Đây là lần đầu tiên sau mười năm ra mắt, Kha Dữ được một công ty điện ảnh đề cử cho giải thưởng chính quy. Trước kia, nếu có ai đó nhấp vào trang tổng hợp tác phẩm của anh thì thứ duy nhất họ tìm thấy chỉ là ghi chép về giải nam chính xuất sắc nhất tại lễ trao giải Cây Chổi Vàng năm nào đó mà thôi.
Bộ phim vẫn đang được trình chiếu tại rạp nên tin tức trên bị không ít người mắng là đi bài lăng xê, tư bản tham lam làm lố, thế nhưng nếu lên trang web chính thức của giải Tinh Vân tìm thử, đã có thể nhìn thấy tên "Cửa hông" và Kha Dữ có mặt trên đó.
"Cậu hành động nóng vội quá," Diệp Cẩn và Thương Lục mở một cuộc họp ngắn qua điện thoại, "Kha Dữ bị nghi ngờ đã bao nhiêu năm, nghi ngờ thêm mấy tháng cũng có làm sao đâu? Bây giờ cậu đi nộp hồ sơ đề cử không sợ khán giả phản ứng dữ dội à?"
Thương Lục không mấy để tâm: "Khán giả bình thường sẽ không phản ứng, người phản ứng chủ yếu mang 'fan tịch' nhà khác thôi."
Diệp Cẩn cười khúc khích: "Cậu hai à, từ bao giờ mà một người không thèm chơi Weibo như cậu mà mở miệng ra là 'fan tịch', ngậm miệng vào là 'vòng fan' thế? Hiểu biết quá nhỉ."
Thương Lục không để ý tới lời chế nhạo của cô mà cúp máy luôn. Trên thực tế, trực giác của hắn rất chính xác, Kha Dữ thể hiện trong bộ phim tốt thế nào khán giả xem vào là hiểu ngay, người có ý kiến khác hơn phân nửa là ôm theo ý ghen ăn tức ở. Hắn sai Mia chọn một ít đoạn hậu trường thú vị giao cho bên quản lý tài khoản Weibo chính thức. Trong mấy ngày tiếp theo, mỗi lần doanh thu vượt quá một trăm triệu sẽ công bố thêm một đoạn.
Đoạn hậu trường nhận được tương tác nhiều nhất là clip mừng doanh thu phòng vé hai tỷ, Mai Trung Lương đánh bạc ở chỗ Diệp Sâm thua ba mươi triệu, ông ta trả không được nên muốn bán dì Tô, dì Tô chạy đi tìm Diệp Sâm cầu xin giúp đỡ.
Lần đầu tiên Kha Dữ xem kịch bản liền biết Thương Lục đã cải biên dựa theo câu chuyện của mình hồi nhỏ: khu ổ chuột bên ngoài sòng bạc Ma Cao, đám du côn Thái Lan mặc áo sơ mi hoa hút thuốc, những nhà thổ đầy khói cùng những cô gái mại dâm trẻ bị nhốt vào lồng như những con vật chờ bị vận chuyển trái phép vào khu Tam Giác Vàng.
Sự khác biệt là đứa bé mười bốn tuổi đã biến thành dì Tô vừa qua tuổi bốn mươi.
Nhân vật dì Tô được xây dựng kết hợp từ trải nghiệm thời thơ ấu của Kha Dữ và bà anh, một mặt là giáo viên đoan trang xinh đẹp, mặt khác là người phụ nữ nghèo khó bất lực trước bệnh nghiện cờ bạc của chồng, đồng thời cũng là một nạn nhân dần chìm sâu vào vực thẳm cờ bạc. Đối với dì Tô mà nói, Diệp Sâm dọn tới ngôi nhà sát vách, tình cảm dần dần thân thiết nhờ đứa con gái Đinh Đinh chính là khởi đầu cho niềm hy vọng được cứu rỗi của bà.
