Bệnh Viện Số 444 (Dịch)

Chương 121 - Q5 - Chương 8: Lời Nguyền

Q5 - Chương 8: Lời nguyền Q5 - Chương 8: Lời nguyềnQ5 - Chương 8: Lời nguyền

Q5 - Chuong 8: Loi nguyen

"Chị...

Cận Vân Nhiên nhìn vào chân chị gái mình, nàng đang đi một đôi dép nhẹ.

Chị gái cô đã sụt cân rất nhiều sau đám tang.

Có lẽ chính vì hai yếu tố này mà nàng bước đi không phát ra tiếng động... phải không?

"Nào, uống sữa đi." Cận Vân Lan bước tới và đưa sữa cho Cận Vân Nhiên.

Cận Vân Nhiên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhận lấy cốc sữa.

"Mau uống đi, chị vừa hâm nóng bằng lò vi sóng."

"Chị, em..." Cận Vân Nhiên muốn nói là mình không muốn uống sữa, nhưng chị gái của cô đã giúp cô hâm nóng sữa, vì vậy không thể để đổ đi được

Vì vậy, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài nuốt một nửa những gì mình muốn nói.

Lúc này... Cô chợt nhớ tới nội dung cuốn nhật ký của anh rể.

Sáng sớm ngày 12/9, khoảng 7 ngày trước khi anh rể qua đời, anh tỉnh dậy thì không thấy chị gái đâu.

Hôm đó, anh ấy và chị gái sống trong phòng ngủ ở tầng hai, nhưng sau đó chị cô giải thích là có thể chị ấy đã đi vệ sinh ở tâng ba trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, rồi quay trở lại tâng hai để nằm trên giường và lại ngủ thiếp đi.

Chậm rãi uống sữa, Cận Vân Nhiên luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Một người nửa đêm thức dậy muốn đi vệ sinh, tại sao không đi vệ sinh ở tâng hai mà lại đi lên tâng ba?

Phải biết, nhà vệ sinh tầng 2 rất gần với phòng ngủ của chị gái và anh rể, nhưng khi lên tâng 3 thì phải đi vòng cầu thang trước, sau đó còn phải đi bộ một lúc...

Đi một quãng đường dài như vậy, trở về phòng và ngủ thiếp đi, sau đó không biết là mơ hay thực?

Ngày hôm qua khi lần đầu tiên nhìn thấy nó, đầu óc cô rối bời, không nghĩ tới. Nhưng hôm nay sau khi nghĩ kỹ lại, càng nghĩ lại càng thấy sai.

Như vậy, nếu chị không lên lâu tìm nhà vệ sinh... chị ấy đang làm gì ở tầng ba?

"Được rồi, đi xuống với chị."

Cận Vân Nhiên nhìn chị gái, tự hỏi liệu đó có phải là ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy ... chị gái dường như không muốn cô đến gần căn gác này.

Nhưng bây giờ, cô không có cách nào để chất vấn chị gái mình về vấn đề này.

Rốt cuộc, theo cách này, việc cô đang xem trộm nhật ký của anh rể mình đã bị vạch trân. Hơn nữa, nếu thực sự muốn thẩm vấn chị gái mình, chẳng phải nó giống như thẩm vấn một phạm nhân sao? Cảnh sát hẳn đã nghĩ nhiều hơn mình, hẳn đã hỏi chị gái mình về những nghi ngờ về vấn đề này.

Khi Cận Vân Nhiên và chị gái cô rời khỏi đây, cô vẫn nhìn lại mái che gác mái trên trân nhà nhiều lần.

Trong một thời gian dài, Cận Vân Nhiên luôn xì mũi coi thường thuật ngữ "giác quan thứ sáu của phụ nữ”. Cô luôn cảm thấy đây hoàn toàn chỉ là vớ vẩn, một ám chỉ tâm lý hoàn toàn nhàm chán.

