Bộ phim đã công chiếu ở đại lục nhưng vẫn chưa có lịch chiếu ở Hồng Kông, Ôn Hữu Nghi đã sớm nhắc nhở các thành viên trong gia đình phải sắp xếp thời gian cùng đi Ninh Thị xem lễ chiếu đầu như đi dự một sự kiện cực kỳ trọng đại.
Rạp chiếu phim ngày lễ đông nghẹt người chen chúc, Thương Thiệu và Thương Kình Nghiệp không rời được điện thoại khỏi tay, một người họp trực tuyến, người kia nghe cấp dưới báo cáo. Thương Minh Tiễn cũng rất bận, cuối năm là mùa cao điểm của dịch vụ nhà hàng khách sạn, cô có quá nhiều chuyện phải đích thân sắp xếp. Thương Minh Trác lâu lắm mới về nhà chơi, lúc này đang ngoan ngoãn thảo luận đề tài học thuật với Ôn Hữu Nghi, bà nghe mà buồn ngủ đến suýt ngáp, lại cảm thấy ngáp ở nơi đông người rất bất lịch sự nên kiềm chế rất vất vả.
Thương Minh Bảo cũng bận không kém mọi người.
Ôn Hữu Nghi liếc cô nhỏ một cái, Thương Minh Trác cũng dừng lời nhìn qua, trực giác nhạy bén siêu phàm: "Minh Bảo đang yêu rồi."
Ôn Hữu Nghi nhìn cô con gái út cứ vô thức cười ngây ngô, ánh mắt hận không thể dán luôn lên màn hình điện thoại, chính xác là dáng vẻ của một thiếu nữ đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt.
Con gái lớn không thể giữ, Minh Bảo đã trưởng thành, đã có bí mật riêng của mình chứ không còn là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ nữa. Ôn Hữu Nghi thở dài một hơi, dặn dò Thương Minh Trác: "Con ở Mỹ phải quan tâm đến em nhiều hơn đấy."
Chưa tới thời gian soát vé mà trước cổng đã xếp thành một hàng dài. Sáu người nhà họ Thương như hạc trong bầy gà, anh cả Thương Thiệu là người lịch sự, mỗi lần đứng dậy đều cài lại cúc áo vest, hít sâu cười nói: "Người đẹp Tiểu Ôn, nếu mẹ sớm nói mình không bao rạp thì con đã không mặc âu phục cà vạt tới đây rồi."
Thương Minh Tiễn cười bò: "Trông anh giống mấy seller bất động sản tan làm chạy đi hẹn hò lắm."
Thấy sắc mặt Thương Kình Nghiệp cũng quá nghiêm túc, Thương Minh Tiễn chế nhạo: "Ông lớn là quản lý sales, ông nhỏ là nhân viên sales."
Thương Kình Nghiệp "Hừ" một tiếng, "Nếu không nể mặt mẹ các con, ba không rảnh đến mức đấy đâu! Không ai được ồn ào, ba xem hết mười phút sẽ đi ngay."
Ôn Hữu Nghi vuốt phẳng những nếp nhăn cực nhỏ trên áo choàng: "Vốn định bao hết đấy chứ, nhưng mẹ muốn xem thử mọi người hưởng ứng bộ phim đến đâu."
Minh Bảo vừa nhắn WeChat vừa phân tâm nghe mọi người nói chuyện, tận dụng chen lời: "Hưởng ứng tích cực lắm, ai cũng nói anh tư là thiên tài, là Tử Vi Tinh trời giáng đấy."
"Tử Vi Tinh là cái gì?"
"Chính là kỳ tài trăm năm khó gặp kiểu Văn Khúc Tinh hạ phàm đó ba."
Thương Kình Nghiệp lại hừ lạnh, "Nói bốc nói phét!"
Tiếc là ở chung vài chục năm, từ Ôn Hữu Nghi cho đến Thương Minh Bảo đã sớm luyện ra bản lĩnh phân biệt từng thay đổi tâm trạng nhỏ trên khuôn mặt nghiêm túc như núi băng của ông.
