Lục Trần im lặng, sau đó trong mắt dâng lên hỏa diễm chiến ý, cơ thể phóng ra từng dòng nước màu vàng kim nhập vào trong thanh thần kiếm đó, giờ phút này, xung quanh thần kiếm đều hóa thành màu vàng kim, lộ ra khí tức sắc bén hơn trước đó.
“Giết!”
Lục Trần khẽ quát một tiếng, lấy tay chỉ vào Kiếm Quân Chủ.
Hơn vạn thanh thần kiếm màu vàng kim lần nữa tạo thành dòng sông kiếm khổng lồ đánh về phía Kiếm Quân Chủ, va chạm lên bên trên tấm chắn quang kiếm.
Ầm một tiếng!
Đất trời giống như nổ tung, phát ra tiếng nổ lớn giống như vũ trụ nổ tung, khiến cho màng nhĩ Lục Trần ù ù.
Lục Trần thấy tấm chắn quang kiếm phía trước Kiếm Quân Chủ bị nghiền nát, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trong cùng cảnh giới, mình là vô địch, không có đối thủ.
“Ha ha, có chút thú vị, tăng thêm cho ngươi một chút khó khăn.” Trong mắt Kiếm Quân Chủ hiện lên một tia dị sắc, cười ha ha nói.
Lục Trần lần nữa điều khiển thần kiếm muốn giết Kiếm Quân Chủ, nhưng khi thần niệm của hắn bao trùm ra ngoài lại phát hiện tử khí nặng nề xung quanh thần kiếm, không nghe theo lệnh của hắn.
Kiếm Quân Chủ nói: “Ta cũng có thể khống chế những thần kiếm này, hiện tại là ta khống chế, ngươi muốn đoạt được quyền khống chế từ trong tay ta thì phải xuất ra toàn bộ thực lực.”
Soạt soạt soạt!
Thần kiếm xung quanh lay động mãnh liệt, bay đến từ bốn phương tám hướng, dán chặt vào nhau, tạo thành một thanh thần kiếm cực lớn, bổ tới Lục Trần.
Lục Trần cảm nhận được luồng uy thế này, trong lòng hơi rùng mình, thần niệm vội vàng dung nhập điên cuồng vào bên trong, đoạt quyền khống chế.
Thần niệm của hắn nhập vào bên trong, thần kiếm vốn bổ về phía hắn có thể dừng lại tại chỗ, dùng tốc độ chậm chạp nghiêng về phía Kiếm Quân Chủ.
Gương mặt Kiếm Quân Chủ cũng trở nên nghiêm túc, lộ ra vẻ trịnh trọng, thần niệm ở trong thần kiếm khổng lồ phát ra va chạm với thần niệm của Lục Trần, hai người họ lợi dụng thần niệm công kích, đều dùng thần niệm hóa kiếm, không ngừng liều mạng, giết khó bỏ khó phân.
Phụt!
Một lúc sau, trong miệng Lục Trần phun ra một ngụm máu, cơ thể lùi về phía sau mấy bước.
Kiếm Quân Chủ đối diện cũng vậy, hắn ho nhẹ một tiếng, trên mặt hiện ra chút tái nhợt bất thường.
Lục Trần mở Kiếm đạo ra, bao trùm một phương đất trời, thần niệm lần nữa tiến vào trong thần kiếm cực lớn, thần kiếm chậm rãi bay lên, tạo thành lực bổ về phía thân thể của Kiếm Quân Chủ.
Kiếm Quân Chủ cũng triển khai Kiếm đạo, Kiếm đạo của hắn vô cùng mạnh mẽ, lộ ra phong mang, xảy ra va chạm mãnh liệt với Kiếm đạo của Lục Trần, không gian truyền ra âm thanh ầm đùng đùng.
Khí huyết trong cơ thể Lục Trần quay cuồng, khí huyết dâng lên, một ngụm máu kẹt ở cổ họng, ánh mắt vô cùng nặng nề nhìn Kiếm Quân Chủ.
Kiếm Quân Chủ thời kỳ Thánh Đế lại mạnh như vậy sao?
Lục Trần không dám có chút sơ suất nào, ý niệm vừa động, phiến tinh không này lập tức hóa thành màu vàng kim, khí tức sắc bén lưu chuyển khắp nơi, Lục Trần đứng ở nơi đó, quanh thân tắm rửa ánh sáng màu vàng kim sáng bóng, phiến tinh không này giống như trở thành sân nhà của hắn.
Ánh mắt hắn nhìn Kiếm Quân Chủ mang theo vẻ kiên định, từng luồng kiếm ý màu vàng kim không ngừng rót vào trong thần kiếm khổng lồ, thần kiếm cũng diễn hóa thành màu vàng kim, cho người ta cảm giác sắc bén nặng nề.
Kiếm Quân Chủ cũng dung nhập Kiếm đạo của mình vào trong thần kiếm màu vàng kim, muốn tiếp tục tranh đoạt quyền khống chế với Lục Trần.
Thần kiếm màu vàng kim giữa hai người họ không ngừng rung động, cuối cùng ầm một tiếng, nổ tung.
Hơn vạn thanh thần kiếm hóa thành bột mịn.
Một luồng dao động khủng bố quét qua bốn phương tám hướng.
Phụt phụt!
Lục Trần với Kiếm Quân Chủ đồng thời bị dao động này quét trúng, bay ngược ra ngoài, lần lượt phun ra một ngụm máu tươi.
Sắc mặt Lục Trần trở nên vô cùng trắng bệch, nhưng lại cắn răng, mạnh mẽ chống đỡ thân thể đứng lên, trên bầu trời, kiếm ý màu vàng kim chuyển động đầy trời, hạ xuống vị trí của Kiếm Quân Chủ.
Kiếm Quân Chủ ngẩng đầu nhìn thấy vô số thần kiếm màu vàng kim rơi xuống, trên người cũng phóng ra hào quang không gì sánh được, từng luồng kiếm quang phóng lên trời va chạm với kiếm ý màu vàng kim.
Nhưng kiếm quang không địch lại kiếm ý, sụp đổ dưới sự phá hủy của kiếm ý, lần lượt tiêu tán ra ngoài.
Bịch!
Kiếm Quân Chủ chỉ kiên trì một phút thì không chặn được thế công mãnh liệt của Lục Trần, từng luồng thần kiếm màu vàng kim đâm vào thân thể, cơ thể bùm một tiếng, nổ tung ra.
Lục Trần nhìn cơ thể Kiếm Quân Chủ nổ tung, giống như bị rút khô sức lực toàn thân, ngồi trên mặt đất, thở hổn hển từng ngụm.
Bản thân được xem như thông qua cửa thứ năm rồi sao.
Vô số ánh sáng trắng xuất hiện bốn phía, hội tụ thành Kiếm Quân Chủ, nhìn Lục Trần nói: “Chúc mừng ngươi thông qua khảo hạch cửa ải cuối cùng, hiện tại ngươi chính là phó cung chủ thứ ba của Vạn Kiếm tông.”
Sau khi nói xong, cơ thể của Kiếm Quân Chủ lần nữa hóa thành mưa ánh sáng, tiêu tán ra ngoài.
Vạn Kiếm tông, trong một đạo tràng tu hành yên tĩnh, nam tử trung niên mặc áo bào dài màu trắng đang ngồi, gương mặt tuấn tú như ngọc, góc cạnh rõ ràng, trông giống hệt Kiếm Quân Chủ trẻ tuổi mà Lục Trần từng giao đấu.
Tuy nhiên, vị này dường như đã trải qua hết thảy phong sương, trông trưởng thành và trên người còn khí chất đạm bạc tĩnh lặng hơn.
