Cách Ngọc Phong không xa, Tuyết Anh không biết đã đến từ lúc nào, nàng mặc một bộ nhuyễn giáp chiến đầu màu tím, bó sát người, mái tóc đen mượt đến chấm lưng cũng được cột lên cao, gương mặt nàng tuyệt mĩ mà anh khi bức người.
“ Giao động linh lực thế này, là thuật khi địa giai, hắn không ngờ lại luyện thành thuật khí địa giai!” Tuyết Anh hết sức ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào quả cầu năng lượng trong tay Ngọc Phong.
Nhưng dù sao, nàng cũng chỉ là người ngoài cuộc, Huyết Nha Lang là người trong cuộc nên hắn mới cảm giác được sự đáng sợ của quả cầu ấy, nguồn năng lượng này gây áp lực cực lớn lên tinh thần của hắn, nếu như hắn mà trực tiếp hứng chịu, hắn biết chắc chắn là phải chết không thể nghi ngờ. Không hề do dự, Huyết Nha Lang lập tức quay đầu, bỏ chạy, chỉ cần sống sót qua đòn này, phần thắng sẽ thuộc về hắn.
Nhìn Huyết Nha Lang sợ hãi bỏ chạy, Ngọc Phong cười khẩy khinh thưởng “ bây giờ muốn chạy đã muộn rồi, chết đi, Bá Thiên Chưởng!”. Hai bàn tay hắn chộp lấy quả cầu năng lượng, tạo thành hình chiếc bát úp, chưởng về phía Huyết Nha Lang .
RẸT, RẸT RẸT, quả cầu màu trắng nổ tung, giải phóng ra một luồng năng lượng cực kỳ khổng lồ, phá không lao tới trước, tạo thành hình nan quạt, càn quét tất cả mọi thứ trên đường đi của nó.
“ Sứ giả đại nhân, cứu ta, ta không muốn chết” Huyết Nha Lang cảm nhận được một luồng năng lượng cực lớn đuổi theo phía sau mình, hoảng sợ hét lớn.
“ Ngươi thật làm cho ta thất vọng!” một bóng người áo đen bổng nhiên xuất hiện trên bầu trời, lao nhanh về phía Huyết Nha Lang, trên hai tay của hắn ngưng tụ ra các thuật hình ấn tự nhiên màu hỏa hồng, giống như lúc Kiều Anh dạy cho Ngọc Phong luyện kim thuật vậy, nhưng chắc chắn hắn sẽ không luyện kim lúc này.
“ Ai đó!” Tuyết Anh nhìn thấy người áo đen đột nhiên xuất hiện, muốn ra tay cứu Huyết Nha Lang, liền xông lên ngăn cản. Sau lưng nàng bổng mọc ra một đôi cánh màu xanh lam tinh khiết, hoàn toàn ngưng tụ bằng băng phiến, đôi cánh chỉ đập nhẹ một cái, tốc độ của nàng liền bạo tăng, ngay lập tức chặn đầu người áo đen.
“ Qủy nhỏ, tránh ra!” người áo bào đen nhìn một mỹ nữ bổng nhiên xuất hiện chặn đường mình liền la lớn chưởng mạnh, hai đồ hình thuật hình ấn trên tay hắn sáng lên, phóng ra mười mấy cánh đao gió màu đỏ, cắt tới nàng, những nơi đao gió đi qua, không khí bị sức nóng kinh người thiêu đốt mà biến dạng.
“ Chỉ là trò mèo mà thôi, Băng Ngân Chỉ” Ánh mắt Tuyết Anh bình tĩnh, lạnh lùng chỉ một ngón tay về phía người áo bào đen. Từ ngón tay của nàng, một làng hơi lạnh thấu xương phát ra, mười mấy cánh đao gió ngay lập tức bị đóng thành những khối băng tinh khiết, rơi xuống đất, không dừng lại ở đó, làng khí lạnh tiếp tục xuyên qua không khí tấp vào người áo bào đen, từ từ đông cứng hắn lại.
Ngay lúc đó, luồng năng lượng cực lớn do Ngọc Phong phát ra cũng đã nuốt trọn Huyết Nha Lang.
“ Không! AAAAAAAA” Huyết Nha Lang chỉ kịp hét to một tiếng rồi tan thành tro bụi, cả tòa đại điện phía sau hắn cũng hoàn toàn biến mất, lưu lại một cái nền nhà trụi lũi. Cứ như thế, một đại điện hoa mĩ, rộng hai cây số vuông, cao ba tầng bổng chốc bốc khói khỏi thiên địa.
