Q5 - Chương 7: Căn gác mái
Q5 - Chương 7: Căn gác máiQ5 - Chương 7: Căn gác mái
Q5 - Chương 7: Căn gác mái
Buổi sáng.
Khi Cận Vân Nhiên thức dậy sớm và nhìn ánh nắng chiếu vào phòng từ cửa sổ, cảm giác kỳ lạ và đáng sợ mà cuốn nhật ký mang đến cho cô đêm qua dần dần tan biến.
Chị gái bên cạnh cô đã rời giường rồi.
Bây giờ, đã bảy giờ rưỡi.
Cận Vân Nhiên mở ngăn kéo bên cạnh và nhìn vào cuốn nhật ký nằm ở đó.
Cô nhìn chằm chằm vào trang bìa của cuốn nhật ký một lúc lâu, và cuối cùng đóng ngăn kéo lại.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô ngồi trước bàn trang điểm bắt đầu chải đầu.
Cuối cùng, cô ấy buộc tóc thành đuôi ngựa bằng một sợi dây cột tóc và bước ra khỏi phòng.
Khi cô đến tang một, chị cô và Vân Dịch đang ngồi ở bàn ăn.
"Em dậy roi sao? Vân Nhiên?" Cận Vân Lan nhìn em gái mình, liên vội vàng nói: "Em ngủ thêm một chút nữa đi."
"Thôi, em thức rồi thì sẽ không ngủ được nữa."
Sau đó, cô ngồi bên cạnh cháu trai Vân Dịch và nói: "Chị, lát nữa em đưa Vân Dịch đi nhà trẻ."
"Không cần." Cận Vân Lan khẽ lắc đầu: "Cứ để A Lan đưa nó đi nhà trẻ là được."
Cận Vân Nhiên quan sát chị gái mình, sắc mặt của nàng trông khá hơn một chút.
Có lẽ việc mình vào ở đây đã khiến chị yên tâm hơn.
Vân Dịch nhìn Cận Vân Nhiên và nói: "Cô ơi, A Lan đưa cháu đi nhà trẻ là được rồi. Cô có thể dành nhiều thời gian hơn cho mẹ cháu."
"Ồ tốt."
Cận Vân Nhiên xoa đầu Vân Dịch, đứa trẻ này hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Cận Vân Nhiên nặng trĩu, khi đứa bé này một ngày nào đó biết được căn bản không có Thiên đường, sau khi chết cũng không có linh hồn, nó có lẽ sẽ càng chịu đả kích a?
A Lan sau đó nướng bánh mì cho Cận Vân Nhiên, và đưa Vân Dịch ra ngoài không lâu sau đó.
Cận Vân Nhiên ngày càng khó hiểu, chẳng lẽ A Lan là người giả mạo cuốn nhật ký đó sao? Đó rốt cuộc là ai?
Khi chỉ còn lại cô và chị, suy nghĩ một lúc, cô vẫn hỏi: "Chị, lát nữa bố mẹ chồng chị có đến thăm chị không?”
Nếu cha mẹ chồng cũng đã đọc nhật ký mà anh rể để lại, e rằng sẽ có một số liên tưởng không tốt.
"Mẹ chồng chị..." Cận Vân Lan chỉ nói được ba chữ rồi ngập ngừng nói: "Dù sao Kỳ Thư cũng không còn, bà là người đau buồn nhất, bà vẫn khó tiếp nhận chuyện này là sự thật."
Nhìn biểu hiện của chị gái, Cận Vân Nhiên có thể tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra.
Đột nhiên, cô nghĩ đến một khả năng.
Chẳng lẽ người làm giả nhật ký của anh rể chính là mẹ chồng của chị cô? Bà ta đọc trang đầu của cuốn nhật ký và khẳng định cái chết của anh rể có liên quan đến chị gái mình, vì vậy bà chỉ đơn giản là bắt chước nét chữ của anh rể và tiếp tục viết nhật ký để dọa chị gái mình?
Nếu như quả thật là như vậy, không khỏi quá điên cuồng a?
Nhưng sau đó, Cận Vân Nhiên lại cảm thấy không đúng.
