Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 135

Dáng vẻ lúc cậu ta nói những lời này rất ảm đạm bi ai, Thương Minh Bảo nhìn mà đau xót, truy vấn: "Sao lại thế? Thần Dã đối xử với anh không tốt sao?"

Chung Bình ký hợp đồng với Thần Dã ba năm, quay một bộ phim cổ trang chính kịch quyền mưu cấp S+. Mặc dù lượt xem trực tuyến và độ thảo luận đều thấp thảm hại, ratings đài truyền hình cũng nằm dưới đáy vực Mariana, nhưng bất kể nói thế nào —— trước khi nhận được cái bánh này, các fan vẫn khá vừa lòng với đãi ngộ của công ty mới, còn đi khoe khoang khắp nơi suốt một thời gian dài.

Thất bại thứ hai của Chung Bình đến từ một bộ phim công sở thời trang hiện đại do một đạo diễn lớn cầm trịch. Thiết lập nam chính rất hoàn hảo, các nhà đầu tư tràn đầy tự tin, việc tuyển chọn vai nữ chính cũng rình rang một trận. Thế nhưng bộ phim hỏng ở chỗ hai bên nam nữ chính đều là đối tượng được tư bản nâng đỡ, một bên Thần Dã cố gắng nâng, bên kia nền tảng ra sức đẩy, tranh giành phiên vị ầm ĩ cả cõi mạng, thành ra đến khi phim phát sóng cũng nằm liệt giữa đường.

Chung Bình vốn là người chuyên nghiệp, ngoại trừ hai bộ phim truyền hình kể trên, cậu ta còn làm MC cho một chương trình gameshow cấp bậc quốc dân, cuối cùng chính nó trở thành cái phao cứu cậu ta khỏi hai thất bại thảm hại liên tiếp.

Nếu không có show giải trí này, sự nghiệp đóng phim đầy bết bát mấy năm nay của cậu ta sẽ càng lộ rõ hơn. Trước đây Chung Bình rất hâm mộ quan hệ giữa Kha Dữ và Lịch Sơn —— hoặc nên nói là thèm thuồng. Sau khi trở thành ngôi sao hàng đầu Thần Dã, cậu ta kế thừa toàn bộ tài nguyên Kha Dữ để lại, bao gồm những vai phụ viền vàng trong phim Lịch Sơn.

Cậu ta cho rằng mình sẽ diễn tốt, ngày xưa đến Kha Dữ còn diễn được, kịch bản hay, nhân vật sâu sắc như thế, đương nhiên không lý gì Chung Bình để lãng phí. Nhưng bộ võ hiệp bom tấn đó—— "Gặp gỡ núi xanh", đã hao phí của Lịch Sơn hết 720 ngày không ngủ không nghỉ, đầu tiên là hoàn cảnh quay chụp gian khổ khiến cả đoàn không ngừng kêu ca, chuyên gia đạo cụ gặp tai nạn qua đời, đoàn phim rơi vào vòng xoáy kiện tụng, sau đó đến lượt Chung Bình vô ý ngã ngựa phải dưỡng thương nửa năm, cuối cùng đến khi trình chiếu vẫn flop sấp mặt.

Doanh thu bán vé ở mức trung bình, danh tiếng tiêu cực đến thảm họa, ai cũng nói Lịch Sơn thử nghiệm cái mới quá vội vàng, cho nên mới quay ra một bộ phim rời rạc như vậy.

Bộ phim bom tấn này hầu như không đóng góp gì vào thành tích cho Chung Bình.

Thậm chí Chung Bình còn lén tìm người tính bát tự xem có phải mình không hợp mạng với Lịch Sơn, hoặc không hợp mạng với Thang Dã hay không.

Có lẽ là không hợp với Thang Dã thật.

Suy cho cùng, người ngoài sáng suốt đều có thể nhìn ra trong ba năm này báo cáo tài chính của Thần Dã năm sau luôn tệ hơn năm trước, phần doanh thu lớn nhất thu về vậy mà đến từ những bộ phim truyền hình chưa kịp phát sóng của Kha Dữ.

Thật khốn cmn nạn.

Thang Dã kinh doanh rất nhiều lĩnh vực, Thần Dã không kiếm ra tiền ông ta cũng chẳng mấy để tâm. Mạch An Ngôn vẫn đang cố tìm kiếm mầm non tài năng mới, nhưng Chung Bình thì khẳng định là không push nổi nữa rồi. Nếu không xoay chuyển được cục diện, không đầy hai năm nữa cậy ta chắc chắn sẽ rớt khỏi vị trí diễn viên hàng đầu.

