Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 163

Đội vệ sĩ đi trước mở đường, tách đám đông ra thành một lối đi.

Tạ Chiêu khoác tay Giang Từ, cùng anh băng qua bãi cỏ, đi vào tòa nhà quan sát. Những bậc đá rộng rãi dẫn lên tầng Hoàng gia đã được dọn sạch, người không phận sự không thể đến gần.

Cánh cửa chính của khu Hoàng gia mở hé. Các phục vụ trong trang phục trang trọng đi lại bận rộn, nhưng vừa thấy Giang Từ đến gần, họ lập tức đứng ngay ngắn trước cửa, cúi đầu chào.

Khi Tạ Chiêu bước tới, hai hàng phục vụ nhanh chóng mở cửa. Người phục vụ có địa vị cao nhất trong số họ cung kính cúi đầu, làm động tác mời: "Thưa cô, xin mời."

*

Khán đài Hoàng gia là khu vực riêng tư bậc nhất, chỉ có các thành viên Hoàng gia, những người bạn thân cận của họ và một số ít khách mời danh giá.

Bên trong là một sảnh lớn với những quý ông mặc lễ phục đen và các quý bà rực rỡ trong những bộ váy sáng màu.

Phần lớn mọi người đều đứng, trên tay cầm sổ ghi chép hoặc ly rượu champagne, thảo luận sôi nổi về cuộc đua sắp diễn ra.

Sàn trải thảm dày, có màn hình lớn chiếu trực tiếp các trận đấu.

Ban công ngoài trời được lát đá hoa cương sáng bóng, Quốc vương và Nữ hoàng đang ngồi trên ghế sofa dát vàng, thỉnh thoảng vẫy tay xuống dưới.

Các vị khách trên ban công cầm ống nhòm, quan sát đường đua rõ hơn.

*

"Lucian, đây là khách của anh phải không?"

Một nhóm quý cô cười tươi tiến lại gần.

Tạ Chiêu nhận ra họ.

Vừa nãy, trên màn hình lớn, họ là những công chúa được hộ tống đến bằng xe ngựa.

Nhưng... "Lucian"?

Cô giật mình. Họ đang gọi Giang Từ?

"Anh còn có cả tên tiếng Latin à?" Cô ngạc nhiên.

Cảm giác này chẳng khác nào cô nhặt một con mèo hoang, ngày ngày gọi nó là "Mimi", rồi một ngày bỗng nghe cả đàn mèo khác kính cẩn gọi nó là "Báo".

Giang Từ có chút xấu hổ, nhưng vẫn giữ chặt vai cô. "Để tôi giới thiệu em."

Mấy người phụ nữ này đều có quan hệ họ hàng xa với anh.

Gia tộc anh từ lâu đã có truyền thống kết hôn với hoàng thất. Thế nên dòng dõi Hoàng gia ở đây, tám phần đều có dây mơ rễ má với anh.

Ví dụ như:

Bà cô thứ bảy của anh gả cho một hoàng tử chi thứ.

Mẹ kế của công chúa này là chị gái của một người trong gia tộc anh.

Một bà cô nào đó của anh từng là nữ Công tước...

Quan hệ cực kỳ phức tạp.

Cô công chúa trẻ nhất trong nhóm có mái tóc vàng nhạt mặc váy xanh bạc hà không tay, đeo hoa tai ngọc lục bảo.

"Thảo nào hôm nay anh lạ thế. Nhất định phải xuất hiện, hóa ra là để đón tiếp vị khách này."

Công chúa cười tươi. Từ lúc xuất hiện trên màn hình lớn đến giờ, tâm trạng cô ấy dường như rất tốt.

Một phụ nữ đứng tuổi hơn mặc váy màu kem, dáng ngồi rất đoan trang, dù không có máy ảnh nào chụp vẫn đặt chiếc túi lụa vàng nhạt trên đùi theo đúng lễ nghi.

"Chúng tôi đều nghĩ cậu không thích phụ nữ. Thật hiếm thấy cảnh cậu đưa một cô gái ra mặt thế này."