Đôi đồng tử của Kiếm Quân Chủ “Lục Trần” nhìn ra sơn môn phía xa, lẩm bẩm, sau đó một thần niệm vô hình lướt qua bên tai những người đứng đầu Vạn Kiếm tông.
Hết chương 1883.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1884
Chương 1898. Tiếp xúc với Kiếm Quân Chủ“Đợt khảo hạch đệ tử này có một thanh niên tên Lục Trần đã vượt qua năm cửa ải ta bố trí, kể từ hôm nay, hắn sẽ là phó cung chủ thứ ba của Vạn Kiếm tông.”
Giờ phút này, những người đứng đầu Vạn Kiếm tông, dù cho đang tu luyện hay trưởng lão đang làm việc đều nghe được truyền âm và tỏ vẻ kinh ngạc.
Vô số năm qua, Vạn Kiếm tông đã tổ chức rất nhiều cuộc tuyển chọn, cũng có vô số đệ tử đã tham gia vào các cuộc khảo hạch khó khăn, nhưng trong lịch sử từ xưa tới nay chưa có ai có thể vượt qua năm cửa khảo hạch.
Bây giờ, lại có người vượt qua và còn được tông chủ thừa nhận.
Cái tên Lục Trần này lập tức được những người đứng đầu lan truyền đi.
Cùng lúc đó, trước sơn môn Vạn Kiếm tông, khảo hạch nhập môn đang diễn ra sôi nổi. Ba vị trưởng lão khảo hạch nhìn mọi người chằm chằm, đồng thời cơ thể run lên. Họ thầm hít sâu một hơi, thanh niên bên trong kia thật sự vượt qua cửa ải khảo hạch thứ năm.
Ban nãy tông chủ đã truyền âm, chắc chắn không phải là ảo giác.
Hoàn hồn, thần sắc trên mặt ba người cực kỳ phức tạp, một đệ tử mới nhập môn mà đã thoáng cái biến thành người lãnh đạo trực tiếp của họ, lòng bảo không phức tạp là giả.
“Không ngờ thật sự có người có thể đánh bại tông chủ cùng cảnh giới, thật không thể tưởng tượng nổi.” Ba vị trưởng lão rối rít lắc đầu than thở.
Tông chủ Kiếm Quân Chủ được tôn là Đạo Tổ đệ nhất của Nguyên giới, đó không phải chỉ là mỹ danh, mà do có được thực lực chân chính, không một Đạo Tổ nào có thể đỡ được một kiếm của tông chủ.
Tuy nguyên thần kiếm pháp được tông chủ lĩnh hội sau Tạo Giới cảnh.
Nhưng trước khi tông chủ chưa lĩnh hội được nguyên thần kiếm pháp, lúc còn là Thánh Đế Cự Đầu hắn đã trấn áp một thời đại, ép những truyền nhân xuất sắc nhất của các thế lực đại giới chủ không ngóc đầu được lên.
Bây giờ, thần thoại bất bại cuối cùng đã bị phá vỡ.
“Chẳng lẽ thành tựu mai sau của người này sẽ vượt qua cả tông chủ hay sao?” Lão giả thấp bé tự lẩm bẩm, sau đó lắc đầu cảm thấy không thể nào, dù người thanh niên nọ yêu nghiệt nhưng muốn vượt trội hơn Kiếm Quân Chủ thì không thực tế, trừ khi trở thành Giới Chủ.
Bên cạnh, Lý Hiên Dật khẽ chớp mắt, vẻ mặt đờ đẫn.
Tuy hắn không nói xen vào nhưng từ cuộc đối thoại của ba vị trưởng lão, hắn biết được thanh niên bên trong đã thành công vượt qua cửa thứ năm và trở thành phó cung chủ thứ ba của Vạn Kiếm tông.
Ngay cả hóa thân của tông chủ lúc còn trẻ canh giữ cửa thứ năm cũng không phải là đối thủ của hắn.
Cảm giác mất mát bị đối phương đè nặng lên hắn bỗng chốc cân bằng.
Ở một phương khác, đám người Lý Huyền và Hải Tu Minh đã ra, xung quanh vẫn còn không ít người đang đứng và hầu hết đều vượt qua cửa ải đầu tiên. Có rất ít người vượt qua được cửa thứ hai, thậm chí chẳng mấy người vượt qua được cửa của Lý Hiên Dật. Lúc trước Lý Hiên Dật nhiều lần tung chiêu, trong khoảng mười phút chỉ có khoảng bốn năm người chống đỡ được từ tay hắn mà thôi.
Lý Huyền nhìn cổng lớn không gian, nghi ngờ: “Sao Lục huynh chưa ra.”
Họ vào sau Lục Trần, giờ đã ra nhưng sao Lục Trần lại còn chưa ra chứ.
Hải Tu Minh suy đoán: “Chắc hắn vẫn còn ở cửa thứ tư.”
Cả hai kiên trì chừng mười phút trong tay Lý Hiên Dật, rồi đến cửa thứ tư nhưng đáng tiếc đã thất bại ở đó mà về.
Sau khi ra ngoài, họ lập tức muốn tìm Lục Trần, tiếc là nhìn khắp bốn phía nhưng họ lại chẳng phát hiện ra bóng dáng Lục Trần.
Lý Huyền cảm thán: “Cửa thứ tư quá khó, Tạo Giới cảnh còn không có lực lượng nguyên thần mạnh mẽ như thế, người có thể vượt qua chắc chắn là một tồn tại hiếm có, Lục huynh hẳn cũng không qua nổi.”
“Ha ha, chưa chắc đâu.” Trong mắt Hải Tu Minh lóe lên vẻ khác lạ.
Lý Huyền nhìn Hải Tu Minh, buồn bực hỏi: “Sao, ngươi nghĩ Lục huynh có thể vượt qua à.”
“Không biết.” Hải Tu Minh lắc đầu: “Ngươi đừng quên, lúc trước khi Lục huynh mới ở cảnh giới Đại Đế mà đã xem thấu thận thuật ta bố trí rồi.”
“Chờ xem.” Lý Huyền cười trả lời, không nói gì.
Hai người yên lặng chờ đợi.
Trong không gian, sau khi Lục Trần đánh bại Kiếm Quân Chủ lúc còn trẻ thì ngồi tu luyện chốc lát, rồi mới ra khỏi cánh cửa không gian.
“Lục huynh.”
Nhìn thấy Lục Trần ra, Lý Huyền và Hải Tu Minh lập tức nghênh đón.
“Trưởng lão Vạn Kiếm tông Lý Duyên bái kiến phó cung chủ.”
“Bái kiến phó cung chủ.”
“Bái kiến phó cung chủ.”
Cả hai còn chưa kịp nói gì, đã có ba vị trưởng lão khảo hạch bước tới và chắp tay với Lục Trần giành nói trước.
Lý Huyền: “…”
Hải Tu Minh: “…”
Hai người khẽ chớp mắt không hiểu đầu cua tai nheo, nhưng chẳng mấy chốc đồng tử co rút dữ đội. Họ nhìn Lục Trần với vẻ khó tin, trong lòng nổi lên một trận sóng lớn.
Lục Trần vượt qua năm cửa và trở thành phó cung chủ Vạn Kiếm tông?
Rất ít người xung quanh nhìn về hướng này, thấy tư thế của ba vị trưởng lão khảo hạch thì miệng đều há ra thành hình chữ O với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Ba vị trưởng lão khách sáo rồi.” Lục Trần khẽ gật đầu, lời nói không kiêu ngạo không tự ti.
“Lục huynh, ngươi….”
Bên cạnh, Lý Huyền và Hải Tu Minh cũng không biết nói gì cho phải. Sự chênh lệch giữa người và người quá lớn rồi, họ không vượt qua được cửa thứ tư, nhưng Lục Trần lại qua được cửa thứ năm và trở thành phó cung chủ thứ ba trong lịch sử Vạn Kiếm tông.