Chung Bình khuấy cà phê trong cốc, nở nụ cười ôn hòa, cố gắng thu hồi vẻ mặt mất mát trước mặt Thương Minh Bảo, "Không có, Thần Dã đối xử với tôi tốt lắm, chỉ là đối với sếp Thang, tôi không phải người ông ta muốn thôi."

Thương Minh Bảo vốn đang chống cằm, nghe cậu ta nói vậy liền chậm rãi hạ tay xuống, thẳng sống lưng chần chừ hỏi: "Sếp Thang và anh Đảo Nhỏ... Ông ta muốn ký lại hợp đồng với anh Đảo Nhỏ sao?"

"Cái gì?" Chung Bình bật cười, "Em hiểu lầm rồi, đối với sếp Thang, tôi chỉ là công cụ kiếm tiền, nhưng thầy Kha thì không phải, đâu cần ký lại hợp đồng với anh ấy làm gì? Ước mơ lớn nhất đời của ông ta là thầy Kha tình nguyện giải nghệ vì mình thì có."

"Thầy Kha tình nguyện giải nghệ vì ông ta?" Thương Minh Bảo vô thức lặp lại, "Tại sao thầy Kha phải giải nghệ? Anh ấy còn muốn cùng anh trai em quay thật nhiều bộ phim nữa mà."

Chung Bình vươn dài cánh tay thân mật nhéo nhéo đôi má thiếu nữ phúng phính của Thương Minh Bảo: "Em nói đúng, thầy Kha sẽ ở lại bên cạnh anh trai em, quay thật nhiều tác phẩm mới."

Cách nói rất kỳ quặc, tại sao lại nói là "ở lại bên cạnh" anh trai cô? Chẳng lẽ anh Đảo Nhỏ còn có lựa chọn "ra đi" hay sao? Thương Minh Bảo trở nên mất tập trung, đột nhiên nhớ trong một lần phỏng vấn Kha Dữ từng nói: "Cái tên Đảo Nhỏ không thuộc về tôi, một ngày nào đó tôi sẽ đòi trở về."

Lúc ấy mọi người đều đoán anh đang dọn đường cho tương lai giải nghệ nên ai nấy rất khó chịu. Nhưng cả fan lẫn anti cũng biết cái tên "Đảo Nhỏ" là Thang Dã đặt cho anh, Thần Dã giúp anh lăng xê khắp giới giải trí. Phải đòi "Đảo Nhỏ" trở về... Thương Minh Bảo chợt rùng mình, anh nói những lời này ở thời điểm vừa ký với Ngang Diệp chưa bao lâu, chẳng lẽ không phải đang kêu gọi fan, mà là hứa hẹn với Thang Dã sao?

Hứa rằng... anh sẽ trở về... ?

"Babe, em làm sao thế? Sắc mặt đột nhiên kém quá."

Thương Minh Bảo cụp mắt lắc đầu: "Không sao."

Còn một khoảng thời gian nữa phim mới bắt đầu chiếu, cô nhỏ bất an lướt Weibo một lúc, trước kia bước vào siêu thoại CP "Phải Lòng" cô luôn không nhịn được cười ngây ngô, bây giờ dù đọc được hai bài đăng mới vẫn phải rời đi trong tâm trạng hỗn loạn.

Trong phòng riêng yên tĩnh một hồi lâu, Thương Minh Bảo lấy hết can đảm hỏi ra miệng: "Lúc anh Đảo Nhỏ ở Thần Dã... Anh ấy với sếp Thang... anh ấy với sếp Thang... Em nghe nói sếp Thang đối xử với nghệ sĩ công ty mình không tốt lắm, luôn ngầm trừng phạt bọn họ, thế anh có bị ngược đãi không?"

"Làm gì có," Chung Bình nhìn cô như nhìn một thiếu nữ ngây thơ, ánh mắt tràn đầy trìu mến, "Em ngây thơ quá, những chuyện đồn đãi thất thiệt như vậy mà cũng tin? Nếu ông ta đối xử với tôi không tốt thật, chắc chắn tôi đã cho ông ta lên bản tin pháp luật rồi."