Giọng điệu rất ý nhị.

Một quý bà khác, có vẻ là chị họ xa của Giang Từ, mặc váy ren in hoa màu tím nhạt, đeo khuyên tai kim cương phối túi satin trắng ngà, cười tiếp lời: "Mà thật ra, chúng tôi cũng chẳng nghĩ cậu thích đàn ông. Chúng tôi còn tưởng sớm muộn gì cậu cũng vào tu viện."

Mấy người này rõ ràng rất thân với Giang Từ, nên nói chuyện cũng rất tùy ý.

"Tha cho tôi đi." Giang Từ thở dài, nhường ghế cho Tạ Chiêu, nhân viên phục vụ lập tức mang champagne đến.

"Lát nữa nhớ kể chúng tôi nghe, cô đã làm thế nào để cưa đổ được vị 'linh mục' này nhé."

Công chúa trêu chọc, kéo Tạ Chiêu ngồi xuống.

Những đôi mắt quý tộc xung quanh đầy tò mò.

Bởi vì bọn họ rất lịch sự, nên che giấu ý đồ thật rất khéo léo: "Cô đã leo lên cành cao bằng cách nào?"

Nơi này có hệ thống giai cấp nghiêm ngặt nhất.

Niềm tự hào lớn nhất của hoàng thất chính là dòng máu cao quý của họ.

Mỗi một người phụ nữ ngoại tộc muốn bước vào đây đều sẽ bị xem xét kỹ lưỡng.

Tạ Chiêu là một gương mặt châu Á.

Cô không phải là nhân vật nổi tiếng toàn cầu.

Cô không xuất thân từ một gia tộc danh giá.

Nhan sắc cô cũng không đến mức tuyệt thế, khuynh nước khuynh thành.

Nhưng Lucian—vị quý tộc có địa vị tuyệt đối, tính cách quái đản, không có h.am mu.ốn tình cảm, từ trước đến nay bỏ ngoài tai mọi lời tán tỉnh của bao mỹ nữ quý tộc—

Lại đi dẫn một cô gái xa lạ vào khán đài Hoàng gia.

Mọi ánh mắt lịch sự nhưng đầy ưu thế đều đặt lên người Tạ Chiêu.

"Cô ta đúng là cao tay." Họ không nói ra, nhưng ánh mắt lại nói vậy.

Nhưng sau đó, ngay trước mặt tất cả bọn họ, Giang Từ mở miệng: "Cô ấy không cưa đổ tôi. Là tôi đơn phương theo đuổi cô Tạ Chiêu."

Ánh mắt anh trầm lắng, cúi xuống nhìn cô, khiến tim Tạ Chiêu khẽ rung động.

Tất cả các thành viên hoàng tộc và quý tộc xung quanh đều nghe thấy lời tuyên bố của anh, ánh mắt họ lóe lên sự kinh ngạc trong thinh lặng.

Trong vòng tròn này, những người có thể "leo cao" không thiếu, nhưng phần lớn chỉ là bề ngoài bình đẳng, thực chất hoàn toàn phụ thuộc vào kẻ mạnh hơn, có thể bị thay thế bất cứ lúc nào. Thậm chí trong nhiều trường hợp, sự chênh lệch còn rất rõ ràng, họ giống như những con vật cưng sang trọng, bị sai bảo tùy ý.

Một người thuộc đẳng cấp cao lại thể hiện sự tôn sùng công khai như thế này, nếu không phải do có vấn đề tâm lý nghiêm trọng, thì đúng là chưa từng có tiền lệ.

Phụ nữ có thủ đoạn sẽ bị khinh miệt, nhưng một người phụ nữ có quá nhiều thủ đoạn lại được kính nể.

Ánh mắt của các công chúa dành cho Tạ Chiêu đã chuyển từ tò mò xen lẫn ưu thế sang đầy vẻ tôn trọng.

"Vậy thì, anh đang ở giai đoạn nào của quá trình theo đuổi rồi?" Một người em họ tò mò hỏi.