Nếu vậy, điều gì đã xảy ra với mục nhật ký mới nhất tối qua? Mẹ chồng của chị gái đêm qua không có ở đây, vì vậy bà không thể viết nhật ký mới nhất được.
"Vân Nhiên ăn trước đi, không đủ còn có nữa mà."
Cận Vân Lan đứng dậy, cầm đĩa của mình và đi về phía nhà bếp.
"Chà, tốt, chị."
Nếu không phải vì trạng thái tinh thần hiện tại của chị gái mình, Cận Vân Nhiên thực sự chỉ muốn nói với nàng về điều đó.
Phiên muộn, cô lấy điện thoại di động ra và bắt đầu tìm kiếm trên Internet những thứ như "bắt chước chữ viết tay" và "giả vờ làm ma dọa người”.
Nhìn một chút, cô cầm miếng bánh mì nướng lên, cho vào miệng và cắn một miếng nữa.
"Vân Nhiên, có muốn chị rót cho em ly sữa không?"
Cận Vân Nhiên nhai bánh mì nướng, ngẩng đầu nói với chị gái: "Không cần đâu chị."
Sau đó, cô lại cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại.
Đột nhiên...
Cô cảm thấy cơ thể mình run lên, và cô ngừng nhai bánh mì nướng.
Giọng nói của chị vọng ra từ hướng nhà bếp.
Tuy nhiên, khi cô nhìn lên bếp vừa rồi, từ khóe mắt, cô dường như thoáng thấy ...
Trên cầu thang dẫn lên tầng hai, có một người đang đứng!
Cận Vân Nhiên lập tức ngẩng đầu lên và nhìn về phía cầu thang một lân nữa!
Nhưng trên cầu thang, không có ai cả.
Cận Vân Nhiên ngay lập tức hét lên: “Chị! Chị!"
Cận Vân Lan nhanh chóng chạy ra khỏi bếp và nói: "Sao vậy? Vân Nhiên?"
"Chị đã ở trong bếp ... phải không?”
"Ừ, chị chỉ muốn rót cho em một cốc sữa nóng."
Cận Vân Nhiên kinh hoảng nhìn vị trí của cầu thang và nói: "Căn phòng này chỉ có chị và em... phải không?”
Cận Vân Lan bối rối nhìn em gái mình và nói: "Vân Nhiên, em, em đang nói cái gì vậy? Tất nhiên là chỉ có chúng ta thôi. Tại sao em lại hỏi như vậy?”
Cận Vân Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy sởn tóc gáy.
Chẳng lẽ là mình nhìn lầm rồi?
Suy cho cùng cũng chỉ là thoáng qua thôi, có lẽ mình đã thực sự bị cuốn nhật ký đó tác động, bắt đầu nghi thần nghi quỷ rồi? Cầu thang trong biệt thự này đều làm bằng gỗ đặc, nếu như vừa rồi thật sự có người ở trên cầu thang, nhanh như vậy liền tiêu thất, lúc chạy không thể không phát ra tiếng động nhỏ. Nhưng từ đầu đến cuối, cô không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
"Thực xin lỗi, chị, em nhầm rồi." Cận Vân Nhiên lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng: "Vừa rồi em nghe thấy một ít thanh âm, suy nghĩ kỹ lại, hẳn là từ di động của em truyền đến."
"Chị nói em..." Chị thở dài nói: "Sao em lại kinh sợ như vậy? Chị còn tưởng em đã xảy ra chuyện gì rồi chứ"
Cận Vân Nhiên đi đến trước mặt chị gái mình, nhìn thấy sự quan tâm của nàng dành cho mình, nội tâm vẫn là rất cảm động.
"Thực xin lỗi, chị, em không cần uống sữa đâu. Em no rồi."
Sau khi ăn sáng, Cận Vân Nhiên trở lại tâng hai.
Cô đang đi trên hành lang rộng rãi, mỗi khi bước đi sẽ đột ngột quay đầu lại.
Cận Vân Nhiên tự hỏi liệu mình có quá loạn thân kinh không.
Chắc vừa rồi mình nhìn nhầm thôi... A?
Tuy nhiên, trải nghiệm của đêm qua và cuốn nhật ký đó khiến trái tim cô tràn ngập những nghi ngờ không thể giải thích được.