Đừng nhìn bây giờ trông lạnh lùng như thế, thực ra khóe môi đang mang ý cười đấy.
Ôn Hữu Nghi liếc nhìn các con, tất cả mọi người đều mỉm cười ẩn ý.
Thương Minh Bảo mở app lên, "Ba, bộ phim này của anh tư có thể kiếm được tới một tỷ luôn."
Thương Kình Nghiệp: "Cái gì?"
"Doanh thu một tỷ, khấu trừ đi chi phí, thuế vụ và tiền chia hoa hồng, tuy con không hiểu lắm nhưng bét nhất cũng phải kiếm được một hai trăm triệu vào túi."
Thương Kình Nghiệp không dám tin: "Đừng có phán bừa, quay mỗi bộ phim nhép mà cũng kiếm được mấy trăm triệu?"
"Ba nhà quê quá đi," Thương Minh Bảo lè lưỡi: "Đây đã tính là gì? Phim của anh tư gặp nhiều rắc rối nên mất hai năm mới hoàn thành, thành ra công chiếu trễ. Nếu tương lai anh ấy nổi tiếng hơn thì không chỉ doanh thu càng ngày càng cao, mà tỉ lệ đầu tư vào phim cũng sẽ cao hơn, tiền kiếm cũng ngày một nhiều."
Thương Minh Tiễn cười nói: "Tốt quá, có tiền đồ hơn chị kinh doanh khách sạn mệt chết đi sống lại nhiều, đúng không ba?"
Thương Kình Nghiệp lạnh lùng nói: "Khởi Lệ mới là sự nghiệp đứng đắn lâu dài cả đời con, cho nên phải bình tĩnh, đừng để chủ nghĩa cơ hội và những hành vi phi chính thống làm mất lý trí."
"Ba dạy phải lắm ạ." Thương Minh Tiễn nhìn Ôn Hữu Nghi, khẽ xua xua tay.
Thời điểm chính thức soát vé tuy có hơi hỗn loạn, nhưng tốc độ khán giả di chuyển vào rạp cũng rất nhanh. Tỉ lệ suất chiếu ngày đầu của "Cửa hông" không khả quan, đây lại là rạp chiếu có màn hình rộng duy nhất nên tỉ lệ lấp đầy ghế rất cao. Ôn Hữu Nghi dặn dò trước: "Cất hết điện thoại đi, không được nhắn tin, cũng không cho phép ra ngoài nghe điện thoại."
Thương Kình Nghiệp trợn trắng mắt, vỗ điện thoại của mình vào tay vợ: "Em cứ chiều nó đi!"
Tuy trước đó đã rào đón là xem mười phút sẽ đi ngay, nhưng mãi đến khi nhạc ending và credit chạy trên màn hình, Thương Kình Nghiệp vẫn ngồi nguyên trên ghế. Suốt đời ông say mê với nghiệp buôn bán, không hiểu gì về lãng mạn hay giải trí, theo cách nói của Thương Minh Bảo là "quá quê mùa", cho nên khi chứng kiến khán giả toàn rạp đứng dậy vỗ tay mới không khỏi cảm thấy sốc. Một cơn rùng mình không thể lý giải ập đến làm ông gần như nổi da gà.
Trận vỗ tay vang lên tự phát và kéo dài mãi không thôi, như thể cả khán phòng đang vinh danh một màn biểu diễn kinh tài tuyệt thế.
Ôn Hữu Nghi cũng nhiệt liệt vỗ tay, hốc mắt ươn ướt, Thương kình Nghiệp dùng bàn tay giúp bà lau đi.
"Bây giờ xem phim cũng có nhiều nghi thức đến thế à?" Ông cố kiềm chế sự kinh ngạc, ngữ khí vẫn lạnh lùng như cũ.