"Được rồi, các cô đến đây là để xem đua ngựa, không phải để xem Lucian biểu diễn đâu." Một người đàn ông mặc lễ phục đen bước ra giải vây cho Giang Từ, có vẻ là một hoàng tử nhánh bên.

"Chúng tôi đâu có ép anh ấy biểu diễn, chính anh ấy lát nữa sẽ biểu diễn mà." Công chúa bật cười, rồi quay sang Tạ Chiêu: "Lucian sắp thi đấu, cô có định cược anh ấy thắng không?"

"Ngựa của anh có tham gia không?" Tạ Chiêu hỏi.

Những con ngựa tham gia đua thường thuộc sở hữu của giới quý tộc và Hoàng gia. Trong quá khứ, Nữ hoàng từng có ngựa đoạt giải, bên cạnh đó còn có những trại ngựa danh tiếng như Godolphin—trang trại ngựa thuần chủng lớn nhất thế giới do quốc vương Dubai sáng lập—hay Coolmore Stud, một trong những tổ chức đua ngựa hàng đầu thế giới. Những con ngựa này có giá trị trung bình từ vài triệu đô trở lên.

"Gia tộc họ có truyền thống đua ngựa hơn 300 năm." Hoàng tử ngồi bên phải cô giải thích.

Từ thế kỷ XIX, con trai thứ hai của Công tước đã thành lập trại ngựa ở Pháp, huấn luyện nhiều nhà vô địch đua ngựa. Người em trai của ông cũng là một tín đồ đua ngựa, nhanh chóng mở trại ngựa ở Anh và đẩy ngành này lên đỉnh cao. Trong sự nghiệp của mình, ông đã thắng gần một nghìn trận đua và sản sinh ra những con ngựa mạnh nhất châu Âu thế kỷ XIX.

Ngày nay, ngay cả những trại ngựa trung bình cũng có giá trị hàng chục triệu đô, trong khi những trại ngựa lớn và danh giá có thể dễ dàng vượt mức hai mươi triệu, thậm chí hàng trăm triệu đô.

Ngành này đã được thương mại hóa cao, không ai không nuôi ngựa vì lợi nhuận, ngoại trừ gia tộc Ravenscroft, họ vẫn duy trì môn thể thao này thuần túy vì đam mê, hoàn toàn không phải vì kiếm tiền.

"Hiện tại, người hứng thú nhất với nó là anh họ tôi." Giang Từ nói. Giờ đây, trang trại ngựa của gia tộc và hoạt động đua ngựa đều do người anh họ Bá tước của tôi quản lý, ngựa của gia tộc vẫn thường xuyên tham gia các giải đấu.

Tạ Chiêu thầm tính toán trong lòng: trại ngựa của gia đình anh chắc chắn phải có giá trị hơn 50 triệu đô, nhưng bình thường khi đặt đồ ăn, Giang Từ vẫn thích tìm mã giảm giá. Có lần cô đặt vài món ăn vặt cho anh và các trợ lý khác, anh liền cảm kích như thể nhận được kho báu vậy.

Đúng là một con mèo sống trong cung điện, nhưng lại thích đến nhà cô để xin ăn đồ ăn vặt giá rẻ.

"Không chỉ có ngựa của anh ấy tham gia, mà chính anh ấy cũng sẽ thi đấu." Công chúa mặc váy màu hạnh nhân nói.

"Nhưng tôi khuyên cô đừng bao giờ cược cậu ấy thắng, cậu ấy chỉ đang chơi cho vui thôi."

"Anh định đua ngựa à?" Tạ Chiêu hỏi. Chưa bàn đến chuyện các kỵ sĩ khác đều là những người có kinh nghiệm dày dặn, từng giành các chức vô địch, chỉ riêng việc họ đã liên tục tập luyện suốt nhiều tháng trời cho giải đấu này cũng đã là một lợi thế áp đảo.

"Tôi chỉ thi một trận thôi, và tôi sẽ thắng." Giang Từ đáp. "Cứ đặt cược cửa thắng duy nhất, em phải tin tôi."