Nhưng bây giờ, cô bắt đầu dao động một chút. Vừa rồi cô vừa nói với chị gái, ở đây có một căn gác xép phải không?

Trong hoàn cảnh bình thường, cô căn bản vốn sẽ không sẽ đi lên.

Nhưng chị gái cô nói trước là căn gác đã lâu không được dọn dẹp và bảo cô đừng lên.

Có lẽ chỉ là mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng Cận Vân Nhiên vẫn cảm thấy trong lòng có gì đó không thích hợp.

"Chị ơi, em đi ngủ tiếp đây."

Khi lên đến tâng hai, Cận Vân Nhiên lại đột nhiên cảm thấy hơi buồn ngủ.

Cận Vân Lan gật đầu và nói: "Được rồi, em đi ngủ đi."

"Được, chị."

Cận Vân Nhiên nhìn chị gái mình đi xuống cầu thang.

Cô phát hiện ra một điều.

Chị tôi bước đi không gây tiếng động.

Vừa rồi, chị gái đi rất gân mình, mình thậm chí không nghe thấy một âm thanh nào.

Chỉ có thể nghĩ khi chị đến gần mình, chị đã cố tình đi chậm lại hoặc đi nhón chân.

Cận Vân Nhiên trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại và ... khóa nó lại.

Cô đóng rèm lại, quay trở lại giường và đắp chăn kín người.

Khi vừa thức dậy, cô khá sung sức. Nhưng bây giờ, cô đột nhiên cảm thấy buồn ngủ.

Hoặc...

Cô chỉ muốn chạy đến một không gian của riêng mình để nghỉ ngơi?

Khi Cận Vân Nhiên nằm trên giường, nhìn chiếc bàn cạnh giường ngủ, bên trong ngăn kéo là cuốn nhật ký.

Cô nhìn chằm chằm vào nó một lúc, rồi nhắm mắt lại.

Không lâu sau, cô lại chìm vào giấc ngủ.

Lần này, cô ngủ thời gian cũng không lâu.

Khi thức dậy, cô kiểm tra thời gian và thấy mình chỉ mới ngủ được khoảng mười lăm phút.

Cô tựa đầu vào gối và bắt đầu xem tình trạng hậu cần của hồ sơ đơn hàng trước đó trong điện thoại.

Cô ấy đã đặt hàng cho Vân Dịch để mua một món quà, đó là một bộ xếp hình Lego.

Ước tính hậu cần là ngày mốt.

"Thật ra là muộn hơn một ngày so với ngày dự kiến đến ngày hôm qua."

Oán trách thì oán giận vậy thôi, hiện tại cũng không có biện pháp.

Vân Dịch sẽ rất vui khi bộ xếp hình Lego này đến.

Tạm thời cậu bé không nên nghĩ tới Thiên đường có tôn tại hay không.

Đột nhiên, điện thoại reo lên, một số lạ gọi đến.

AI?

Quảng cáo? Cô kết nối với điện thoại di động, nghĩ là nếu đối phương nói điều gì đó vê quảng cáo cửa hàng, cho vay, ..., cô sẽ cúp máy ngay lập tức và thêm số vào danh sách đen.

"Cô Cận Vân Nhiên, xin chào."

"Xin chào. Ngươi là ai?"

Cận Vân Nhiên sẽ không mất cảnh giác chỉ vì đối phương biết tên mình. Bây giờ những kẻ nói dối nghĩ ra nhiều mánh khóe khác nhau. Miễn là họ lấy được thông tin cá nhân của bạn, thì có rất nhiều cách để lừa bạn.

"Tôi tên là Đới Lâm, nhất định phải nhắc nhở cô... "

Cận Vân Nhiên vuốt tóc, đã hình thành một cảm giác đề phòng mạnh mẽ đối với cái tên mà cô không có ấn tượng gì.