Thương Minh Bảo cười phụt một tiếng, nghe thấy Chung Bình vô tội nói tiếp nửa câu sau: "... Trừ phi tôi sinh ra phức cảm Stockholm với ông ta."

"Đó là gì vậy?"

"Giống như người bị bắt cóc dựa dẫm vào tên cướp, người bị cư.ỡng hi.ếp yêu hung thủ cưỡng đoạt mình, người bị ngược đãi yêu kẻ hay đánh đập, em có cảm thấy đó là tình yêu không?"

Thương Minh Bảo trợn to mắt: "Đương nhiên không phải."

"Có lẽ thế," Giọng Chung Bình đầy từ tính, ánh mắt đuôi mày rất có mị lực, "Trước kia tôi từng đọc được một kịch bản giống vậy, tuy rất khó tin, nhưng chính vì khó tưởng tượng mới càng khiến tình yêu đó để lại ấn tượng sâu sắc, em thấy có đúng không? Sau này dù có gặp được người đối xử tốt với mình đến đâu, sống cuộc sống bình thường đến thế nào thì trong lòng vẫn sẽ cất giấu thứ tình cảm dị dạng say đắm đó." Đúng không?

Cậu ta càng nói càng hưng phấn, "Thế nào, kịch bản như vậy có hợp với anh trai em không nhỉ? Anh ta sẽ có hứng thú chứ?"

Không biết vì sao mà Thương Minh Bảo cảm thấy trái tim đập loạn xạ đến mức cô khó thở, đôi mắt luôn linh động hoạt bát cũng thẫn thờ như vừa nghĩ đến chuyện gì khiến mình vô cùng bất an.

Chung Bình đứng dậy ngồi cạnh cô, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo: "Babe, tay em lạnh quá."

Trong khoảnh khắc cậu ta cách quá gần khiến trái tim Thương Minh Bảo chùng xuống. Đến khi hồi thần lại, khuôn mặt Chung Bình đã gần trong gang tấc.

Chung Bình chăm chú nhìn cô, từ ánh mắt đầy rung động đến chóp mũi quên cả thở, lại xuống đôi môi mọng như miếng thạch trái cây: "Muốn hôn em quá."

Từ ngày hẹn hò riêng đến nay Chung Bình chưa bao giờ dám làm ra hành động gì vượt rào với Minh Bảo, một là cậu ta không có năng lực này, gay đúng là có thể giả vờ thẳng nhưng trong lòng vẫn kháng cự rất mạnh, hai là không dám. Thương Minh Bảo là viên ngọc quý trên tay nhà họ Thương, nếu cậu ta thiếu suy nghĩ làm gì tổn thương đến cô, nói không chừng phải giã từ cả sự nghiệp luôn mất.

Lông mi Thương Minh Bảo run lên, hiển nhiên là rất căng thẳng. Chung Bình trước giờ diễn bao nhiêu bộ phim tình cảm lại quá biết đối phó với các thiếu nữ. Cậu ta khẽ thở dài một tiếng, dùng ngón tay cọ lên gò má mềm mại của cô.

Sau đó hôn nhẹ lên.

Chỉ là một chút tiếp xúc như có như không, vừa chạm liền tách ra ngay như thể đối phương quá xúc động không kìm chế nổi, nhưng lại không thể không lễ độ tự giới hạn bản thân.

Nếu đổi lại là một cậu ấm nhà giàu nào khác, Thương Minh Bảo đã sớm cho người ta một cái bạt tai rồi, nhưng lần này cô vẫn ngồi ngay ngắn, hai tay nắm chặt vào nhau.

Chung Bình không diễn tiếp nữa, sắp tới giờ chiếu phim, cậu ta liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại, vài giây sau cực kỳ tiếc nuối tạ lỗi, nói là có việc đột xuất phải lập tức chạy về công ty một chuyến.

Thương Minh Bảo thấu tình đạt lý, cố nén cảm giác mất mát thất vọng mà nhìn theo bóng cậu ta rời đi.

Chung Bình không có việc gấp, nhưng quả thật muốn đi tìm Thang Dã.

Biệt thự chỉ có A Châu mà không có Thang Dã, cậu ta biết nguyên nhân, là vì mấy ngày trước Thang Dã đã bay đi Thượng Hải. Tính toán ngày tháng Kha Dữ về Ninh Thị, ông ta hẳn cũng nên về rồi.