"Tuyệt đối đừng tin anh ấy." Các công chúa xung quanh lắc đầu. "Cô chắc chắn sẽ thua sạch."

Cược đua ngựa có nhiều hình thức. Đơn giản nhất là cược độc thắng—nếu con ngựa được chọn thắng cuộc đua, người đặt cược mới nhận được tiền.

Ngoài ra còn có cược vị trí, tức là cược một con ngựa sẽ về đích trong top 2 hoặc top 3.

Chưa kể những cách đặt cược phức tạp hơn, kết hợp giữa cược thắng và cược vị trí.

"Được, tôi cược anh ấy sẽ thắng." Tạ Chiêu rất dứt khoát, đặt ngay 50.000 bảng Anh.

"Đừng cược anh ấy! Cô có thể theo tôi đặt cược, tôi chọn con ngựa đeo ruy băng đỏ." Công chúa mặc váy hoa nhìn cô như thể thấy một kẻ ngốc nhiều tiền.

Ruy Băng Đỏ là tên một con ngựa thuần chủng, được coi là ứng cử viên sáng giá nhất cho cuộc đua. Tổng số tiền thưởng của các giải đấu nó từng tham gia đã vượt quá 10 triệu đô, kỵ sĩ cưỡi nó là một tay đua kỳ cựu, ba lần được vinh danh là kỵ sĩ xuất sắc nhất thế giới.

"Không đúng, nên đặt vào con này." Những người khác xúi giục cô chọn ngựa có tên Quyết Thắng. Nó từng bất bại trong 8 cuộc đua, được tập đoàn Coolmore Stud mua với giá hàng triệu đô khi mới tròn một tuổi.

Mỗi người chọn một con ngựa khác nhau, nhưng không ai chọn Giang Từ.

Mặc dù con ngựa của anh không tệ, nhưng tất cả các con ngựa khác đều được cưỡi bởi những kỵ sĩ hàng đầu. Anh chỉ là một tay chơi nghiệp dư nhảy vào phút chót, chẳng khác nào trò đùa.

Mọi người thấy Tạ Chiêu có vẻ không hiểu về đua ngựa nên ra sức thuyết phục.

Tỷ lệ cược của ngựa Ruy Băng Đỏ là 1/2. Còn ngựa của Giang Từ, với một tay đua vô danh, có tỷ lệ lên đến 1/20—một con số phản ánh rõ mức độ ít ai tin tưởng anh.

"Tôi không nghĩ Ruy Băng Đỏ chắc chắn sẽ thắng. Trường đua ẩm ướt sẽ có lợi cho nó, nhưng hôm nay trời rất khô, không có mưa, và dự báo thời tiết cũng nói vậy." Tạ Chiêu nói.

"Quyết Thắng liên tục giành chiến thắng, nhưng điều đó lại khiến xác suất thắng tiếp giảm đi. Trong thời gian dài, ngay cả con ngựa mạnh nhất cũng chỉ có tỷ lệ thắng khoảng 1/3, trong khi ngựa ít được chú ý lại thường tạo ra bất ngờ. Tỷ lệ cược cao, lợi nhuận cũng rất lớn."

"Quan trọng nhất là, chặng đua sắp tới dài 2.000 mét. Giữ sức đến cuối mới là yếu tố quyết định, mà những con ngựa được đánh giá cao đều mạnh hơn ở cự ly ngắn."

"Thì ra cô Tạ cũng có nghiên cứu đôi chút, xem ra cũng là người trong nghề?" Mấy người ban đầu nghĩ rằng cô không biết gì, nhưng thấy cô cũng hiểu một hai phần nên không nói thêm nữa.

Tạ Chiêu tất nhiên hiểu. Dù cô không có kinh nghiệm cá cược đua ngựa lâu năm, nhưng trước đây cô thực sự từng làm việc ở trường đua. Khi mười chín tuổi, bị cắt trợ cấp và không thể chi trả học phí lẫn sinh hoạt phí, cô đã vào đó làm thêm.