“May mắn thôi.” Lục Trần cười nhạt.
Hết chương 1884.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1885
Chương 1899. Tiếp xúc với Kiếm Quân Chủ (2)“May ư, đây không phải thứ có thể vượt qua nhờ vận may đâu.” Khóe miệng Lý Huyền khẽ giật.
“Lục Trần đúng không, tới đây.” Ngay khi Lục Trần muốn nói thêm gì thì một âm thanh hư vô mờ mịt truyền vào tai hắn.
Lục Trần lập tức quay đầu nhìn về ngọn núi xa xa như đâm thủng bầu trời kia.
Chủ nhân của giọng nói vừa vang bên tai là Kiếm Quân Chủ.
“Tông chủ gọi ta, ta phải đi một chuyến đây.” Lục Trần nói, sau đó bay về phương xa.
Lục Trần xuyên qua mây mù, chỉ chốc lát sau, mây mù tan đi, một đạo tràng tu luyện to lớn xuất hiện trước mắt. Ngoài ra, còn có một nam tử trung niên trong bộ áo bào dài màu trắng, toàn thân toát ra một hơi thở vượt xa hồng trần và gương mặt giống hệt Kiếm Quân Chủ tuổi trẻ mà hắn đã giao chiến.
Lục Trần bay tới bên cạnh Kiếm Quân Chủ, hai tay ôm quyền: “Bái kiến tông chủ.”
Lục Trần quan sát Kiếm Quân Chủ, phát hiện mình nhìn không thấu hơi thở của đối phương, tựa như hòa làm một với trời đất, hơi thở phát ra như mạnh hơn cả Đạo Tổ xâm lấn Sơn Hải, ước chừng không cần sử dụng nguyên thần kiếm pháp thì Kiếm Quân Chủ cũng có thể đánh bại vị Đạo Tổ kia.
“Bây giờ ngươi đã là phó cung chủ, không cần đa lễ vậy đâu.” Kiếm Quân Chủ điềm nhiên nói.
“Giới thiệu cho ngươi hai người.” Kiếm Quân Chủ nói, hướng ánh nhìn hai lão giả tóc trắng bồng bềnh đang vừa vui vẻ nói cười vừa đánh cờ trong lương đình cách đó không xa, trên người cũng toát ra hơi thở của thế ngoại cao nhân.
“Hậu sinh khả uý.” Hai lão giả dường như cảm nhận được ánh mắt của Lục Trần, bèn quay lại mỉm cười, nói.
Mặc dù hai người là Đạo Tổ cao cao tại thượng nhưng trên người không có hơi thở tránh xa người ngàn dặm, cho người ta một cảm giác rất dễ gần gũi.
“Người bên trái am hiểu luyện chế khôi lỗi, thích nghiên cứu trận pháp, phù chú…, tên Diệp Dập, lập ra Khôi Lỗi cung trong Vạn Kiếm tông.”
“Còn người bên cạnh, tên Thanh Viêm, am hiểu phương diện luyện khí luyện đan, lập ra Thanh Viêm cung.”
“Bái kiến hai vị Đạo Tổ Diệp Dập và Thanh Viêm.” Lục Trần vội nói.
Kiếm Quân Chủ quay lại nhìn Lục Trần: “Vì ngươi phá ải được thăng làm phó cung chủ, cảnh giới chưa đến, uy vọng cũng chưa và không có cống hiến cho Vạn Kiếm tông, thế nên tạm thời không thể vào Tàng Kiếm Các của Vạn Kiếm tông, cũng không thể tu hành công pháp liên quan tới Vạn Kiếm tông.”
“Ngươi có thể chọn một ngọn núi giống hai vị đây rồi mở một phe phái, truyền dạy những thứ ngươi am hiểu, hết một ngàn năm, đệ tử đạt tới một trăm nghìn người, sau đó có thể tiến vào Tàng Kiếm Các bất cứ lúc nào, cho dù là nguyên thần kiếm pháp ta tu hành cũng có thể truyền cho ngươi.”
Kiếm Quân Chủ nhìn Lục Trần và nói ra yêu cầu.
Lục Trần gật đầu, không hề cảm thấy vô lý, dẫu sao trên trần đời này không có cơm trưa nào miễn phí, không thể chỉ một mực hưởng thụ lợi ích mà không trả giá cao.
“Vậy ta mở Kiếm Đế cung, truyền dạy kiếm ý được không?” Lục Trần hỏi dò.
Lúc đầu, hắn còn có nghề phụ là luyện đan, nhưng từ lâu đã vứt bỏ nghề phụ rồi, vả lại kém xa luyện đan sư của Nguyên giới.
Thanh Viêm Đạo Tổ am hiểu luyện khí luyện đan, chắc hẳn sẽ không yếu hơn Tứ sư phụ và Ngũ sư phụ của mình.
Thứ duy nhất hắn có thể truyền dạy chỉ có kiếm ý.
Hơn nữa, hắn cũng muốn đưa kiếm ý phát dương quang đại, khi khắp thế gian đều tu hành kiếm ý thì hắn chính là khai sơn thủy tổ của nhánh này, đồng thời địa vị sẽ được nâng cao lên vô hạn.
Giống với Thánh Chủ từng truyền đạo dạy nghiệp, tuy đã biến mất từ rất lâu nhưng truyền thuyết của hắn vẫn được Nguyên giới lưu truyền. Thêm vào đó, môn hạ đồ tử đồ tôn truyền bá hoa mỹ nên không ai dám bàn luận không tốt về Thánh Chủ, nếu lọt vào tai đệ tử, chắc hẳn không bao lâu sau sẽ có một đám người đến vây đánh.
“Tùy ngươi.” Kiếm Quân Chủ mỉm cười tùy ý, sau đó chỉ vào một ngọn núi ở xa: “Đấy là đỉnh núi trống, lập Kiếm Đế cung của ngươi ở đó đi.”
Sau khi trò chuyện với Kiếm Quân Chủ, Lục Trần bay về phía đỉnh núi được chỉ định, thần niệm bao phủ đỉnh núi, phát hiện có khá nhiều tài nguyên trong đó và đương nhiên linh dược sinh trưởng cũng nhiều, cách đó không xa còn có vài tòa nhà cũ mọc toàn rêu xanh.
Xem ra lâu rồi không có người ở lại đây nên mới hoang phế, nhưng quét dọn rồi vẫn có thể ở được.
Cùng lúc đó, ngoài sơn môn Vạn Kiếm tông, trước mặt ba trưởng lão khảo hạch có bốn năm nghìn người, tất cả đều đã qua khảo hạch và được giữ lại làm đệ tử nhập môn.
Lần này, người tham gia khảo hạch nhập môn tới hơn trăm triệu, nhưng chỉ giữ lại có mấy nghìn người mà thôi.
“Chúc mừng các vị gia nhập đại gia đình Vạn Kiếm tông, hiện tại ta sẽ giảng giải cho mọi người về bố trí của Vạn Kiếm tông. Trong tông môn, đương nhiên đại đa số là kiếm tu, gia nhập chủ phong, cũng chính là phe phái của tông chủ, có thể được các trưởng lão dạy bảo, nếu may mắn có thể được tông chủ chỉ điểm.”
“Ngoài phe phái của tông chủ ra, còn có Khôi Lỗi cung và Thanh Viêm cung, hai vị phó cung chủ không chỉ có am hiểu Kiếm đạo, mà còn cả Khôi Lỗi thuật, thuật luyện đan…. Nếu muốn học tập nghề phụ thì có thể gia nhập vào hai cung đó.”