Tối hôm qua Chung Bình đã hỏi tin tức chuyến bay rồi cố ý canh thời gian tới nhà chờ, cậu ta vốn không hề có ý định đi xem phim cùng Thương Minh Bảo.

"Anh đã xem bộ phim mới của thầy Kha chưa?"

Ngữ khí A Châu cứng nhắc lãnh đạm: "Rồi."

"Thầy Kha tặng anh vé xem lễ công chiếu, anh không đi mà để sếp Thang cướp mất, không thấy ghen ghét gì sao?" Chung Bình cười hỏi, "Có thể được anh ta liếc mắt một cái hoặc nhớ thương một giây, trong lòng nhất định cảm thấy vinh hạnh lắm?"

A Châu không dao động: "Chỉ là phần nhân tình cậu ấy trả cho tôi thôi."

"Nhân tình." Chung Bình bắt tréo chân, giơ tách trà lên ngắm nghía, "Kha Dữ tặng vé cho anh mà không tặng sếp Thang, anh cảm thấy anh ta có đoán ra chuyện anh sẽ báo cáo cho sếp Thang biết không? Hoặc có khi nào chờ mong sếp Thang thật sự cầm vé của anh bay đi Thượng Hải không?"

A Châu không trả lời.

Chung Bình gật đầu: "Tôi đoán anh ta không nghĩ nhiều đến thế đâu, nhưng mà sếp Thang ấy à... Ông ta là kẻ tự luyến, chắc chắn sẽ nghĩ như vậy."

A Châu nhíu mày: "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"

Chung Bình cười thổi bọt trà trong chén. Cậu ta là người Tây Bắc nên quen uống trà trong cốc lớn, so ra không thanh nhã bằng nghệ thuật trà đạo phương nam nhưng vẫn có hương vị riêng. Nhấp xong một ngụm, cậu ta cụp mắt: "Tôi muốn nói là sếp Thang thật đáng thương, mang tâm trạng trông mong bay đến Thượng Hải xem buổi ra mắt cũng chỉ có thể chứng kiến hình ảnh thầy Kha và Thương Lục đứng trên sân khấu đóng vai tri kỷ được ông trời tác hợp, lại còn ảo tưởng kỳ vọng anh ta vẫn vương vấn tình cảm gì với mình, như một con chó vậy, ừm, rất đáng thương."

A Châu lạnh lùng nghe, Chung Bình tiếp tục cười lắc đầu: "Nếu nói vậy, trong câu chuyện này tôi càng đáng thương hơn."

A Châu nói: "Cậu Chung không đáng thương."

Bảy năm của Kha Dữ là bảy năm chịu đựng tra tấn nhục nhã, còn ba năm của Chung Bình cậu là vui vẻ chịu đựng và trao đổi đồng giá. Ngay từ đầu giao dịch đã được niêm yết rõ ràng, không thể chỉ vì thị trường biến động mà suy nghĩ lại, nói mình đã buôn bán lỗ vốn được.

Nhưng A Châu biết đúng mực nên chỉ nói ra một câu mà hai bên cùng hiểu rõ này.

Chung Bình hoảng hốt, cuối cùng trên mặt hiện lên một tia thất hồn lạc phách. Cậu ta rũ mắt cong môi: "Tôi yêu ông ta thật lòng đấy."

Một tiếng đồng hồ sau, Thang Dã xuất hiện trước mặt Chung Bình.

Chung Bình chậm rãi đọc số liệu: "Ngày đầu tiên, tỉ lệ suất chiếu của 'Cửa Hông' chỉ có 15% nhưng doanh thu lại gấp ba lần bộ 'Tình yêu cuồng nhiệt sau hôn nhân của chúng ta'. Ngày thứ hai suất chiếu lên đến 40%, doanh thu gấp bốn lần 'Tình yêu cuồng nhiệt', hôm nay là ngày thứ ba, thậm chí chưa tới tối mà tiền bán vé đã vượt mốc một trăm triệu. Kỳ nghỉ tết dương lịch ngắn còn chưa bắt đầu mà dự báo doanh thu phòng vé đã cập nhật lên 1.8 tỷ —— Sếp Thang, anh có hài lòng với thành tích này không? Có vui vẻ thay anh ta không nào?"