Những quý phu nhân trong trường đua rất hào phóng, tiền boa họ cho là cao nhất.

Cô phục vụ bên cạnh họ, đồng thời lắng nghe những cuộc trò chuyện để học hỏi.

Họ nói về đua ngựa, chứng khoán, kỳ nghỉ ở miền Nam nước Pháp, đầu tư vào tác phẩm nghệ thuật. Cô đều ghi nhớ trong lòng, sau này dùng làm tư liệu để tạo dựng xuất thân giả của mình.

Cô học rất nhanh. Khi có được khoản tiền đầu tiên và đặt chân vào giới thượng lưu, cô đã biên soạn một quá khứ hoàn mỹ đến mức không ai nghi ngờ.

"Không phải. Trước đây tôi chỉ làm tạp vụ ở trường đua vì tiền boa ở đó nhiều." Tạ Chiêu nói. Giờ đây, cô chẳng cần phải bịa chuyện nữa, có thể thoải mái làm chính mình.

Cô biết dù họ không muốn ngang hàng với cô, cũng phải giữ thái độ nhã nhặn và nói những lời tán dương kiểu như "lao động rất đáng quý" vì Giang Từ đang đứng bên cạnh cô.

"Em cược anh thắng." Tạ Chiêu nói, "Em tin anh sẽ không khiến em thất vọng."

"Xin hãy cho tôi một tín vật để bảo hộ tôi." Giang Từ cúi người, giống như hiệp sĩ châu Âu thời trung cổ, cầu xin người phụ nữ mình lựa chọn tặng một món đồ cá nhân làm bùa hộ mệnh khi thi đấu.

Tạ Chiêu tháo trâm cài ngọc trai trước ngực đưa cho anh. Giang Từ trịnh trọng ghim nó lên ngực, ngay cạnh gia huy.

Anh cúi đầu thực hiện nghi thức hôn tay, sau đó ngước mắt nhìn cô. "Vậy thì tôi sẽ chiến đấu vì em."

*

Cuộc đua sắp bắt đầu. Tạ Chiêu cùng mọi người cầm ống nhòm chạy ra ban công quan sát.

Các kỵ sĩ và chiến mã đã sẵn sàng.

Giang Từ thay một bộ đồ cưỡi ngựa đen tuyền. Mũ bảo hộ cứng cáp tinh xảo của anh có chạm nổi gia huy hoa đằng lăng. Chiếc áo khoác cưỡi ngựa được may thủ công từ Henry Poole của Savile Row, dáng áo cứng cáp, đường cắt ôm sát người, tôn lên vóc dáng cao ráo rắn rỏi. Trên ngực áo, anh cài trâm cài của cô.

Ngựa của anh là một con tuấn mã thuần chủng toàn thân đen nhánh, bốn vó thon dài, từng bước đi đều thanh thoát.

Trong tiếng hò reo của khán giả, anh ngồi vững trên lưng ngựa, hơi nghiêng đầu, ánh mắt lười biếng.

Một phát súng vang lên, cổng chuồng đua bật mở ngay lập tức. Con ngựa Ruy Băng Đỏ được đặt kỳ vọng nhất lao ra đầu tiên, phía sau là con ngựa mang sắc phục Hoàng gia. Tạ Chiêu chỉ chăm chú nhìn Giang Từ. Ngựa của anh ở rìa ngoài, tạm thời đứng thứ hai.

Đoạn đường thẳng rất ngắn, sắp đến khúc cua. Tất cả chiến mã đều tăng tốc tối đa, dần thu hẹp đội hình, quấn thành một khối chặt chẽ. Hàng đầu tiên là con ngựa Ruy Băng Đỏ, những con khác theo sát phía sau. Khi ôm cua, con ngựa đen của Giang Từ từ từ giành được vị trí ở phía trong.

Chỉ còn hơn 400 mét cuối cùng. Cả đoàn ngựa dần dàn ra, tốc độ trận đấu lên đến cực hạn. Ba con ngựa dẫn đầu phá vỡ vòng vây, bỏ xa các đối thủ khác.