“Đáng nhắc tới là mới đây có đệ tử đến khảo hạch nhập môn giống các ngươi đã vượt qua năm cửa ải khảo hạch khó khăn và trở thành phó cung chủ thứ ba của Vạn Kiếm tông. Hắn đã lập ra Kiếm Đế cung, bây giờ số lượng chỉ có một, các ngươi có thể được hắn đích thân dạy bảo.”
Hết chương 1885.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1886
Chương 1900. Công nhận - Bị Dạy Dỗ Thành Thánh (Truyện Chữ)Trưởng lão khảo hạch vừa dứt lời khiến bên dưới bàn tán xôn xao.
Trong thâm tâm, mấy nghìn người vượt qua khảo hạch nhập môn vô cùng kinh ngạc. Mọi người cùng gia nhập tông môn, họ chỉ có thể đi lên từ đệ tử bình thường, nhưng đã có người mở được một phe phái tại Vạn Kiếm tông rồi.
Địa vị chỉ dưới tông chủ, trên vạn người.
Lúc này, chủ phong, Khôi Lỗi cung, Thanh Viêm cung đều có đệ tử lớn tuổi xuất hiện, khí chất siêu phàm, đều là cấp bậc cự đầu.
“Nếu muốn gia nhập chủ phong thì đứng trước mặt ta.”
“Người có hứng thú với khôi lỗi, phù chú thì đến chỗ ta.”
“Ta là đệ tử Thanh Viêm cung, muốn học tập luyện đan và luyện khí thì đến chỗ ta.”
Ba đệ tử lớn tuổi thuộc phe phái nói xong thì đứng đó cho các đệ tử xếp thành hàng.
Mấy nghìn người phía dưới bắt đầu lựa chọn phái, cuối cùng hơn một nửa đệ tử nhập môn đi tới chỗ đệ tử lớn tuổi của chủ phong, còn lại thì gia nhập Khôi Lỗi cung và Thanh Viêm cung.
Về phần phái do Lục Trần mở lại không ai hỏi han đến. Đương nhiên, Lục Trần cũng không đến nhận môn đồ, dù cho có đệ tử cảm thấy hứng thú với Kiếm Đế cung cũng không tìm thấy đường để gia nhập.
Vả lại, đa số đệ tử nhập môn trong hàng đều thầm xem thường.
Vì phần lớn người gia nhập đều ở cấp bậc Thánh Đế, nên dẫu người nào đó đã vượt qua năm cửa khảo hạch khó khăn đi chăng nữa và có thể mở một phái tại Vạn Kiếm tông, nhưng từ đầu đến cuối cảnh giới lại cùng cấp độ với họ.
Họ đều là thiên tài đến từ các phái, tâm cao khí ngạo, đương nhiên trong lòng không quá tin phục võ giả cùng tầng.
Lý Huyền đưa mắt nhìn ba trưởng lão khảo hạch, cao giọng hỏi: “Kiếm Đế cung ở đâu, nếu do Lục huynh sáng lập vậy ta sẽ gia nhập Kiếm Đế cung.”
Hải Tu Minh cũng đứng ra nói.
Hắn và Hải Tu Minh vượt qua cửa khảo hạch thứ ba, dẫu sao cũng có thể lên đến chức vị trưởng lão. Họ chưa quen thuộc những núi khác, không bằng đi theo Lục Trần sẽ tốt hơn.
Hai người Lý Huyền muốn đến Kiếm Đế cung, người xung quanh nhốn nháo tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng không nói thêm gì.
“Ta cũng đến Kiếm Đế cung.”
“Ta cũng vậy…”
Xung quanh có hơn mười người hưởng ứng, quyết định gia nhập Kiếm Đế cung.
Cảnh giới của những người này không cao, đều ở cấp Đại Đế, tuy rất nhiều người vì thể diện nên không muốn gọi một võ giả cùng cấp bậc là cung chủ, nhưng không phải tất cả đều có suy nghĩ đó, chẳng hạn như mười hai người này đây.
Họ cảm thấy đã có người trổ hết tài năng từ trong đó, được tông chủ công nhận và có thể mở phái.
Vậy người tên Lục Trần ấy hẳn có bản lĩnh truyền dạy.
Mặt khác, Lục Trần sáng lập phái đang thiếu rất nhiều người, họ đến có thể sẽ được hướng dẫn một với một. Ba phái còn lại đã tồn tại ngần ấy năm, mỗi phái đều có trăm nghìn người trở lên, muốn được người đứng đầu chỉ dạy rất khó, thậm chí còn có thể bị đệ tử lớn tuổi ức hiếp nữa.
Vì vậy, không bằng họ đến phái mới thử thời vận xem sao.
Bên cạnh có người nói: “Sau khi gia nhập vào phái nào rồi thì nghìn năm tới không được rời bỏ, kỳ hạn vượt qua ngàn năm mới được chọn lại phái gia nhập đấy.”
Cuối cùng, đệ tử lớn tuổi của chủ phong, Khôi Lỗi cung, Thanh Viêm cung dẫn theo sư đệ mới nhập môn rời đi. Nơi đây nhanh chóng yên tĩnh lại, chỉ còn trưởng lão khảo hạch và nhóm Lý Huyền.
Trưởng lão khảo hạch nhìn về nơi xa, chỉ rõ hướng cho nhóm Lý Huyền rồi cũng rời đi.
Lý Huyền, Hải Tu Minh và mười hai võ giả mang lòng hiếu kỳ bay đến đỉnh núi của Lục Trần. Chẳng mấy chốc đã tới nơi, họ phát hiện những công trình kiến trúc đã cũ, xung quanh cỏ dại rậm rạp, côn trùng kêu vang không ngừng. Một cảnh tượng hoang vu.
Trong phút chốc, mọi người nhìn nhau.
“Nơi này cũ quá rồi nhỉ.”
“Khắp nơi đều là rêu xanh, đã bao lâu không có ai ở rồi.”
Nhóm Lý Huyền nhìn cảnh tượng hoang vu xung quanh, lặng lẽ thảo luận.
Tim mười hai đệ tử càng đập nhanh, hiện tại đổi phái còn kịp không vậy.
Lúc đầu Lục Trần đứng tại chỗ suy nghĩ xem phải sắp xếp nơi này thế nào, chợt nghe bên cạnh vang lên tiếng thảo luận, hắn ngẩng đầu thì thấy Lý Huyền, Hải Tu Minh và mười hai thanh niên lạ lẫm đi tới. Hắn nghi hoặc hỏi: “Sao hai người lại tới, còn họ là.”
Lý Huyền đi đến gần Lục Trần, vừa cười vừa nói: “Lục huynh, ngươi mở phái tại Vạn Kiếm tông, đương nhiên chúng ta phải đến cổ vũ rồi. Ta vượt qua ba cửa ải khảo hạch khó, ngươi xếp cho ta một chức trưởng lão là được rồi.”
Lục Trần sờ mũi, lúc trước Kiếm Quân Chủ cho hắn mở Kiếm Đế cung, hắn chưa nghĩ kỹ làm sao chiêu mộ đệ tử, không ngờ mọi người đều biết, khiến hắn bất ngờ là còn có mười hai cái đệ tử nhập môn mới muốn gia nhập Kiếm Đế cung.
“Nếu đã đến thì ở lại đi.” Hiện giờ là lúc thiếu người, có đệ tử đến cũng không tồi, dĩ nhiên Lục Trần không thể quá soi mói. Nhìn công trình kiến trúc cũ nát xung quanh, hắn nói: “Những cung điện này cải tạo và tân trang lại vẫn có thể ở, mọi người cùng làm thôi.”
Thế là, mọi người hành động, dọn dẹp cỏ dại và rêu xanh xung quanh, đồng thời tu bổ lỗ thủng ở cung điện.
