Q5- Chuong 9: Cua s6
Q5- Chuong 9: Cua s6Q5- Chuong 9: Cua s6
Q5 - Chương 9: Cửa sổ
Cận Vân Lan dường như vẫn đắm chìm trong âm mưu của "Đỏ và Đen" trong tay, vì vậy phải mất khoảng hai hoặc ba giây trước khi nàng nhận ra điều đó và nhìn Cận Vân Nhiên.
'Em nói gì?"
"Không, có gì."
Tuy nhiên, cô hơi ngạc nhiên, cô vẫn nhớ trước đây mình đọc cuốn "Đỏ và Đen' lần đầu tiên, đọc xong cảm thấy buồn ngủ, nhưng chị cô lại có thể đọc một cách thích thú và thậm chí còn tập trung. Sau đó, cô lên mạng và trực tiếp nghe giải thích toàn bộ cuốn sách với tư cách là một độc giả trên mây, câu chuyện về một nữ nhân rất khó hiểu, vì vậy cô hoàn toàn mất hứng thú. Các tác phẩm văn học Âu Mỹ duy nhất cô từng đọc là "Cuốn theo chiều gió','Kiêu hãnh và định kiến" và "Jane Eyre".
“Chị, sách này hay không chị?"
Nghe cô em nói vậy, Cận Vân Lan nói: "Cuốn sách này là một trong những tác phẩm văn học Âu Mỹ mà anh rể em thích nhất. Lúc đầu đọc cũng thấy chán, nhưng nghĩ thấy anh ấy thích đọc lắm, chị muốn biết anh ấy thích đọc nó đến mức nào, vậy chị tiếp tục đọc."
"Em từng đọc trên mạng là nhân vật chính yêu một người phụ nữ đã có gia đình, cả cuốn sách dường như đều ca ngợi loại quan hệ này, khiến em cảm thấy nhàm chán."
Cận Vân Lan ngây người nhìn chị gái mình trong vài giây trước khi nói: "Sách như vậy nên đọc trực tiếp thì tốt hơn. Những lời giải thích trên Internet toàn lào lao."
Cận Vân Nhiên nhìn vào cuốn sách dày và những chiếc thẻ đánh dấu mà chị gái cô đặt.
Ở thời đại ngày nay khi các video ngắn phổ biến và văn học mạng trở thành xu hướng chủ đạo, quả thật hiếm có một chị em nào có thể bình tĩnh mà đọc những tác phẩm nổi tiếng thế giới như thế này. Cô sẽ không thể tưởng tượng được việc dành cả buổi chiều với một cuốn sách như vậy thay vì quẹt điện thoại.
Có lẽ anh rể và chị gái có thể có những chủ đề chung, thậm chí phát triển thành vợ chồng, bởi vì họ giống nhau về mặt này?
Chị gái cô đã từng nói với cô mặc dù anh rể đang sáng tạo văn học trực tuyến nhưng anh ấy sẽ ưu tiên sách giấy khi đọc, sẽ không bao giờ chọn đọc sách trên các trang web lậu, tất cả những cuốn sách anh ấy đọc đều sẽ mua một bộ sách chân thật chính hãng, đặt nó trên giá sách.
"Vậy thì, chị... chị giới thiệu một cuốn sách mà anh rể thích đọc lúc còn sống. Em sẽ đọc nó để giết thời gian."
Nghe những gì Cận Vân Nhiên nói, Cận Vân Lan nói gần như trong tiêm thức: "Vậy thì .."Đồi Gió Hú” của Emily Bronte, chị gái của Charlotte Bronte, tác giả của "Jane Eyre" mà em rất thích đã viết ra."
"Chị, chị thật sự nhớ một cái tên nước ngoài dài như vậy... Em chỉ nhớ tên của nữ chính trong "Jane Eyre."
Cận Vân Nhiên nhớ đã nhìn thấy cuốn sách này trong phòng làm việc của anh rể mình.
Vì vậy, cô đã đi lên tâng hai như vậy.
Thư phòng của anh rể...
Khi cô bước vào đây lần nữa, cô luôn cảm thấy ánh sáng dường như mờ đi rất nhiều. Cô cẩn thận nhìn bàn làm việc và nội dung của "Nhật ký giả" của “Anh rể” nhìn lại thì thấy một chuyện kinh khủng, nhưng khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô giống như một mảnh vỡ, hoàn toàn bị lãng quên.
Cô tránh bàn làm việc, đi đến tủ sách và mở nó ra.
Cô nhìn thoáng qua, phát hiện phần lớn tác phẩm nổi tiếng của thế giới phương Tây đều được đặt ở khung thứ nhất và thứ hai bên trái, hơn nữa phần lớn đều là bản dịch được giới thiệu trước đó.
Không lâu sau, cô tìm thấy cuốn sách "Đồi Gió Hú' và lôi nó ra.
Sau khi rút cuốn sách ra, cô nhìn vào độ dày của cuốn sách.
Nó không quá dày... Nhưng cô cảm thấy mình tốt nhất không nên đọc loại sách này.
Tại sao mình phải đến đây để tìm một cuốn sách mà anh rể thích đọc thay vì xem những đoạn phim ngắn bằng điện thoại di động của mình?
Cận Vân Nhiên cảm thấy chính mình cũng không thể giải thích được.
Cô mở cuốn sách.
Rõ ràng anh rể rất thích cuốn sách này, trang sách đã bắt đầu ố vàng, nhiều chỗ còn có nếp nhăn.
Cận Vân Nhiên ngồi vào bàn nơi anh rể đang ngồi, và mở cuốn sách đối diện với ánh nắng ngoài cửa Sổ.
Sự khởi đầu của cuốn sách là ở ngôi thứ nhất.