“ Chết tiệt, khốn kiếp, không ngờ cái Vụ Đô thành nhỏ bé lại tồn tại một khí tông cao gia cùng một tên tiểu tử sở hữu thuật khí địa giai, tính toán của ta đã sai lầm ngay từ đầu” Người áo bào đen nhìn thấy kết cục của Huyết Nha Lang liền tức giận chửi thề, rồi dần dần tiêu thất khỏi không trung, y như cách mà hắn đến, không một tiếng động, không một dao động linh lực.
Thấy đối thủ bổng nhiên biến mất, Tuyết Anh ngạc nhiên tự hỏi “ Ủa, trúng Băng Ngân Chỉ của ta mà còn chạy được?”
“ Thưa tiểu thư, vòng ngoài đã được chúng ta dọn dẹp xong!” một đội trưởng hộ vệ chạy vào bẩm báo.
“ Tốt lắm, mau lại giải thoát cho người của chúng ta, khẩn trương lên” Tuyết Anh trầm giọng ra lệnh, rồi nàng vỗ cánh bay tới bên cạnh Ngọc Phong
Lúc này, Ngọc Phong đang chống tay đứng thở từng ngụm lương khí, chiêu Bá Thiên Chưởng vừa rồi là hắn mô phỏng theo tuyệt chiêu của con ma thú Địa Long, rồi lấy tên của cha hắn đặt tên cho chiêu thức này. Ngọc Phong cũng không ngờ uy lực của chiêu thức hắn sáng tạo ra lại lớn đến như vậy, một chưởng thổi bay nguyên một cái đại điện to lớn, đến mảnh vụng cũng không còn.
Uy lực lớn cũng đồng nghĩa với việc cần phải trả một cái giá tương đối lớn để thi triển, một chiêu đó cũng rút cạn kiệt linh khí cũng như sức lực của hắn, cho dù đã hút một lượng lớn năng lượng linh khí từ hai quả Huyết Cầu Hủy Diệt của Huyết Nha Lang cũng không chịu nổi. Hiện giờ đến sức lực để nhất cánh tay hắn cũng không có, hắn chỉ miễn cưỡng giữ vững thân hình, cố gắng hít thở mà thôi. Trạng thái Thôn Phệ Nhãn cũng vì không còn linh khí mà tự động thu hồi.
“ Ta không ngờ Hắc Lang tiên sinh của chúng ta lại trẻ tuổi như vậy đó, nhìn bộ dạng thế này, chắc cũng chưa tới mười tám đâu nhỉ?” Tuyết Anh vỗ vai Ngọc Phong, vũ mị nói
]
“ Á đau! tiểu thư chê cười rồi, nàng nhẹ tay một chút, ta không có đứng vững được đâu” Ngọc Phong vẻ mặt nhăn nhó, cười khổ nói.
“ À ta xin lỗi, mà tiểu đệ đệ đúng là thâm tàng bất lộ, dùng một đòn mà kết liễu luôn Huyết Nha Lang, hắn đường đường là cửu tinh khí hồn đó” Tuyết Anh để Ngọc Phong tựa vào người mình, trêu chọc nói, đồng thời nàng đặt một tay lên lưng hắn, từ từ truyền linh khí vào.
Ngọc Phong bị hành động bất nhờ của Tuyết Anh làm cho giật mình, nhưng hắn cũng không còn khí lực để phản kháng. Hắn cảm thấy đầu của mình gối lên một thứ cực kỳ đàn hôi, rất thoải mái, Ngọc Phong hít một hơi thật sâu, cảm khái nói “ cơ thể của tiểu thư thơm thật đấy”
“ Tiểu quỷ, mới tý tuổi đầu mà đã có tật ghẹo gái rồi” Tuyết Anh cũng chỉ mỉm cười cho qua mà thôi, nàng không có ý định đẩy Ngọc Phong ra.
“ Vậy, tiểu thư muốn giải quyết cái vụ này như thế nào đây, cả thành đã hoảng loạn lên cả rồi?” Ngọc Phong ngửa đầu nhìn bầy trời màu đỏ giăng đầy mấy đen, hỏi
“ Ngươi đừng có gọi ta là tiểu thư nữa, dù gì thì cũng đã hợp tác nhiều lần rồi, cứ gọi là tỷ tỷ đi” Tuyết Anh cười nói
“ Vậy thì, Tuyết Anh tỷ tỷ, nàng giải quyết vụ này ra sao đây?”