Ống kính kể chuyện của Thương Lục cố ý tung hỏa mù và gây nhầm lẫn, hai người ở bên nhau tràn ngập không khí mập mờ, hầu hết các góc quay đều cố định hoặc tĩnh, thời gian quay nếu không phải đêm hè đầy tiếng dế kêu thì cũng là cảnh hoàng hôn rực rỡ với setup ánh sáng như chiếu từ thiên đường. Diệp Sâm và dì Tô bước chậm rãi, chăm chú nhìn Đinh Đinh đeo cặp sách vui sướng chạy phía trước nhìn qua rất giống người một nhà thân mật khăng khít.
Thỉnh thoảng Diệp Sâm còn vén mấy lọn tóc lòa xòa cho dì Tô, lúc có mặt bà luôn lịch sự nói "Xin lỗi" rồi dụi tắt thuốc lá. Những chi tiết này xuất hiện dưới góc nhìn của dì Tô, khiến khán giả cũng phải chìm đắm trong thứ tình cảm mơ hồ với chàng thanh niên bộ dạng anh tuấn, thân hình mảnh khảnh, nói chuyện thần bí mà thái độ luôn thong dong tự tại kia.
Tình yêu bén rễ và nảy mầm đơn phương dưới những góc quay đầy lừa dối.
Dì Tô rất muốn nắm lấy gã, bám chặt và gã, dựa dẫm vào gã.
Chính vì nguyên nhân đó mà tình tiết dì Tô tuyệt vọng chạy chân trần trốn khỏi khu nhà thổ rồi bị Diệp Sâm kéo trở lại bóng tối mới có thể khiến khán giả bất ngờ sởn tóc gáy như vậy.
"Anh Sâm..." Đôi tay dì Tô tái nhợt mảnh khảnh đến mức chỉ còn da bọc xương, lúc nắm chặt cổ tay Diệp Sâm thấy được cả những đốt xương ngón tay vặn vẹo, "Anh thả tôi ra đi.. Đinh Đinh... Tôi phải về đón Đinh Đinh tan học..."
Khuôn mặt Diệp Sâm biến mất trong bóng đêm đột nhiên hiện ra, hờ hững và mang theo một tia không kiên nhẫn, bởi vì dì Tô phản kháng làm gã bỏ lỡ bát mì hoành thánh đặt trước cho tối nay, phải biết rằng quán mì kia rất khó đặt hàng. Xem đi, xem người đàn bà này đi, chiếc áo sơ mi không tay của bà ta ướt đẫm mồ hôi lạnh, tỏa ra mùi mồ hôi lẫn với mùi sợi vải tổng hợp, tóc tai rối bù, hai cánh tay trắng bóc vì đã qua tuổi trung niên mà hơi lỏng lẻo, không tạo ra chút rung rinh gợi cảm nào mỗi khi bà ta giãy giụa.
Bà ta quá không biết điều cũng quá chướng tai gai mắt, khiến tất cả những người có mặt trong cuộc giao dịch này đều cảm thấy chán chường.
Ánh sáng trong cảnh diễn này hết sức cực đoan. Trong căn phòng tối ngột ngạt chỉ xuất hiện chiếc áo sơ mi hoa nhí không tay của dì Tô, đốm lửa từ điếu thuốc của Diệp Sâm và một vài tia sáng ảm đạm từ giếng trời rọi xuống. Toàn bộ cảnh này có độ tương phản giữa sáng và tối rất cứng và cao, là phương pháp chiếu sáng điển hình của thể loại "phim noir"*.
*Phim noir – phim đen: là một thuật ngữ điện ảnh chủ yếu để mô tả các phim tội phạm Hollywood, nhất là các phim nhấn mạnh thái độ hoài nghi và động lực liên quan đến tình d.ục, thể loại phim này có liên hệ chặt chẽ với phong cách hình ảnh đen trắng.
Khán giả có lẽ sẽ không hiểu về số phận, sự cố chấp, tình yêu và phản bội mà "phim noir" thường tượng trưng, nhưng cách bố trí ánh sáng này đã đủ khiến họ bồn chồn và lạnh người như thể đang bị giam dưới một căn hầm bí mật dưới đáy biển sâu.
"Anh Sâm..." Dì Tô cố nuốt nước bọt, chất giọng khàn đi vì sợ hãi, "Tôi không thể..."