Một tiếng sau, hoàn cảnh bốn bề mới miễn cưỡng vừa mắt.
Bên ngoài!
Phái mới Kiếm Đế cung vừa được sáng lập nhanh chóng được truyền bá trong Vạn Kiếm tông dẫn đến những cuộc bàn luận xôn xao, và tiếng tăm của Lục Trần cũng được truyền miệng.
Với Kiếm Đế cung vừa được thành lập, có người tỏ ra tò mò, có người khinh thường và có người thờ ơ.
Hết chương 1886.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1887
Chương 1901. Công nhận (2)Đệ tử của ba phái khác cộng lại có tới mấy triệu, có rất nhiều đệ tử trong phái đó ở lại tận nghìn năm, vạn năm đều không đổi phái khác. Tuy có người rất muốn đổi phái nhưng đều không cân nhắc đến Kiếm Đế cung.
Mặc dù Lục Trần vượt qua khảo hạch mức độ khó và trở thành vị phó cung chủ thứ ba, nhưng không thể phủ nhận cảnh giới vẫn quá thấp, thậm chí còn chưa tới Tạo Giới cảnh. Mọi người cho rằng ở bên một võ giả cùng tầng sẽ không học được thứ gì nên chẳng ai tới cả.
Nếu đổi thành một vị Đạo Tổ khác, đệ tử gia nhập Kiếm Đế cung hẳn sẽ nối liền không dứt.
Kiếm Đế cung!
Mọi người đứng tại quảng trường vừa mới dọn dẹp, một nam đệ tử nhìn Lục Trần rồi bỗng nhiên hỏi: “Cung chủ, gia nhập Kiếm Đế cung, ngươi có thể dạy chúng ta cái gì.”
Những người khác cũng nhìn Lục Trần với vẻ mặt căng thẳng.
Nếu cung chủ này không có bản lĩnh thật, vậy có nghĩa họ phải lãng phí nghìn năm, đến lúc đó gia nhập ba phái khác đồng môn sẽ bỏ xa họ, bởi đã gia nhập một phái nào đó rồi thì phải chờ đủ nghìn năm sau mới có thể thay đổi.
Lục Trần nhìn lướt qua mọi người, từ tốn nói: “Mục đích các ngươi đến Vạn Kiếm tông để đi theo Kiếm đạo, muốn tu hành kiếm pháp cao thâm đúng không.”
“Đương nhiên rồi.” Mọi người đáp.
Lục Trần nói: “Ta không có kiếm pháp cao thâm truyền thụ cho các ngươi.”
Mười hai người nghe xong thì mặt lộ vẻ đắng chát.
Lục Trần nói: “Nhưng ta có thể truyền thụ kiếm ý cho các ngươi, đây là nhánh của Kiếm đạo, kiếm ý mà ta hiểu biết đã vượt qua Kiếm đạo.”
“Vượt qua Kiếm đạo.”
“Sao thế được.”
Hắn vừa dứt lời, hơn mười đệ tử xì xào bàn tán, gương mặt tràn ngập hoài nghi.
Lục Trần biết họ không tin, bèn nói: “Chúng ta dùng Kiếm đạo để đấu, ta ngưng tụ kiếm thế, nếu các ngươi hợp lực có thể phá vỡ và muốn rời đi thì ta chắc chắn sẽ không giữ lại. Ta sẽ phá lệ đi tìm tông chủ xin cho các ngươi có thể gia nhập ba phái còn lại, nếu không phá nổi thì các ngươi phải ở lại.”
Hơn mười đệ tử nghe Lục Trần nói thế thì im bặt.
Họ mới cảnh giới Đại Đế, cung chủ trước mặt là Cự Đầu, chiến lực chênh lệch quá nhiều.
Nhưng cung chủ đã nói chỉ so Kiếm đạo, không đấu cái khác.
Mặt khác, họ không tin mười hai người hợp lại không phá nổi Kiếm đạo của cung chủ.
“Được.”
“Cung chủ nói lời giữ lời.”
Mười hai người đều đồng ý yêu cầu của Lục Trần.
Cơ thể Lục Trần chậm rãi bay lên không trung, thần quang nở rộ từ trong cơ thể rồi phóng lên tận trời. Trên trời cao, bỗng nhiên nổi lên một cơn bão táp màu vàng, vô số dòng nước màu vàng chảy quanh bốn phía, tản mát ra hơi thở vô cùng sắc bén.
Mười hai người cảm nhận được uy thế này dần tăng lên thì tỏ vẻ nghiêm túc.
Lục Trần ngẩng đầu nhìn lên không, suy nghĩ vừa động thì mây gió gào thét, vô số dòng nước vàng kim hội tụ lại thành một bóng hổ khổng lồ vô cùng oai phong.
Đây là hình thức kiếm ý ngưng tụ, sống động như thật, toát ra uy nghiêm của vua thú, mắt hổ bá đạo và sắc bén mang lại cảm giác không chân thực.
Một áp lực ngột ngạt bao trùm không gian vô tận.
Dù là Lý Huyền và Hải Tu Minh cũng cảm nhận được một áp lực nhẹ nhè.
“Ra tay đi.” Lục Trần nhìn mười hai người.
Trong lòng mười hai người run lên, không dám khinh thường, nhốn nháo triển khai Kiếm đạo của mình, quanh thân hóa thành vô số trường kiếm, đi ngược dòng nước, đánh vào bóng hổ.
Ầm ầm!
Từng thanh trường kiếm tiếp xúc với bóng hổ lần lượt nổ tung, hoàn toàn không phá nổi kiếm thế.
Mười hai người thấy cảnh này thì sắc mặt đầy rúng động, Kiếm đạo của đối phương mạnh mẽ đến nỗi họ tập hợp lực lượng của mười hai người cũng không thể phá nổi.
Vả lại, đây chưa phải là tất cả ngọn nguồn đạo của đối phương, chỉ là đấu đạo đơn giản mà thôi.
Mười hai người gầm nhẹ, không dám nương tay mà dốc hết sức lực.
Kiếm đạo của họ hợp lại với nhau, hóa thành một dòng sông kiếm cuồn cuộn xông lên. Giữa trời đất vang vọng tiếng sóng lớn va chạm vào nhau, khí thế như có thiên quân vạn mã lao nhanh muốn đâm thủng bóng hổ.
Khi dòng sông kiếm phát ra lực lượng ngập trời và đụng vào bóng hổ thì không gian lập tức phát ra tiếng va chạm trầm đục, làn sóng hủy diệt khuếch tán, lan rộng hàng trăm dặm tạo ra cảnh tượng khủng bố.
Tuy nhiên, mười hai người tập hợp sức mạnh cũng không thể phá vỡ bóng hổ được ngưng tụ bởi Kiếm đạo.
Nơi đó giống như có một ngọn núi chắn ngang khiến trong lòng mười hai người khó chịu và đầy đè nén.
Đúng lúc này, bóng hổ gầm lên, móng vuốt to hơn cả cối xay giáng xuống, sức mạnh cuồng bạo đến cực điểm.
Mười hai người hợp lại định ngăn cản đòn đáng sợ này.
Thế nhưng, khi móng vuốt bóng hổ giáng xuống, phòng ngự hợp sức của họ bị phá tan kéo theo sự sụp đổ mục nát, đại đạo tán loạn.
Phốc phốc phốc!
Họ cũng bị cơn sóng xung kích mạnh mẽ này lập tức cuốn lấy cơ thể, người ngã ngựa đổ, chật vật co quắp ngồi dưới đất.
Họ ngồi liệt dưới đất, nhìn Lục Trần đứng trên trời, khí chất thản nhiên thoải mái, vẻ mặt phong khinh vân đạm, rất có phong thái của thế hệ tông sư.