“ Không cần lo lắng, bầu trời biến đổi là do mười sáu cây trụ cùng bể máu này, ta chỉ cần phá hủy hết chúng, mọi thứ sẽ trở lại bình thường thôi” Tuyết Anh thoải mái nói, nàng không hề lo lắng về điều này, việc nàng lo lắng là con quái thú lúc ẩn lúc hiện bên dưới phong ấn kia. May là mọi người đến kịp nếu không Huyết Nha Lang hoàn toàn giải khai phong ấn, thả nó ra ngoài thì không biết điều kinh khủng gì sẽ sảy ra.
Ngọc Phong chỉ biết lắc đầu, gượng nói “ tỷ tỷ, nàng buông ta ra được rồi, ta muốn điều tức một lát, nàng cũng nên làm việc của mình đi” hắn tuy rất thích dựa vào nơi êm ái đó, nhưng hắn lại không quen cảm giác được một người con gái ôm ấp như thế này, từ khi bắt đầu đi học, mẹ hắn đã không còn ôm hắn nữa, nàng bảo rằng như thế mới có thể tập cho hắn tính tự lập.
“ Sao nào, không muốn tỷ tỷ ôm ngươi à, không biết có bao nhiêu người đàn ông muốn được ta ôm đâu” Tuyết Anh con tay bún tráng Ngọc Phong một cái tách, rồi buông hắn ra, nàng cũng chỉ giúp hắn bình ổn linh khí trong người mà thôi, không hề có ý gì khác.
“ Ngươi xem tỷ tỷ làm sao giải quyến chuyện này đây” Tuyết Anh mỉm cười tự tin, sải bước đi vào vị trí trung tâm của hồ máu. Hiện tại những xác người nằm la liệt cùng nhóm người bị bắt trói dùng để hiến tế cũng đã được đội hộ vệ của thương hội đưa ra hết bên ngoài, bên trong quảng trường chỉ còn có Ngọc Phong, Tuyết Anh cùng hai tên hộ vệ mà thôi.
Nàng đi trên mặt hồ máu như đi trên đất liền vậy, không hề bị chìm xuống, nàng đi tới đâu, mặt hồ sẽ đóng băng tới đó, rất là thần kỳ. Khi đến vị trí giữa hồ, trung tâm của mười sáu cây cột kim loại, nàng hít một hơi thật sâu, hai tay kết ấn chực nhanh, tạo thành vô số tàn ảnh, quát lớn, âm thanh thanh thúy mà vang dội “ Băng Thiên Tuyết Địa”
Lấy vị trí của nàng làm trung tâm, một cơn bão tuyết đột ngột xuất hiện, càn quét bốn phương tám hướng mang theo những làn hơi lạnh thấu xương, bão tuyết đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ qua ba hơi thở, cơn bão đã hoàn toàn tiêu tán. Nhưng những thứ mà nó để lại càng kinh người hơn, cả một quảng trường rộng lớn biến thành một thế giới băng tuyết trắng xóa, mười sáu cây cột kim loại cũng bị biến thành mười sáu cây cột băng, những thuật hình ấn tối nghĩa được khắc bên trên nó cũng tắt liệm, trận pháp màu tím nhạt bao phủ cả trang viên Huyết Lang cũng hoàn toàn biến mất, không để lại bất kỳ giấu vết nào. Các đám mây giông sét trên trời cũng đang dần tan biến, bầu trời đã quay trở lại một màu trong xanh thông thường, như chưa từng có chuyện gì sảy ra.
“ Tiểu thư, không hay rồi” Một tên hộ vệ bổng nhiên la lớn
Tuyết Anh ánh mắt hoàn toàn một màu xanh lam lạnh lùng quét qua hắn. Rắc! tên hộ vệ liền biến thành một cái tượng đá hình người.
“Á! Ta xin lỗi, ngươi gọi gấp quá làm ta giật mình” đôi Tuyết Anh biến trở lại bình thường, hòa tang băn giá cho hắn.
“ Không , không có gì, thuộc hạ vẫn chịu được, nhưng Hắc Lang tiên sinh chắc không xong rồi” tên hộ vệ vừa thoát khỏi băng giá, chà sát hai tay run cầm cập nói.