Bà ta trừng mắt nhìn gã chằm chằm, hình ảnh và âm thanh đều tĩnh lặng, diễn xuất của Trình Tranh bùng nổ đầy sức cuốn hút đáng kinh ngạc, cái liếc mắt của chị ta hàm chứa tuyệt vọng, ảo tưởng, hồi ức và cả tâm lý cầu may không muốn từ bỏ dù sắp chết đến nơi rồi.
Kha Dữ bắt gặp ánh mắt của chị ta.
Anh nắm chặt cổ tay Trình Tranh, ống kính đảo qua như thể anh muốn nâng chị ta dậy. Một chiếc taxi lướt ngang con hẻm tối, ánh đèn quét qua khuôn mặt Kha Dữ làm gương mặt anh lóe lên vài giây, sau đó tiếp tục chìm vào bóng tối.
"Chị Tô, chị làm được mà." Kha Dữ lười biếng đáp lại, hất cằm sai khiến đám đàn em tiến lên túm chặt lấy chị ta một trái một phải, "Thử một lần là biết ngay."
Giọng của dì Tô và gã người Thái biến mất trong căn phòng tối. Kha Dữ kéo ghế bành gác chân ngồi xuống, ngửa đầu nghe thêm một lát. Gã vừa nghe vừa hút thuốc, vừa ngắm một con thiêu thân bay phành phạch quanh ngọn đèn mờ nhạt, thái độ trông rất buồn chán.
"Hừ, cái đèn này..."
Câu này không có trong kịch bản, là Kha Dữ phát huy tại chỗ. Đừng nói đến diễn viên quần chúng, ngay cả Tô Cách Phi xem xong trong lòng cũng réo vang hồi chuông cảnh báo, nhưng Kha Dữ lại không nói nốt nửa câu còn lại.
Dường như anh chỉ chợt muốn cảm thán về cái bóng đèn, nhưng lại nhận ra không có gì hay để cảm thán, rốt cuộc nó chỉ là một bóng đèn tầm thường mà thôi.
Kha Dữ cúi thấp đầu bật cười.
Bởi vì rất cả đều diễn ra trong bóng tối nên khán giả cũng không thấy được quá rõ ràng.
Tiếng nức nở và mắng chửi bên kia bức tường đã lên đến đỉnh điểm, rồi đột nhiên im bặt. Anh cúi đầu phủi phủi bụi bặm trên ống quần, "Tao đi ăn mì đây, ông già đó khó hẹn trước lắm. Ê, A Thành, chỗ này giao cho mày, xử lý được không?"
Đây là toàn bộ những gì Kha Dữ thiết kế cho Diệp Sâm trong cảnh này: sự buồn chán hờ hững, chút chần chừ chợt lóe qua, chút thương hại khó nắm bắt mà chính gã cũng không xác định là có thật hay không, cuối cùng là một tiếng thở dài.
Đạo diễn hô cắt, Kha Dữ tiếp tục lững thững đi ra ngoài như không nghe thấy. Trước mặt anh là giá đèn, "Thầy Kha!" Phó đạo diễn nhanh tay lẹ mắt lập tức giữ chặt anh lại, chỉ một chớp mắt sau Thương Lục cũng chạy đến nơi. Hắn không né tránh gì mà nắm vai Kha Dữ, khóa chặt vào mắt anh: "Anh không sao chứ?"
Ánh mắt Kha Dữ khó có thể tập trung, tập trung được một chút lại tan rã trước mặt Thương Lục, yết hầu liên tục nhấp nhô như đang uống một ly nước không tồn tại.
"Kha Dữ, Kha Dữ —— Kha Dữ!" Thương Lục dùng sức lay anh, bình tĩnh ra lệnh: "Rót nước cho anh ấy, chuẩn bị túi chườm nước đá." Hắn lại thấp giọng hỏi bên tai Kha Dữ: "Anh tỉnh lại đi, chúng ta đang diễn, là giả, anh nhìn chị Tranh kìa, chị ấy không sao ——" Đôi môi hắn cọ nhẹ qua vành tai anh, gọi anh một tiếng: "Cục cưng."