Đầu óc không khỏi nhớ đến một thành ngữ.
Ngưỡng mộ núi cao.
Vị cung chủ này thật giống một tòa núi cao, cho người ta cảm giác cao không thể với tới.
“Các ngươi đã phục chưa?” Lục Trần cúi đầu, nhìn xuống mười hai người với gương mặt vô cảm tràn ngập uy nghi.
“Kiếm đạo của Cung chủ mạnh mẽ, vượt xa chúng ta, quả thật có tư cách dạy bảo chúng ta, ta bội phục.”
Hết chương 1887.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1888
Chương 1902. Làm nhục ta thì không được“Lý Cường ta phục rồi.”
“….”
Nghe Lục Trần hỏi, mười hai người cúi thấp đầu, tức khắc tin phục và âm thầm công nhận Lục Trần.
Tuy Lục Trần được mọi người công nhận, nhưng mà, biểu cảm trên mặt không thay đổi chút nào, dường như đã sớm đoán được kết cục như vậy.
Lục Trần cúi đầu, ánh mắt quét về phía người bên dưới, cao giọng nói: “Kiếm ý do tiền bối Nguyên Sơ kiếm đế sáng chế, là ngươi đặt nền móng cho con đường này, không thể quên, các ngươi tu hành kiếm ý, phải nhớ kỹ trong lòng.”
“Kiếm ý mà võ giả tu hành, sẽ tăng lên theo tu hành, tổng cộng chia làm sáu cấp bậc, kiếm ý Ngưng Luyện, cấp Vương, cấp Hoàng, cấp Thánh, cấp Tôn, và kiếm ý cấp Đế.”
“Đạt tới kiếm ý cấp Đế, sẽ chuyển thành màu vàng kim nhạt, chính là trình độ hiện tại của ta, sau đó thì không rõ, cần hậu nhân chậm rãi tìm tòi.”
“Hy vọng sau này các ngươi đạt tới cảnh giới của ta, mọi người tìm tòi cùng theo đuổi lực lượng tối cao phía trên kiếm ý cấp Đế.”
Lời Lục Trần nói, khiến biểu cảm của mọi người phía dưới phấn chấn, nội tâm không khỏi có chút nhiệt huyết sôi trào, hoàn thiện con đường dang dở mà tiền nhân còn chưa đi hết, nếu thật sự thành công, như vậy sẽ được ghi danh sử sách.
Cảm xúc của bọn họ đều được kích động, gấp gáp muốn tu hành kiếm ý.
Lục Trần tiếp tục nói: “Các ngươi chưa từng tu hành kiếm ý, cần bắt đầu từ đầu, ta sẽ dung nhập lý giải với kiếm ý vào trong kiếm ý, để cho các ngươi hiểu được, chỉ có một năm thời gian, hy vọng các ngươi nghiêm túc cảm nhận.”
“Đã biết.”
Phía dưới, mười hai người vội vàng đáp.
Ngay cả Lý Huyền và Hải Tu Minh đều mang vẻ mặt nghiêm túc, tuy bọn họ ở cấp bậc cự đầu, ngang hàng với Lục Trần, nhưng sao có thể ghét bỏ kiếm ý cường đại như thế chứ.
Luồng Kiếm đạo vừa rồi, khiến bọn họ đều cảm nhận được sắc nhọn.
Tuy cảnh giới của Lục Trần tương đương với bọn họ, nhưng trong nội tâm, bọn họ biết mình không phải đối thủ của Lục Trần.
Ba người cùng nhau, tất có sư ta.
Trên người Lục Trần có thứ đáng để học tập.
Lục Trần khẽ gật đầu, ý niệm vừa động, thần niệm bao phủ không gian vô ngần, trong phút chốc, có vô số kiếm ý màu vàng bay xuống từ trên vòm trời, giống từng cơn mưa sao băng cắt qua trời cao rơi xuống, cảnh tượng xa hoa lộng lẫy.
Cả ngọn núi nguy nga đều bị kiếm ý màu vàng vô cùng lộng lẫy bao phủ, dường như tự hình thành một giới.
Mọi người phía dưới cảm nhận được phía trên dòng nước màu vàng kia phát ra lực lượng kiếm ý thuần túy, đưa bàn tay ra, bắt lấy từng tia kiếm ý dung nhập vào thân thể, sau đó nhắm mắt lại, nghiêm túc hiểu rõ kinh nghiệm chất chứa bên trong kiếm ý màu vàng.
Bọn họ có thể hiểu được tu hành và lý giải của Lục Trần với kiếm ý từ trong đó, loại lực lượng đường tắt tu hành này.
Ai cũng an tĩnh hiểu được bên trong.
Chỉ dùng thời gian gần một tháng, mọi người đã cô đọng kiếm ý, tu hành vô cùng nhanh chóng, tốc độ tu hành không khác Lục Trần lúc trước.
Trong đó có hai nguyên nhân, thứ nhất, cảnh giới của nhóm người này không kém, thấp nhất cũng là cảnh giới Đại Đế, đi con đường Kiếm đạo, vốn đã có lý giải vô cùng thâm ảo với Kiếm đạo, lĩnh ngộ kiếm ý đương nhiên là làm ít công to.
Hơn nữa thiên phú của mọi người cực kỳ xuất sắc, có thể trổ hết tài năng trong hàng tỉ người, trở thành người xuất sắc trong mấy nghìn người, thiên phú này còn cần nói sao.
Thời gian ba tháng, hai người Lý Huyền, Hải Tu Minh, thành công tu hành kiếm ý đến cấp Vương, nửa năm trôi qua, lục tục có người đi được tới cấp Vương.
Một năm sau, kiếm ý của Lý Huyền, Hải Tu Minh tăng lên tới cấp Hoàng, những người còn lại đều đạt tới kiếm ý cấp Vương trung, hậu kỳ, đại viên mãn vân vân.
Nói tóm lại, trước đó tiến hành tu luyện kiếm ý, thật sự vô cùng nhanh chóng.
Rất nhanh đã qua một năm, Lục Trần thu hồi kiếm ý, không trung khôi phục màu sắc bình thường, mọi người phía dưới mở to mắt, thần sắc hơi tiếc nuối, nếu tiếp tục tu luyện dựa vào kiếm ý của Lục Trần, thật tốt biết bao.
Đáng tiếc, cung chủ đã nói, bọn họ chỉ có thời gian một năm hiểu được.
Lục Trần nói: “Ta cho các ngươi thời gian một năm lĩnh ngộ, sau này không đến kiếm ý cấp Tôn, đừng tới tìm ta giải thích nghi hoặc, người tu hành kiếm ý, không cần người thiên phú kém.”
“Đã biết.” mọi người lớn tiếng nói.
“Mọi người giải tán đi, mỗi người tự đi tu luyện.” Lục Trần nói xong, thân hình chợt lóe, tiến vào trong một cung điện.
Thời gian kế tiếp, mọi người đều bắt đầu khắc khổ nỗ lực tu luyện, Lục Trần cũng đang tu luyện, tranh thủ sớm ngày bước vào Tạo Giới cảnh, thời gian vội vàng nhoáng lên, Lục Trần tu hành mười mấy năm, thực lực lại tăng cường không ít.
“Cung chủ, việc lớn không tốt!” Trong ngày này, đột nhiên có đệ tử chạy tới bên ngoài cung điện của Lục Trần, vội vàng nói.
Lục Trần mở to mắt, đi ra bên ngoài, nhìn thanh niên phía trước, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì.”
Người tới lập tức nói: “Cung chủ, có đệ tử phe phái khác tới ngọn núi của Kiếm Đế cung chúng ta đào lấy linh dược, đám người Vương Mãnh và Lý Cường giằng co với họ, nói đây là phạm vi của Kiếm Đế cung, tất cả linh dược đều thuộc về Kiếm Đế cung, bọn họ không thể mang đi.”