Con ngựa Ruy Băng Đỏ chạy trước tiên. Con ngựa đen của Giang Từ bắt đầu bứt tốc, dần dần đuổi kịp.

Hai con ngựa gần như song song, chỉ còn vài chục mét cuối cùng.

Giang Từ ngồi trên lưng ngựa, thân thể nghiêng về phía trước, hai chân kẹp chặt bụng ngựa. Ngựa phi nhanh như gió, anh vẫn vững vàng.

Không ngờ eo anh lại có sức mạnh như vậy, Tạ Chiêu chợt nghĩ.

Bình thường trông có vẻ lười nhác, nhưng khi ở trên lưng ngựa, anh lại hoàn toàn khác biệt, tinh thần phấn chấn.

Đôi găng tay da đen tuyền của anh nhẹ nhàng vung roi ngựa, theo từng bước phi nước đại, vòng eo thon gọn khẽ chuyển động.

Ống kính màn hình lớn lia đến anh, tiếng hét chói tai lập tức vang lên.

Vạch đích ở ngay trước mắt, tất cả diễn ra quá nhanh.

"Ai thắng?" Tạ Chiêu quay đầu hỏi.

Ban công bỗng rộ lên những tiếng kinh ngạc và than thở.

Ngựa của Giang Từ chắc chắn nằm trong top 3, nhưng cô đặt cược vào độc thắng. Anh phải là nhà vô địch thì cô mới thắng cược.

Tạ Chiêu cầm ống nhòm tìm kiếm trên đường đua. Giang Từ chậm rãi cưỡi ngựa, ngẩng đầu lên. Đôi mắt xanh lướt qua đám đông, lập tức khóa chặt lấy cô.

Dưới ánh nắng vàng kim buổi trưa, hàng mày anh khẽ nhướng, phong thái rạng rỡ, hướng về phía cô nở một nụ cười.

Cô lập tức an tâm. Cô đã thắng cược. Giang Từ đã giành về cho cô một triệu bảng Anh.

Đám đông Hoàng gia đổ xô đến lễ trao giải, Ưuốc vương sẽ đích thân trao thưởng cho kỵ sĩ chiến thắng, chủ nhân của ngựa và huấn luyện viên.

Trong ánh chớp của hàng nghìn chiếc máy ảnh, Giang Từ nhận cúp, rồi lập tức xoay người lên ngựa.

Đôi chân dài hơi siết, đôi ủng cưỡi ngựa đen bóng bật lên bàn đạp, vài bước đã tiến sát đám đông.

Màn hình lớn lại một lần nữa hướng về anh—vị quý tộc anh tuấn, nhà vô địch của cuộc đua lần này.

Anh cưỡi ngựa, ôm chiếc cúp, chậm rãi tiến về khán đài. Ở đó toàn là công chúa và tiểu thư quý tộc, chỉ họ mới có thể đứng gần nhất.

Toàn bộ khán giả đều nhận ra, anh định thực hiện nghi thức hiệp sĩ thời Trung cổ—dâng cúp cho một người phụ nữ đặc biệt.

Tiếng hét vang lên như sóng biển cuộn trào.

Ba trăm nghìn khán giả trực tiếp, hàng triệu người xem livestream, một giải đua ngựa mang tầm vóc toàn cầu.

Quý tộc, mỹ mạo, quán quân—chàng trai trẻ lần đầu xuất hiện đã khiến khán giả và truyền thông phát cuồng, ung dung cưỡi ngựa băng qua hàng loạt công chúa, tiểu thư quý tộc, dâng chiếc cúp—biểu tượng của hoàng quyền và chiến thắng—cho Tạ Chiêu.

Dáng vẻ anh mặc đồ cưỡi ngựa vô cùng anh dũng, nhưng giọng điệu vẫn ôn hòa nhã nhặn. Giọng nói dịu dàng của anh vang lên qua micro, truyền đến hàng triệu khán giả:

"Đây là chiến thắng tôi dâng tặng em. Tôi đã chiến đấu vì em."

Bình Luận (0)
Comment