Chung Bình đứng lên giúp ông ta tháo cà vạt như giữa chốn không người: "Lúc anh ngồi dưới khán phòng nhìn lên, trong lòng anh rốt cuộc là vui vẻ hay khó chịu? Đến nơi mà không dám nhắn cho anh ta một tin nào, không dám nói anh đang ở ngay hiện trường. Trước kia em chưa bao giờ tưởng tượng ra sẽ có ngày anh hèn mọn như vậy đấy."

Thang Dã cười một tiếng như có như không: "Mông ngứa nên mới gấp gáp chọc giận tôi như vậy à?"

Chung Bình nhìn thẳng vào Thang Dã: "Đảo Nhỏ yêu dấu của anh diễn có hay không?"

Nội tâm Thang Dã run rẩy không thể khống chế, nhớ về vô số cảnh tượng khiến ông ta rung động trong rạp phim, màn hình to rộng chiếu rõ ràng từng nội dung trong ánh mắt đến cái nhếch môi nhỏ nhất của Kha Dữ.

Nếu có cơ hội, ông ta nghĩ có lẽ thử sức làm đạo diễn cũng không tồi.

"Thời điểm tin tức về chứng tâm manh lộ ra, anh hỏi em một người soạn nhạc có rủ lòng thương cho một nhạc công bị điếc hay không, bây giờ anh có đáp án rồi chứ? Thương Lục không quan tâm đến bệnh tâm manh, lại còn làm được chuyện mà anh và Lịch Sơn mất bảy năm cũng không làm được, đó là biến một tên phế vật thành một diễn viên thực thụ."

Thang Dã bóp chặt cằm cậu ta, hổ khẩu dần dần siết lại, cười lạnh: "Sao, em hâm mộ lắm à? Muốn đổi chỗ với em ấy?"

Đôi mắt nhạt màu của Chung Bình không sợ hãi mà nhìn thẳng: "Nếu em nói đúng thì sao? Anh có để ý không?"

Thang Dã thô bạo buông tay, gần như đẩy cậu ta lảo đảo: "Có bao giờ em thấy tôi quan tâm đến mấy chuyện này chưa?"

Chung Bình cắn môi, còn chưa kịp khó chịu thì Thang Dã đã cởi áo sơ mi kéo cậu ta vào lòng. Tuy đã hơn bốn mươi nhưng thân thể ông ta vẫn cường tráng, da thịt đắm chìm trong bạo lực và tính d.ục lâu ngày nóng rực như lửa. Chung Bình bị ôm chặt, làn da thèm khát nhiệt độ từ ông ta một cách đê tiện đáng xấu hổ.

Thang Dã vui buồn bất chợt, vừa rồi còn muốn ném cậu ta đi như giày rách, bây giờ vẫn cắn hôn cậu ta đầy kích tình: "Nếu muốn thấy tôi quan tâm, chi bằng tìm chuyện thú vị hơn để hầu hạ tôi đi."

·

Thị trường thực sự khởi sắc trong kỳ nghỉ tết dương lịch, "Cửa hông" không chỉ dành được vị trí quán quân phòng vé trong vòng một tuần rưỡi mà còn lập hẳn kỷ lục trong ba ngày liên tiếp.

Phải biết rằng đây đã là tuần công chiếu thứ hai, lựa chọn của khán giả rất nhiều, huống hồ còn liên tục có phim mới ra rạp, dưới tình huống như vậy mà vẫn phá kỷ lục doanh thu thì phải nói là kỳ tích vô tiền khoán hậu.

Các fan doanh thu và fan sự nghiệp cũng tăng nhanh không khác gì doanh thu phòng vé, chỉ trong một đêm mà nhìn đâu cũng thấy người trong nghề phân tích rõ ràng về xu thế phòng vé, bảng xếp hạng, tỉ lệ suất chiếu, tỉ lệ lấp đầy ghế, tỉ lệ doanh thu vân vân... cuối cùng dự đoán liệu "Cửa hông" có trở thành quán quân phòng vé cuối năm nay hay không.

Thương Lục đáp ứng vẽ poster mừng doanh thu một tỷ, vốn tưởng mình sẽ được thảnh thơi, ai ngờ official weibo vừa tiết lộ một cái là fan lập tức ngày đêm hô hào cue đạo diễn, kêu hắn đừng ngủ mà mau vẽ luôn poster mừng 1.5 và 2 tỷ luôn cho trót.