“Chỉ là đệ tử của phe phái này vô cùng kiêu ngạo, nói khi trước chưa có Kiếm Đế cung, bọn họ thường xuyên tới nơi này tìm kiếm linh dược, còn nói một phe phái không đến hai mươi người, không bằng nhân lúc còn sớm giải tán đi, để tránh tăng thêm chê cười.”
Hết chương 1888.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1889
Chương 1903. Làm nhục ta thì không được (2)Không đợi Lục Trần nói chuyện, người tới lại tức giận nói: “Đệ tử của phe phái khác quá bá đạo, ỷ vào tu vi cao thâm, đả thương mấy người Lý Cường, ta thấy tình thế không ổn, lập tức tới thông báo cho cung chủ.”
Kiếm Đế cung hiện giờ, ngoại trừ cung chủ Lục Trần, hai vị trưởng lão Lý Huyền và Hải Tu Minh là Thánh Đế, thì mười hai người bọn họ đều chưa bước vào lĩnh vực Thánh Đế, không phải đối thủ của đệ tử phe phái lâu năm khác.
Lục Trần nghe vậy, trên mặt rất bình tĩnh, thần niệm mở rộng ra, bao phủ toàn bộ ngọn núi, rất nhanh đã thấy một chỗ trong sơn cốc, mấy người Lý Cường đang giằng co với mấy người khác, khóe miệng Lý Cường có vệt máu, khí tức hơi hỗn loạn, bị một chút nội thương.
Thân hình Lục Trần chợt lóe lên, đi về phương hướng kia, nhanh chóng đi tới nơi này.
Hai bên nghe thấy động tĩnh, lập tức nhìn đến Lục Trần bay qua.
“Cung chủ.” Đám người Lý Cường lập tức vui mừng.
Còn đệ tử phe phái khác, nhìn Lục Trần rất có hứng thú, trong mắt ngoại trừ tò mò thì không có thần sắc khác, tuy thân phận địa vị của đối phương ngang hàng với hai vị Đạo Tổ, nhưng lại không có uy vọng ở Vạn Kiếm tông, thủ hạ cũng không có mấy người.
Hơn nữa, tu vi cũng chưa tới Tạo Giới cảnh.
Cho nên, thần thái của mấy người rất bình tĩnh, không có chút cảm giác khẩn trương nào.
Ánh mắt Lục Trần tùy ý quét về phía mấy người, hỏi: “Các ngươi là người phe phái nào.”
Ánh mắt Lục Trần chứa một lực áp bách mạnh mẽ, khiến mấy người hơi rùng mình trong lòng, người này có thể thông qua năm cửa khảo hạch, sáng lập phe phái, quả nhiên có chút bản lĩnh, ít nhất làm cho bọn họ cảm nhận được khí tức uy hiếp.
“Chúng ta đến từ chủ phong.” Một người kiêu ngạo nói.
Lục Trần không chút để ý nói: “Các ngươi không biết Kiếm Đế cung của ta xây dựng ở đây sao, nếu đã dựng ở nơi này, như vậy tất cả mọi thứ trên ngọn núi này đều thuộc sở hữu của Kiếm Đế cung.”
Trong đám người, một vị thanh niên trường sam có khí chất ôm quyền, nói: “Lục cung chủ có điều không biết, khi ngươi chưa thành lập, đỉnh núi này chính là nơi vô chủ, bất cứ đệ tử nào của Vạn Kiếm tông đều có thể vào núi tìm kiếm linh dược.”
“Ngươi cũng đã nói, trước khi thành lập là nơi vô chủ, hiện giờ Kiếm Đế cung thành lập tại đây, vậy nơi này chính là nơi có chủ.” Lục Trần nhìn đối phương chằm chằm, nói: “Hay là ngươi muốn khiêu chiến uy nghiêm của ta.”
Sắc mặt người này thay đổi, nói: “Đương nhiên không dám.”
“Không có lần sau, cút đi.” Lục Trần không chút khách khí quát lớn.
Lời này khiến sắc mặt mấy đệ tử của chủ phong khó coi, nhưng cũng không nói cái gì, xoay người rời đi, bọn họ có thể không để bụng người của Kiếm Đế cung, nhưng cũng không có can đảm công khai đắc tội Lục Trần.
Dù nói thế nào, đối phương cũng là người được tông chủ tự mình ban cho sáng lập phe phái, ngang hàng với hai vị Đạo Tổ.
Sau khi đi rất xa, một vị đệ tử chủ phong mới tức giận bất bình nói: “Thực lực của vị cung chủ này cũng chỉ tương đương với chúng ta, dựa vào cái gì mà nói chuyện với chúng ta bằng ngữ khí của cao nhân như thế.”
“Ha hả, cũng chỉ là một tên nhãi dẫm phải vận cứt chó mà thôi, thật sự coi mình là nhân vật ngang hàng với Đạo Tổ à.”
“Linh khí thiên địa trên ngọn núi này được trời ưu ái, ra đời không ít đại dược, hiện tại bị Kiếm Đế cung chiếm cứ, không thể hái lấy, càng nghĩ càng uất ức.”
Mấy đệ tử chủ phong mặt ngoài chịu phục, nhưng trong lòng rất không phục.
“Cung chủ, đám rùa rụt cổ này quá kiêu ngạo, ngươi không dạy dỗ bọn họ một trận, thay chúng ta xả hơi tức.” Sau khi mấy đệ tử chủ phong rời đi, Vương Mãnh xoa ngực, vẻ mặt buồn bực nói.
Bọn họ tốt xấu gì cũng là đệ tử của Kiếm Đế cung, hiện giờ bị đệ tử chủ phong đánh, cung chủ lại chỉ để đối phương thấy lợi hại, mà không khiển trách một trận.
Lục Trần nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Ngươi muốn dạy dỗ bọn họ, vậy gia tăng tu luyện đi, đừng nghĩ mọi việc đều cần ta ra mặt.”
“Còn nữa, nếu sau này đệ tử phe phái khác bắt nạt các ngươi, các ngươi đánh lại, đánh không lại, chứng minh các ngươi bằng người ta, thành thật tu luyện cho ta.”
“Cung chủ, chúng ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện.” Đám người Vương Mãnh vội vàng gật đầu nói.
Đệ tử chủ phong chạy đến ngọn núi của Kiếm Đế cung hái thuốc, chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ mà thôi, thời gian tiếp đó, lại có đệ tử phe phái khác tới ngọn núi tìm linh dược, không chỉ đệ tử chủ phong, Khôi Lỗi cung, Thanh Viêm cung cũng có người tới.
Đám người Vương Mãnh, Lý Cường, cũng thường xuyên phát sinh xung đột với người của ba phe phái, lần nào cũng bị đánh đến mặt mũi bầm dập.
Trước kia khi chưa có Kiếm Đế cung, người của ba phe phái thường xuyên tới đỉnh núi này hái thuốc, hiện giờ lại bị báo là không thể hái thuốc, là nơi có chủ, chuyện này khiến cho bọn họ rất khó chịu, khơi dậy tâm lý nghịch phản, ba ngày hai lần chạy tới ngọn núi ở Kiếm Đế cung.
Làm ầm ĩ một thời gian, thấy Lục Trần rắm cũng không đánh một cái, người của ba phe phái càng thêm không kiêng nể gì, thậm chí có người phát ngôn bừa bãi cung chủ Kiếm Đế cung, chỉ là một con tôm chân mềm, rùa đen rút đầu mà thôi.
Những lời này, đương nhiên truyền vào trong tai Lục Trần.