"Tôi biết những gì tôi nói tiếp theo sẽ giống như một tên lừa gạt, nhưng tôi phải nhắc nhở cô rằng bây giờ cô đang rất nguy hiểm."

Cận Vân Nhiên đã bắt đầu cười nhạt lên, đây là loại mánh khóe mới nào thế?

Tiếp theo là cung cấp cho mình một tài khoản được gọi là an toàn?

Cô không có cúp điện thoại, cô chỉ muốn nghe xem đối phương đang giở trò gì?

"Tôi cũng không biết giải thích với cô như thế nào, dù sao cô nhất định phải lập tức..."

Nhưng sau đó, không có âm thanh ở đầu bên kia của điện thoại.

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Cận Vân Nhiên nhìn vào điện thoại, nó vẫn hiển thị anh ta đang gọi.

Tuy nhiên, khi cô nghe lại, cô thấy phía bên kia đầy tiếng ồn.

Sau khi lắng nghe một lúc lâu, cô mơ hồ có thể nghe thấy một vài từ.

"Nguyên rủa... chạy trốn..."

Sau đó...

Điện thoại đã bị treo.

Tình huống gì vậy?

Cận Vân Nhiên sững sờ cầm điện thoại, và cô bắt đầu cảm thấy hơi lạ.

Cô nghe thấy những từ "nguyền rủa'" và "trốn thoát" vừa rồi.

Phải biết, những kẻ lừa đảo bây giờ cũng rất thông minh.

Những lời nói dối thông minh thường hợp lý hơn sự thật. Đôi khi những gì thực sự xảy ra có vẻ hoàn toàn không đúng chỗ, nhưng một lời nói dối phải được tạo ra theo cách mà nó dường như hoàn toàn có thể chiếm được lòng tin của người khác.

Chẳng lẽ là một thầy bói sao?

Ngày nay những kẻ lừa đảo có quá hướng nội không?

Cô không thèm nghĩ ngợi liền trực tiếp lấy số này, thêm vào danh sách đen.

"Mình có nên để hắn tiếp tục nói cái gì mình có họa sát thân, sắp tai vạ đến nơi, sắp gặp phải tai kiếp, nếu không trả cho hắn một khoản tiền, để hắn làm thay mình, chuyện gì sẽ xảy ra... A2" Bất quá lời nói đi cũng phải nói lại. ..

Thật sự rất hiếm khi một kẻ lừa đảo khai ra tên của mình ngay từ đầu. Đới Lâm chắc là tên giả.

"Mình cũng chưa điền vào bảng câu hỏi phát quà miễn phí? Bất quá cũng khó nói. Nghe nói bây giờ ngân hàng sẽ tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng."

Sau mười hai giờ, cô bước ra khỏi cửa phòng ngủ và thấy A Lan đang lau sàn nhà bằng cây lau nhà.

"A Lan, chị gái tôi đâu?”

"Bà chủ xuống lầu đọc sách, gân đây bà chủ lúc nào rảnh rỗi đều đọc sách."

"Ừ. Tôi hiểu rồi."

Đi xuống cầu thang, cô nhìn thấy chị gái mình đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm một cuốn"Đỏ và Đen" của Stendhail.

A Lan trước đó đã nói với cô là gần đây chị cô đang đọc loại sách nổi tiếng thế giới với nội dung đặc biệt khó hiểu này.

Và đây là những cuốn sách mà trước đây anh rể cô thích đọc, cô rất ít khi đọc những cuốn sách này vì cảm thấy khó hiểu.

Cô chậm rãi bước đến chỗ chị gái và ngồi xuống.

"Vân Nhiên, nghỉ ngơi chưa? Chờ một chút, chị kêu A Lan chuẩn bị cơm trưa cho em."

"Ừm.

Một lúc sau, Cận Vân Nhiên suy nghĩ một chút, và đột nhiên hỏi: "Chị ... chị đã bao giờ nghe nói về một người tên Đới Lâm chưa?”
Bình Luận (0)
Comment