Đoạn clip hậu trường đầy hỗn loạn kết thúc bằng một đoạn phỏng vấn Tô Cách Phi: "Quá lợi hại, quá thú vị, câu 'Đèn' của thầy Kha là cậu ấy ngẫu hứng biên đấy," Anh ta đối diện camera, vừa dùng khăn lông lau mặt vừa nói: "Đoạn ứng biến xử lý quá tuyệt vời, tôi nghe mà nổi hết da gà. Nhân vật Diệp Sâm có nhiều không gian để phân tích lắm, cực kỳ trâu bò!"
Các đoạn phim hậu trường là do trợ lý quay phim phụ trách quay, người nọ hỏi: "Lần này thầy Tô đối diễn với Đảo Nhỏ có cảm giác thế nào?"
Tô Cách Phi giơ ngón cái, nói rất nhiệt tình: "Vượt ngoài mong đợi, quá phê."
Đoạn phim hậu trường này và tin doanh thu "Cửa hông" phá mốc hai tỷ cùng nhau lên hot search, nhiệt độ thảo luận đều là hàng thật giá thật.
[ Nhưng tại sao Đảo Nhỏ không thoát vai được? Tình tiết kh.ủng bố như vậy đáng ra phải là Trình Tranh có bóng ma tâm lý chứ? ]
[ Thật ấy, bộ dạng Đảo Nhỏ cứ như là chịu kích động dữ dội lắm ]
[ Chắc anh ấy cảm thấy nhân vật quá tàn nhẫn nhưng lại không thể không diễn, bị phân liệt? ]
Không ai biết rằng đó là cơn ác mộng mà anh từng mơ thấy mỗi tối trong suốt thời niên thiếu. Nếu sơ sẩy một chút thôi —— ví dụ như vấp chân té ngã, hoặc chạy chậm một bước, hoặc chạy nhầm qua một ngã rẽ nào đó thì có lẽ anh đã bị kéo về cái nơi không thấy nổi ánh mặt trời kia, bị nhốt vào trong lồng sắt như nhốt chó rồi chờ bị vận chuyển về khu Tam Giác Vàng, nơi mà ánh mặt trời cũng ác nghiệt hơn hết thảy mọi vùng đất khác.
Official weibo viết: [ Bởi vì không thể thoát vai mà toàn bộ cảnh quay còn lại của ngày hôm đó phải hủy bỏ hết. Mãi đến ngày hôm sau thầy Kha mới khôi phục về trạng thái bình thường, đương nhiên được như vậy có không ít công lao của đạo diễn Thương Lục đã cùng anh ấy trò chuyện, dời bớt lực chú ý. ]
Có người bình luận: [ Chắc là anh ấy đau lòng cho thầy Kha lắm ]
Xem avatar là biết ngay thành viên của "Phải Lòng FC", bên dưới có vô số người trả lời lại: [ Đừng nói Thương Lục, đến tôi nhìn còn đau lòng nữa mà ]
Đúng là đương sự đau lòng đến choáng váng, thậm chí còn hối hận vì đã viết ra một kịch bản thế này, sắp xếp cho vận mệnh nhân vật như thế kia. Ở một góc mà máy quay không quay đến, hắn hôn tay Kha Dữ, liên tục bối rối không biết phải làm sao, cũng không còn có thể bình tĩnh, tự tin như lúc thể hiện trên phim trường.
"Cửa hông" chiếu thẳng đến sát tết Âm Lịch.
Đây là đao quang kiếm ảnh chân chính, cho dù là đạo diễn phim thương mại có tiếng, nhét một lúc dăm ba ảnh đế phim hài vào gánh còng lưng và thực hiện chiến lược marketing khốc liệt từ trước khi phim trình chiếu một tháng cũng chưa chắc đã có thể ngồi vững trên ngai vàng như vậy.
Tất cả dựa vào marketing, dựa vào quảng cáo, độ phổ biến quốc dân để nói chuyện, cuối cùng là dựa vào danh tiếng và chất lượng phim.