"Đương nhiên không phải," Minh Bảo đưa hai ngón tay lên miệng huýt sáo, "Đây là vinh dự chỉ những bộ phim hay mới có, không thể ép buộc cũng không thể yêu cầu!"
Ôn Hữu Nghi kích động đến mức phải gọi điện thoại ngay cho Thương Lục.
Ông con trai bất hiếu không bắt máy.
Ôn Hữu Nghi: "......"
Gọi lại lần nữa.
Lần này có nhận, nhưng đầu bên kia chỉ thở hồng hộc nói ngắn gọn: "Đang bận."
Ôn Hữu Nghi đỏ cả mặt, cảm thấy lễ nghĩa mình dạy dỗ bao nhiêu năm đều ném cho chó ăn hết rồi.
Thương Thiệu hiểu biết nghệ thuật hơn so với ba mình, nếu không thì đã không đấu giá thành công tranh Thường Ngọc mang về tặng Thương Lục, điểm chú ý cũng sâu sắc hơn người thường, "Cậu diễn viên chính của Lục Lục ——"
Lời còn chưa dứt, ba người phụ nữ trong nhà ngoại trừ Thương Minh Trác đều quay đầu nhìn anh ta chằm chằm.
Thương Thiệu: "..."
Mẹ nó, ánh mắt đáng sợ đến mức ai nhìn cũng phải lùi nửa bước.
"Diễn viên chính này làm sao?" Ôn Hữu Nghi hỏi.
Thương Thiệu: "... Diễn tốt lắm, nhưng mà ——"
Thương Minh Tiễn hùng hổ: "Nhưng mà cái gì?"
"Nhưng mà ống kính của Lục Lục ——"
"Lục Lục —— ủa quên, ống kính của anh tư thì làm sao?" Thương Minh Bảo căng thẳng trừng mắt như con mèo nhỏ.
"Cực kỳ thiên vị cậu ta."
Ôn Hữu Nghi ho khan một tiếng, nhẹ nhàng nói lảng: "Dù sao cũng là diễn viên chính, bình thường thôi mà."
Thương Minh Tiễn liên tục gật đầu: "Không sai, đương nhiên đạo diễn phải quay cho diễn viên chính những thước phim tốt nhất rồi."
"Không tồi, thực ra con cũng khá thích cậu diễn viên này." Thương Thiệu tỏ vẻ tràn đầy đồng cảm.
Ánh mắt Ôn Hữu Nghi bén nhọn: "Con không được thích!"
Thương Minh Tiẽn chần chừ nhìn Thương Thiệu: "Leo, cái này không tốt lắm đâu."
Thương Minh Bảo hết nhìn Ôn Hữu Nghi lại nhìn qua Thương Minh Tiễn, thử thăm dò: "Nghe nói bộ phim tiếp theo của anh tư vẫn mời thầy Kha đóng chính đấy."
Thương Kình Nghiệp lại có ý kiến: "Thầy? Thầy bà gì ở đây? Một con hát mà cũng được tôn xưng thầy cơ à?"
"Trước khi thầy Kha debut từng làm giáo viên tiếng Anh trường trung học, anh ấy giỏi lắm, ngôi trường kia cực kỳ khó trúng tuyển luôn."
Sắc mặt Thương Kình Nghiệp khá hơn, "À" một tiếng, "Thế cũng tạm được."
Ôn Hữu Nghi lập tức phụ họa: "Tốt chứ tốt chứ, vừa có học vấn vừa tốt nghiệp đại học chính quy, lại có tài năng. À, nói vậy tức là Kha Dữ đang đi dạy học thì nhận ra đam mê và giấc mơ chân chính của mình nằm ở nghiệp diễn xuất, cho nên quyết định vào giới giải trí. Thật là đáng quý, đúng không ba tụi nhỏ?" Bà quàng tay Thương Kình Nghiệp: "Xem ra là một thanh niên vừa có chính kiến vừa có chí hướng kiên định đấy."
Thương Kình Nghiệp gật đầu khẳng định: "Không tồi."