Nói cho cùng... Về cơ bản mà nói, bí ẩn khó hiểu nhất là cái chết của anh rể cô.
Anh rể nhất định không phải người nhát gan, cũng chưa từng có tiền sử bệnh tim, nhưng lại sợ chết khiếp như vậy?
Đang đi, cô đột nhiên dừng lại.
Hành lang trước mặt cô là hành lang mà cô đã từng thấy khi còn nằm mơ.
Trong giấc mơ, cô đang đi theo chị gái mình, bên ngoài trời đang mưa to. Theo một tiếng sét, cô chợt nhìn thấy anh rể mình xuất hiện ngoài cửa sổi
Cô vẫn nhớ rõ nội dung giấc mơ.
Điều này khiến cô vô thức bước đến cửa sổ.
Đây là một cửa sổ hướng về phía tây, chỉ hướng ra khỏi mặt trời.
Ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy hồ nước bên cạnh biệt thự và cây cối xanh tươi xung quanh.
Nó hoàn toàn trái ngược với khung cảnh kinh dị trong cơn ác mộng.
Sau khi hít một hơi thật sâu, cô tiếp tục di chuyển ve phía trước một chút dọc theo hành lang.
Để phòng ngừa vạn nhất. .. Coi như là để phòng ngừa vạn nhất. ..
Cô muốn lục soát căn biệt thự.
Dù sao thì cũng chẳng có gì để mất nếu chỉ dạo quanh tất cả các nơi trong biệt thự.
Bảo mật của căn biệt thự này hoàn hảo đến mức không thể có người đột nhập là điêu đương nhiên, nhưng cô vẫn muốn tin vào những gì mình tận mắt thấy. ...
Cô kiểm tra tang một và tầng hai.
Bây giờ, cô đã đến tầng ba. Chị gái và anh rể có phòng ngủ ở tầng hai va tang ba, theo lời chị cô thì lâu lâu sẽ đổi phòng, dù sao biệt thự cũng quá lớn, nếu có một phòng trống thì thật lãng phí.
Đêm anh rể cô mất, chị cô ở trong phòng ngủ trên tầng ba.
Cô đi về phía phòng ngủ một chút, cố gắng mở cửa, nhưng phát hiện... phòng ngủ đã bị khóa.
Vì vậy, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi vê phía bên kia của hành lang.
Đi tới đi lui, đi tới cuối hành lang, có một cánh cửa, sau khi mở ra có thể trực tiếp dẫn tới nóc biệt thự.
Cô đang định quay đầu bỏ đi thì chợt liếc nhìn trần nhà... Cô phát hiện trên trân nhà có một tấm che có thể mở ra được. Có vẻ như có một căn phòng áp mái trên đó.
Cô nhìn tấm phủ trên trân nhà, suy nghĩ một lúc rồi quay lại...
Lại phát hiện, chị cô thế mà đứng sau lưng mình!
"Chị?" Cận Vân Nhiên sửng sốt, không tự chủ được lùi lại mấy bước.
"Sao em lại ngạc nhiên như vậy?”
Cận Vân Lan trên tay cầm một chiếc cốc, có vẻ như chứa đầy sữa.
"Chị, em vừa lên xem..."
Sau đó, nhìn lên trần nhà phía trên, cô ấy nói: "Có một căn gác mái ở trên ... phải không chị?"
"Ừm. Ừ. Đều là cất giữ chút đồ lặt vặt."
Sau khi nói xong, Cận Vân Lan lại bổ sung thêm một câu: "Tuy nhiên, đừng đi lên. Nó đã lâu không được dọn dẹp, nó rất bẩn."
Cận Vân Nhiên gật đầu trong tiềm thức, nhưng vẫn nhìn lên.
Cô không biết tại sao, nhưng trong lòng cô luôn có một giác quan thứ sáu không thể giải thích được.
Căn gác này...
Chờ chút. ..
Cô chợt nhìn chị mình.
Tại sao mình không nghe thấy tiếng bước chân khi chị đi gần mình như vậy?
Chị ấy không cần phải... rón rén lại gân sau lưng mình a?