Suất chiếu tại rạp mỗi ngày là có hạn, lại theo xu thế tránh hại tìm lợi cho nên chắc chắn phải ưu tiên cho những bộ có lợi nhuận cao lên đầu. "Cửa hông" đã chiếu được một tháng rưỡi, ai muốn xem hẳn đã xem cả rồi, xét theo biểu đồ xu hướng, doanh thu phòng vé mỗi ngày một giảm xuống, nói cách khác, nó đã bão hòa.
Từ đêm giao thừa đến mùng năm Tết, tỉ lệ suất chiếu của "Cửa hông" giảm xuống rõ rệt, nhường sân khấu lại cho mười lăm bộ phim mới ra rạp.
Sáu ngày là đủ để tìm ra ngôi vương và á quân trong cuộc chạy đua doanh thu Tết Âm Lịch. Những bộ phim có danh tiếng kém sẽ không còn có thể giữ được những suất chiếu đẹp vào mùng năm nữa, trong khi những bộ phim có đánh giá tốt sẽ tiếp tục chiếm chỗ —— Lúc này toàn bộ các fan điện ảnh quan tâm đến doanh thu phòng vé được chứng kiến hiện tượng kỳ lạ nhất trong lịch sử —— Suất chiếu "Cửa hông" tăng trở lại.
Không chỉ như vậy, người ta còn phát hiện ra rằng thậm chí không một bộ phim mới nào có thể đánh bại nó!
Doanh thu cao đến mức chủ tịch sắp về hưu của GC Trần Phi Nhất phải đích thân gọi điện hỏi thăm Trần Hựu Hàm. Doanh thu cao đến mức sau khi bộ phim phát hành Trần Hựu Hàm đã phải sửa lại tư thái nuôi thả tập đoàn giải trí của mình mà trở về chủ trì kiểm kê báo cáo tài chính quý đầu tiên, cao đến mức anh ta đã phải mở champagne trong biệt thự ở Vân Quy, mở tiệc chiêu đãi Thương Lục, Kha Dữ và Cố Tụ để chốt tỉ lệ đầu tư cho bộ phim tiếp theo... Doanh thu cuối cùng đạt mức 3.8 tỷ, được xếp vào một trong ba bộ phim có doanh thu cao nhất phát hành năm ngoái và cao nhất trong lịch sử thể loại phim tội phạm giật gân ở Trung Quốc đại lục.
Thế vẫn chưa tính là gì.
Bộ phim phát hành ở nước ngoài như tên đã lên dây, thế như chẻ tre, đạo diễn lừng danh Hollywood Sesc Spencer đích thân khen ngợi bộ phim trên Twitter cá nhân và tiếp tục chìa cành ô liu cho Kha Dữ. Nhà soạn kịch kiêm nhà văn nổi tiếng người Thụy Điển Stella tự hào công nhận Thương Lục, cũng tỏ vẻ rất chờ mong chuyến lưu diễn quảng bá "Cửa hông" tại Pháp. Ý nghĩa sâu xa hơn của hoạt động công chiếu "Cửa hông" ở nước ngoài chính là, nó đã vinh dự có được tấm vé tham gia mọi liên hoan phim quốc tế hạng A trên toàn thế giới ——
Con đường phong thần của "Cửa hông" chỉ vừa bắt đầu.
Mọi tiếng chê bai, trào phúng, nói bóng nói gió đều biến mất. Các nhà phê bình phim, người hâm mộ điện ảnh chuyên nghiệp và khán giả bình thường đã đạt được sự đồng thuận chưa từng có về một bộ phim thương mại hot nhất hiện nay —— Nếu thế này còn không được gọi là phim hay, không gọi là diễn xuất tốt thì như thế nào mới phải?
Chuyện Thương Lục quan tâm lại không phải những thứ đó.
Đương lúc gió mạnh còn thổi, hắn đã hoàn thành xong những tình tiết cuối cùng cho kịch bản bộ phim "Và rồi ánh mắt chúng ta vẫn sẽ gặp nhau".
Thuận tiện giải quyết vấn đề trọng đại cả đời người.
"Thầy Kha này, trận cá cược hôm trước anh có định giữ lời không?
