rút về trong đất đá trên nóc nhà.
- Cứu ta, cứu mạng!
Thử Vương sợ hãi kêu lên.
- Trảm!
Trương Chính Đạo chém ra một kiếm.
- Oanh!
Cái đỉnh phòng kia lập tức bắn ra một thanh trường kiếm, ầm vang đâm vào trường kiếm của Trương Chính Đạo, âm thanh va chạm khiến bốn phía rung động, lấy thực lực của Trương Chính Đạo, thế mà không phá nổi một kiếm này.
- Cái này, cái này là thứ đồ chơi gì?
Vương Khả sợ hãi la lên.
- Ùng ục ục!
Một trận âm thanh quỷ dị truyền đến, chỉ thấy bốn phía địa cung, giống như đều chảy ra từng đợt huyết thủy.
- Cửa ra bị huyết thủy bịt lại!
Chu Lâm sợ hãi la lên.
- Uống!
Tám tên đồng nhân lập tức cầm trường côn trong tay vọt lên phía trên, muốn mở ra một con đường. Nhưng đúng vào lúc này, phía trên nóc nhà cũng toát ra tám cái trường côn đụng vào. Bỗng nhiên trường côn hai bên chạm vào nhau!
- Oanh!
Một tiếng động thật lớn vang lên, bốn phía chấn động.
- Quái vật còn biết múa côn dùng kiếm sao? Quái vật đâu!
Trương Chính Đạo sợ hãi la lên.
- Nhanh, nhanh cứu ta, cứu ta!
Thử Vương kêu thảm ở phía trên.
Đám người nhìn tới, thấy tất cả nóc nhà đều thẩm thấu ra huyết thủy, huyết thủy sền sệt, giống như không rơi xuống dưới, cái móng vuốt to lớn bắt lấy Thử Vương trong huyết thủy sền sệch kia, giống như ngưng tụ từ huyết thủy mà thành.
- Đây là quái vật gì?
Vương Khả nhìn về phía đám đồng nhân hòa thượng.
- Đây là Huyết Ma! Huyết Ma!
Một tên đồng nhân hòa thượng khẩn trương nói.
- Đánh rắm, Huyết Ma cái rắm, Sắc Dục Thiên là Huyết Ma, một đám thuộc hạ hắn cũng là Huyết Ma, nhưng có tên nào quỷ dị như vậy? Đây căn bản không phải là người!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Á!
Thử Vương hét thảm một tiếng.
- Nhanh, trước cứu Thử Vương!
Vương Khả kêu lên.
Vừa nói, Vương Khả vừa mạnh mẽ ném Thần Vương Ấn đi qua. Lúc này, bên trong huyết thủy cũng bắn ra một cái Thần Vương Ấn, chỉ là nó hoàn toàn do huyết thủy ngưng tụ thành, ầm ầm đụng vào Thần Vương Ấn.
- Oanh!
Thần Vương Ấn tạo thành từ huyết thủy và Thần Vương Ấn của Vương Khả chạm vào nhau, lập tức cân tài ngang sức, bất phân thắng bại, mà đám đồng nhân hòa thượng xuất thủ cứu Thử Vương, cũng bị cây gậy trong huyết thủy mọc ra đụng trở về.
- Oanh!
Sau một tiếng trùng kích, Thử Vương phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, lập tức bị kéo vào trong vũng máu, hoàn toàn biến mất.
- Thử Vương bị ăn sao?