Cốt truyện đọc bình tĩnh, nhưng Cận Vân Nhiên cố tình không đọc phần tóm tắt.
Trong khi đọc, cô đột nhiên nhìn lại trong tiềm thức.
Đêm đó, anh rể cô cũng ngồi đây...
Trong mọi trường hợp, một điều là sự thật không thể chối cãi.
Anh rể có vẻ sợ chết khiếp.
Cận Vân Nhiên nhìn về phía sau, cửa phòng làm việc đang mở, bên ngoài... không có gì bất thường.
"Những gì mình nhìn thấy trong ngày là ảo giác sao?"
Cận Vân Nhiên chưa bao giờ là một người có đầu óc đặc biệt nhạy cảm, nhưng cô phát hiện ra sâu thẳm trong trái tim mình, cô ngày càng bị cuốn nhật ký đó tác động nhiều hơn.
Quay đầu lại lân nữa, ánh mắt của Cận Vân Nhiên lại tập trung vào cuốn sách trước mặt.
Cốt truyện nhàm chán đến mức cô khó tập trung sau khi đọc vài trang.
Cốt truyện là một người thuê nhà đến vùng nông thôn của nước Anh và ở lại Đồi Gió Hú.
Tên người nước ngoài dài và khó nhớ, mới có mấy chương mà chủ nhà Đồi Gió Hú và một đống nhân vật xuất hiện, đọc hồi lâu chả biết kể kiểu gì.
Vốn là ngủ một giấc tỉnh lại, cô đã cảm thấy khá hơn rất nhiều, nhưng hiện tại, cô lại có chút mệt mỏi.
Cho đến khi cô lật sang trang tiếp theo...
"Dù sao đi nữa, mình phải làm cho nó dừng lại!' Cô lẩm bẩm, đập vỡ tấm kính bằng tay và vươn một cánh tay để bắt lấy mớ cành cây, nhưng những ngón tay bị nắm không phải là một cành cây, mà là một ngón tay lạnh giát"
Hả? Cận Vân Nhiên sửng sốt một lúc, sự mệt mỏi vừa rồi đã được xua tan đi rất nhiều.
Chuyện gì đã xảy ra thế?
Cô đọc tiếp.
"Khi cô ấy đang nói chuyện, tôi mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của một đứa trẻ nhìn qua cửa sổ. Nỗi sợ hãi khiến tôi vô cùng sợ hãi. Tôi thấy mình không thể thoát khỏi người đó, vì vậy tôi đã kéo cổ tay cô ấy trên tấm kính vỡ và chà xát lại. Cho đến khi máu chảy ra ướt đẫm ga trải giường, cô ấy vẫn khóc và nói: 'Hãy để tôi vào!' và cô ấy vẫn nắm tay tôi chặt đến mức khiến tôi phát điên.
'Làm sao ta có thể cho ngươi vào!' Cuối cùng tôi nói: Nếu ngươi muốn ta cho ngươi vào, vậy buông ta ral
Cận Vân Nhiên đứng lên và đọc nó một cách cẩn thận.
Tại sao nó biến thành một cuốn tiểu thuyết kinh dị rồi?
"Ngón tay buông ra, tôi rút tay ra khỏi khe cửa sổ, vội vàng chất đống sách, chặn khe hở cửa sổ, bịt tai lại để chặn lời khẩn cầu thương tâm đó.
Tôi bịt tai hơn mười lăm phút, nhưng trong nháy mắt lại nghe thấy, tiếng khóc thê lương vẫn còn thút thít!”
Cận Vân Nhiên nuốt nước bọt trong tiềm thức.
"Có tiếng cào nhẹ bên ngoài, và chồng sách di chuyển, như thể bị đẩy về phía trước."
Con ma ngoài cửa sổ có vào được không?
Với những suy nghĩ như vậy trong đầu, Cận Vân Nhiên chuẩn bị tiếp tục xem...
Cô đột nhiên nghe thấy âm thanh cửa sổ như bị cào!
Cận Vân Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ.
Cô vội ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ trước mặt.
Trong phòng im lặng, âm thanh vừa rồi rất rõ ràng.
Rõ ràng đến mức cô ấy không thể nghe lầm.
Âm thanh đó là gì.
Cô lập tức đóng quyển Đồi Gió Hú lại.
Cẩn thận nhìn vào cửa sổ trước mặt, Cận Vân Nhiên đứng dậy và mở cửa sổ.
Ngoài cửa sổ... tự nhiên không có gì bất thường.
Không có mặt người, cũng không có tiếng kêu như trong tiểu thuyết.
Nhưng tiếng cào nghe rất rõ.
Vì vậy, cô cẩn thận nhìn vào kính của cửa sổ.
Cuối cùng, Cận Vân Nhiên nhìn thấy trên kính cửa sổ có một vài vết xước khá nông!
Nhìn những vết xước này, tay Cận Vân Nhiên bắt đầu run lên.
Trùng hợp... đây chỉ là trùng hợp sao?
Cô nhanh chóng đặt cuốn "Đồi Gió Hú' trở lại giá, không dám đọc lại, rôi đóng cửa sổ lại. ...
Khi cô xuống tầng dưới, bữa trưa gần như đã sẵn sàng. Nhưng Cận Vân Lan thấy vẻ mặt của Cận Vân Nhiên không đúng, nên hỏi: "Sao vậy? Vân Nhiên?” "Chị...'Đồi Gió Hú'”, là tiểu thuyết kinh dị sao?"
Cận Vân Lan sững người, lắc đầu và nói: "Không phải? Sao em lại hỏi vậy?"
"Em xem từ đầu, có chút đáng sợ."
Bây giờ, sau khi suy nghĩ một chút, Cận Vân Lan đã hiểu.
"Ồ, ý em là... hồn ma của nữ chính Catherine Earnshaw?"