Trong mắt Lục Trần hiện lên một tia sắc thái lạnh băng, đệ tử của ba phe phái Vạn Kiếm tông, thật đúng là kiêu ngạo mà.
Bước chân một bước, biến mất trong cung điện.
Hết chương 1889.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1890
Chương 1904. Làm nhục ta thì không được (3)Cùng lúc đó, phía trên trời cao bỗng nhiên có vô số dòng nước màu vàng hạ xuống, một luồng kiếm uy bàng bạc bao phủ không gian vô ngần.
Dị tượng cỡ này, đương nhiên hấp dẫn lực chú ý của đệ tử Kiếm Đế cung và ba phe phái trên ba ngọn núi khác.
Đám người Vương Mãnh, Lý Cường cảm nhận được luồng uy thế này, sôi nổi chạy lên mái ngói, nhìn bóng dáng toàn thân phóng thích kim quang chói mắt trên không trung, giống như một vị thần kia, trong lòng tràn ngập kích động.
Cuối cùng đệ tử ba phe phái cũng chọc giận cung chủ rồi.
“Nơi này là Kiếm Đế cung, không phải nơi các ngươi muốn tới thì tới.”
“Làm nhục đệ tử Kiếm Đế Cung thì được, nhưng làm nhục ta thì không được.”
“Cho các ngươi thời gian một nén nhang, rời đi xuống núi, ta có thể bỏ qua chuyện cũ.”
Lục Trần đứng trên bầu trời, đôi con ngươi sắc bén quét về phía núi rừng phía dưới, thanh âm như sấm, rõ ràng truyền vào trong tai những đệ tử phe phái khác.
Đám người Vương Mãnh, Lý Cường lệ rơi đầy mặt, cái gì gọi là làm nhục đệ tử Kiếm Đế Cung thì được, nhưng làm nhục ta thì không được, nghe một chút xem, đây là lời nói của một vị cung chủ tận chức tận trách sao.
Lục Trần đứng trên trời cao, quanh thân có quang huy màu vàng bao phủ, ánh mắt nhìn chăm chú vào phía dưới, ít nhất có hơn một ngàn người đang di chuyển khắp nơi trong núi.
Hơn một ngàn người này, giống như cố ý tới khiêu khích hắn vậy, ai da, ta cứ không ở yên trong phe phái nhà mình, phải chạy tới xung quanh Kiếm Đế cung đấy, ngươi có thể làm gì ta đây.
Hành động cỡ này, cũng thành công khơi dậy lửa giận của Lục Trần.
Cùng lúc đó, hơn một ngàn người trong núi rừng nghe thấy lời nói uy hiếp của Lục Trần, tràn ngập lạnh lẽo sắc bén, khiến trong lòng bọn họ sởn gai ốc, có một cảm giác cực kỳ không thoải mái.
Có người cảm thấy cung chủ của Kiếm Đế cung đã bị bọn họ chọc giận, sắp phát uy, bỏ chạy trước tiên.
Nhưng có rất nhiều người tỏ vẻ khinh thường, phần lớn người tới đều là Thánh Đế, không thiếu Cự Đầu, trong lòng nghĩ, cho dù vị cung chủ mới này trâu bò, cũng không có khả năng trấn áp tất cả bọn họ.
Trong nhóm người này, còn có một vị đệ tử lớn tuổi Tạo Giới cảnh sơ kỳ, nghe thấy lời nói uy hiếp, dùng ánh mắt vô cùng khinh miệt nhìn Lục Trần trên trời cao, sau đó cúi đầu, nhắm mắt lại tu luyện, lười phản ứng lời nói uy hiếp mềm yếu vô lực này.
Thực lực của vị cung chủ này quá yếu ớt, hắn dám đánh đố, đối phương không dám ra tay với hắn.
Thời gian một nén nhang trôi qua rất nhanh, Lục Trần cảm nhận được chỉ có một bộ phận số ít người rời đi, phần lớn người vẫn ăn vạ không đi.
Hành động này, cũng thành công chọc giận hắn.
“Nếu không đi, vậy ở lại hết đi.” Trên khuôn mặt Lục Trần hiện ra một tầng sương lạnh, phân phó Lượng Tử và Cứng Đầu ra tay.
Một luồng yêu khí ngập trời bỗng nhiên bùng nổ từ nơi nào đó trong núi rừng, đại đạo màu vàng mở mang vô tận buông xuống từ trên trời cao, dường như muốn phong ấn vùng thiên địa này.
Rống!
Một tiếng thú rống kinh thiên truyền ra, dường như đến từ viễn cổ, chất chứa lực lượng kinh sợ nhân tâm, đệ tử của các đại phái nghe thấy tiếng thú rống, cảm thấy màng tai cũng đang rung động ù ù, một cảm giác kinh khủng đến từ linh hồn truyền khắp toàn thân, cả người rét run.
“Đó là…”
Bọn họ nhìn theo hướng yêu khí, lập tức mở to hai mắt nhìn.
Trong tầm mắt phản chiếu một con vượn lớn khổng lồ màu vàng, cao chừng ngàn trượng, giống như một ngọn núi lớn đứng sừng sững ở nơi đó, toàn thân lưu chuyển thần quang màu vàng, uy thế toát ra, làm bọn họ có cảm giác hít thở không thông.
“Sao nơi này lại có Yêu Hoàng.”
“Đây là Yêu Hoàng cấp bậc Tạo Giới cảnh viên mãn!”
Sắc mặt tất cả đệ tử của ba phe phái này đều thay đổi, khớp hàm run rẩy, hai hàng răng răng điên cuồng đánh nhau.
Cùng lúc đó, động phủ các nơi ở Vạn Kiếm tông, đều có cường giả mở to mắt, nhìn Kiếm Đế cung phía xa, bọn họ cảm nhận được một luồng yêu khí ngập trời.
Thật ra khi mở cửa núi tuyển nhận đệ tử, đã cảm nhận được hai con yêu thú, nhưng cũng không để ý, yêu thú Tạo Giới cảnh viên mãn, còn không thể quấy lên mưa gió ở Vạn Kiếm tông, nếu thật sự xằng bậy, sẽ bị Đạo Tổ đánh chết.
Sau đó, hai con yêu thú tiên vào ngọn núi mới xây Kiếm Đế cung để tu luyện, khiến cho bọn họ ý thức được, hình như hai con yêu thú đi theo cung chủ của Kiếm Đế cung mới xây mà đến.
Nhiều năm như vậy, một con bình an không có việc gì, cũng không để ý nữa, huống hồ cho dù để ý, bọn họ cũng không có biện pháp với hai con yêu thú này.
Trừ phi tông chủ hoặc là hai vị Đạo Tổ ra tay, trừ cái này ra, không có một ai ở Vạn Kiếm tông có thể trấn áp hai con yêu thú nữa.
Kiếm Đế cung, chỗ sâu trong núi rừng, vô số đệ tử, bao gồm cả vị võ giả Tạo Giới cảnh sơ kỳ, tất cả đều thay đổi sắc mặt, đây chính là yêu thú Tạo Giới cảnh viên mãn, bọn họ không trêu chọc nổi.
Trong lúc nhất thời, sôi nổi bay lên không, muốn rời khỏi phạm vi Kiếm Đế cung, chỉ là khi bay đến bên cạnh mới phát hiện, có một vách tường màu vàng chắn ở phía trước, không ra được, đây là vách tường thần hữu hình do đại đạo hóa thành.
Mọi người hợp lực công kích, thử vài lần, không thể đánh mở, trong lòng hiện ra một tia sợ hãi.
Đồng thời trong lòng cũng tràn ngập nghi hoặc, sao Lục Trần có thể có yêu thú lợi hại như vậy.
Hết chương 1890.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1891
Chương 1905. Cung chủ bá đạo