“ Hử, Hắc Lang, hắn làm sao?” Tuyết Anh khó hiểu hỏi
“ Tiểu thư cứ nhìn thì biết” tên hộ vệ còn lại chỉ tay về phía Ngọc Phong
Ngọc Phong vẫn ngồi im ở nơi đó, vận chuyển công pháp hồi phục linh khí, nhưng điều đáng nói ở đây là, hắn đang ngồi trong một khối băng hình lập phương cao hai mét, đây cũng chính là tác phẩm của Tuyết Anh
“ Ui cha, tiểu đệ đệ, ngươi đừng có chết đấy nhá, ta còn có việc muốn cầu ngươi mà” Tuyết Anh hoảng sợ hét toán lên, nhào tới chỗ Ngọc Phong.
“ Này, ngươi từng thấy bộ dạng hốt hoảng đó của tiểu thư chưa?” tên dong binh vừa chỉ đường trợn mắt, ngạc nhiên hỏi
Tên dong binh còn loại rung cầm cập, há hốc mồm, liên tục lắc đầu.
……………………………………………………………………………………………
Buổi sáng tinh mơ, ánh nắng ban mai ấm áp lan tỏa căn phòng. Ngọc Phong đang nằm ngủ trên một cái giường cực lớn, trắng muốt, như một nàng công chúa đang ngủ say, từng tia náng vàng chiếu liên khuôn mặt thanh tú đó, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ.
Ngọc Phong lờ mờ mở mắt ra nhìn trần nhà xa lạ, hắn chống tay ngồi dậy, đưa mắt quan sát sung quanh, cả căn phòng cực kỳ rộng rãi, thoán mát với nhiều cửa sổ mở rộng, khí hắn nhìn ra ngoài, có thể quan sát bao quát cả thành Vụ Đô vào trong tầm mắt, ngoài ra căn phòng còn bài trí những vật dụng xa xỉ, đắt tiền. Nếu nhìn tổng thể, phòng này không khác phòng tổng thống của khách sạn năm sao là mấy.
Sột soạt, bổng một tiếng động nho nhỏ thu hút sự chú ý của Ngọc Phong. Chác hắn không xa, Tuyết Anh mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng cùng quần short đang ngồi kiểm tra giấy tờ. Như nhận ra Ngọc Phong đang nhìn mình, nàng ngẩn đầu lên, cười hỏi “ đệ dậy rồi à, nhìn bộ dạng thế kia chắc là hồi phục kha khá rồi nhỉ”
“ Tuyết Anh tiểu thư, đây là?” Ngọc Phong mơ màng hỏi
“ Đã bảo đừng có khách khí, cứ gọi ta là tỷ tỷ đi” Tuyết Anh nhăn mặt, không vui nói
“ Được rồi, tỷ tỷ, ta là đang ở đâu đây?”
“ Đây là phòng riêng của ta, nằm ở tầng thứ năm của tòa nhà thương hội, nói đúng ra cả tầng năm này là của riêng mình ta thôi. Mà đệ có cảm thấy lạnh không?” Tuyết Anh cười đáp, giọng nói có mùi vị trêu chọc.
“ Lạnh?” Ngọc Phong khó hiểu, hắn cuối đầu nhìn xuống người, phần thân trên của hắn trần như nhộng, Ngọc Phong giật bắn cả mình, lập tức vén chăn lên quan sát, sau đó hạ chăn xuống thở phào một hơi, may mà hắn vẫn còn mặt một cái quần cộc a.
“ Xem biểu cảm của ngươi kìa, tỷ tỷ không có là gì ngươi cả đâu, chỉ là cởi áo ngoài chữa thương cho ngươi mà thôi, đừng có nghĩ lung tung” Tuyết Anh che miệng cười híp mắt, trêu chọc Ngọc Phong
“ Ai thèm nghĩ lung tung chứ, mà sao lại đưa ta đến phòng riêng của tỷ tỷ, chúng ta còn chưa thân quen đến mức ấy đâu” Ngọc Phong vươn tay lấy bộ đồ đặt tại cái bàn bên cạnh, thoải mái mặc vào
“ Đúng là quan hệ của chúng ta còn chưa tiến triển đến bước này, nhưng ta lại có việc muốn nhờ vả đệ nên phải thể hiện thành ý một tý chứ” Tuyết Anh giải thích, với lại nàng cũng thích ngắm gương mặt thư thái, hấp dẫn của Ngọc Phong khi hắn ngủ nữa, đây mới chính là nguyên nhân chủ yếu a.
“ Có việc muốn nhờ ta sao, với tu vi cao cường như tỷ tỷ, ít nhất cũng đạt tới khí tông rồi, còn có việc gì nàng không làm được chứ?” Ngọc Phong mặc xong đồ, đi đến ngồi đối diện Tuyết Anh, vẻ mặt ngạc nhiên.