Mở một trang diễn đàn giải trí bất kỳ vào ngày cuối năm kiểu gì cũng thấy topic về "Cửa hông". Thành tích tốt, danh tiếng cao đương nhiên sẽ nghe được vài bình luận trái chiều, ví dụ như có người nói cách quay phim của Thương Lục máy móc, nặng tính học thuật mà không có linh hồn; hoặc ví dụ nói thật ra cốt truyện rất đơn giản nhàm chán, xem đoạn đầu biết luôn đoạn cuối. Có điều xưa nay người ta đã quen với luật bất thành văn rằng, thứ gì càng nổi tiếng, càng được chú ý thì sẽ càng làm tâm điểm chỉ trích của công chúng.

Kha Dữ đương nhiên cũng phải hứng chịu rất nhiều tiếng nói nghi ngờ:

[ Overrated, Kha Dữ vốn đâu có diễn tốt như người ta tâng bốc, dấu vết gồng quá rõ ràng, cố quá thành ra quá cố đó. ]

[ Đúng đúng, chính là cái kiểu "Mau đến xem tôi diễn xuất thần tiến bộ biết bao nhiêu đi này!" Cảm giác rất khó chịu, y như dí thẳng vào mắt bắt tôi xem ý. ]

[ Bệnh tâm manh không thể chữa, tuy cậu ta có cố gắng thật nhưng mà vẫn diễn không tới, quả nhiên, người không có trí tưởng tượng làm cách nào cũng không so được với người được ông trời thưởng cơm ăn. ]

[ Đúng, tuy nói thế này khá tàn nhẫn, nhưng diễn xuất của người bị tâm manh chỉ tô vẽ được mặt ngoài thôi, không có chỗ cho bất kỳ sự tinh chỉnh nào, gồng quá còn dễ nhạt nhẽo nữa. ]

Thứ như diễn xuất luôn là chín người mười ý, nếu người ta cứ khăng khăng rằng một diễn viên diễn không đạt thì chỉ cần âm thanh đủ lớn là có thể tẩy não cả số đông.

Đây là dư chấn từ đòn tấn công của Tô Tuệ Trân, ngay từ đầu bà ta vốn biết rõ chứng tâm manh sẽ kéo theo sự nghi ngờ dai dẳng, gắn chặt vào sự nghiệp diễn xuất của Kha Dữ cả đời này. Cho dù mai sau anh có công thành danh toại lưu danh sử sách, thì sách giáo khoa cũng bắt buộc vào ghi thêm một câu về bệnh tâm manh.

Kỳ nghỉ tết dương lịch Thương Lục trở về Cảng, hắn vốn không quá đam mê xã giao nhưng không giấu nổi thân phận đạo diễn nữa, đành phải nói cười giả lả gặp gỡ hết nhà đầu tư này đến tư bản nọ, trao đổi danh thiếp các kiểu. Trong vòng ba ngày ngắn ngủi, hắn đã gặp mặt gần hết các nhân vật nổi tiếng trong giới văn hóa điện ảnh Hương Cảng, phần lớn đều là những người đức cao vọng trọng, trong số đó thậm chí có người từng nhận giải Thành Tựu Trọn Đời, hoặc là chủ tịch bình thẩm đoàn, ủy viên ban giám khảo cấp cao, chủ tịch liên hoan phim vân vân...

Mia đã phải xóa bỏ không ít bình luận trái chiều và nghi ngờ về bộ phim, nhưng ông chủ trẻ tuổi của cô thì không có vẻ gì là bận tâm, trước sau vẫn giữ vững dáng vẻ ung dung bình thản như thường.

Sau kỳ nghỉ ngắn, official weibo của "Cửa hông" từ bỏ phong cách khiêm tốn thường thấy mà khua chiêng gióng trống chúc mừng Kha Dữ lọt danh sách đề cử Nam diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Tinh Vân, Tạ Miểu Miểu cũng được đề cử Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.

Giải Tinh Vân tổ chức vào tháng 5 hằng năm, tất cả các bộ phim điện ảnh công chiếu trong năm trước đều được tự động tham tuyển, nhưng diễn viên muốn tranh giải thì phải nộp hồ sơ đề cử. Tin tức vừa tung ra, Thương Minh Bảo là người duy nhất ngửi ra chỗ sai sai ——

Lần đầu tiên trong đời cô thấy anh trai mình bảo vệ chủ quyền.

Bình Luận (0)
Comment