Thương Minh Bảo không khỏi nghĩ đến Chung Bình.
Thần tượng Chung Bình của cô đã từng hai lần được đề cử danh hiệu Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, tuy chưa đoạt giải nhưng tính ra cũng là nhân tài kiệt xuất trong lứa diễn viên cùng thời. Ở trên mạng fan Chung Bình và fan Kha Dữ là kẻ tử địch, thường xuyên "giao lưu thân mật", nhưng trước kia thầy Kha từng nói Chung Bình là một diễn viên giỏi, Chung Bình cũng bảo thật ra cậu ta rất tán thưởng thầy Kha, chứng tỏ giữa bọn họ không hề có hiềm khích gì cả.
Thương Minh Bảo đã mua vé suất ngày mai để xem "Cửa hông" lần nữa cùng Chung Bình, đây là cuộc hẹn Chung Bình chủ động mời trước nhưng cậu ta tỏ vẻ rất lịch sự, để Minh Bảo chọn địa điểm, bao xa cậu ta cũng tới.
Minh Bảo trợn mắt chờ đến 12 giờ đêm để tra cứu thống kê phòng vé, lại liên tục F5 xem phản hồi từ khán giả.
Động fan của Chung Bình đã mắng Thương Lục và Kha Dữ suốt một đêm, còn xua cả đại quân lên diễn đàn mở topic nói xấu, nói tài năng của Thương Lục cùng lắm chỉ là bộ quần áo mới của Hoàng đế, ỷ có tư bản sau lưng mới dám hoành hành ngang ngược, còn Kha Dữ hẳn đã đáp được vào lòng kim chủ nào đó lợi hại hơn, đúng là không biết liêm sỉ.
Người mở topic và trả lời bên dưới đều dùng acc clone ngụy trang thành người qua đường, nhưng lượng like lượt trả lời quá đều đặn, chẳng mấy chốc đã ghim top rất bài bản. Còn người qua đường thật ai cũng có mắt, không rảnh rỗi vào đôi co với bọn họ mà tìm một chỗ khác thảo luận cốt truyện và theo dõi doanh thu phòng vé.
Thầy Kha và anh trai cô hợp lực đương nhiên là 1 + 1 > 2, Thương Minh Bảo đưa ra ý kiến trái chiều ngay trong fanclub, nói nội dung phim khá tốt diễn viên diễn khá hay, phải nhìn thẳng vào đối thủ thì mới nhanh tiến bộ, kết quả bị quản trị viên cho ăn gậy cấm chat luôn.
Đại tiểu thư giận dữ quyết định out khỏi nhóm.
Chung Bình nghe cô nhỏ mắng chửi hăng say suốt buổi, tìm lời an ủi: "Em nói đúng, trong fanclub phần đông là các bạn chưa tốt nghiệp trung học, đương nhiên không hiểu biết sâu sắc như em rồi."
Thương Minh Bảo hơi đỏ mặt, ngơ ngẩn hỏi: "Anh ơi, anh liên lạc riêng với em thế này liệu công ty quản lý có phát hiện không? Mạch An Ngôn nổi tiếng là nghiêm khắc lắm."
Nụ cười của Chung Bình hơi nhạt đi: "Tôi muốn trò chuyện với em, nhìn em cười, nhìn em vui vẻ cũng phải xin công ty đồng ý à? Nếu đúng là thế thì tôi không cần làm ngôi sao nữa làm gì."
Thương Minh Bảo phòng ngừa chu đáo: "Còn ông chủ của Thần Dã thì sao? Ông ấy... ông ấy có làm khó dễ anh không? Tại trông ông ấy hung dữ quá."
Chung Bình cúi đầu giấu đi biểu cảm trong mắt, "Không có đâu," Cậu ta bật cười lớn: "Ông ấy ký với tôi xong mới hối hận, nếu có cơ hội, ông ta tình nguyện đổi mười tôi để đưa thầy Kha trở về ấy chứ."