Ý đồ đen tối quá rõ ràng, Kha Dữ phải giả ngu: "Trận cá cược nào?"
"Doanh thu vượt một tỷ, anh sẽ suy xét đến em."
Kha Dữ ừ à cho có lệ, "Suy xét suy xét, anh vẫn đang suy xét mà." Thời tiết ở nước Pháp rất dễ chịu, anh mơ màng sắp ngủ gật trên xe hóa trang chuyên dụng. Chiếc Mercedes-Benz S500 màu đen chạy qua góc đường, chuẩn bị tiến vào khu vực phong tỏa.
Đó là địa điểm ra mắt đầu tiên cho đợt phát hành "Cửa hông" ở nước ngoài.
"Suy xét thế nào?" Trong khoang xe yên tĩnh, Thương Lục ngoắc lấy ngón tay anh, vu.ốt ve ngón trỏ đeo nhẫn.
Kha Dữ không tránh được đành đáp hàm hồ: "Nghiêm túc suy xét."
"Nghiêm túc suy xét, vậy cũng nên về nhà em gặp mặt cha mẹ rồi."
Trong lòng Kha Dữ giật thót một cái, chưa gì đã căng thẳng lên.
"Ngày đầu phim ra mắt gia đình em cũng đi xem đấy, ba em, anh cả, thậm chí chị ba cũng có mặt."
Kha Dữ: "..."
Có thể sánh ngang với tình cảnh chết ngay tại chỗ.
"Bọn họ đều cảm thấy anh rất tốt."
Thấy anh không nói gì, Thương Lục tiếp tục dỗ: "Có phải anh lại định nuốt lời nữa không đấy."
"Lại" là sao?
Kha Dữ cụp mắt, nhưng hàng lông mi dưới cái nhìn thâm trầm của Thương Lục vẫn khó tránh khỏi run rẩy, "Chúng ta đánh cược thêm lần nữa đi, lần này không tính, cược là... Nếu cầm được giải Tinh Vân, chúng ta ——" Anh ngẩng đầu, rơi vào ánh mắt chăm chú chờ đợi của hắn.
Không thể bỏ qua cơn kích động trong lòng nữa, anh lấy hết dũng khí đập nồi dìm thuyền: "Chúng ta sẽ công khai quan hệ."
Thương Lục cong môi, "Được."
Tài xế nghiêng đầu, nghe thấy Thương Lục dùng tiếng Pháp nói: "Anh ấy vừa đáp ứng lời cầu hôn của tôi đấy."
Phía trước có tiếng người xôn xao, thảm đỏ trải dài tận hai mươi mét. Xe dừng lại, bọn họ lịch sự cúi người chui ra, tiếp nhận ánh đèn flash của toàn bộ truyền thông điện ảnh nước Pháp.
·
Viên Lệ Chân tiếp tục từ chối một loạt kế hoạch bào tiền fan mới —— Không nhận đơn bán lẻ, không kíc.h thí.ch doanh số, cũng không cần gây quỹ, cô là người có con mắt tinh tường và tầm nhìn dài hạn, quyết định phải lựa chọn một phương án ổn định, phù hợp và lâu dài hơn cho Kha Dữ.
Cô còn liên tục bỏ qua mấy chương trình gameshow hàng đầu, một nửa xuất phát từ yêu cầu của Kha Dữ, "Diễn viên không cần xuất hiện trước công chúng quá nhiều, sẽ làm mất đi cảm giác thần bí," Kha Dữ cười, "Đừng nhìn tôi, là Thương Lục nói, chị đi tìm cậu ấy đi."
Viên Lệ Chân cạn lời chỉ có thể mắng một câu shit, lạnh lùng nói: "Cục cưng, cậu vừa từ chối ba mươi triệu nhân dân tệ tìm tới cửa đấy."
Kha Dữ không còn mặt mũi kích động cô nữa.
Anh đã có cổ phần trong Phim ảnh Tháng Ba, tuy vẫn lấy danh nghĩa của bà mình.
Các công việc thương mại cũng lên như diều gặp gió, Viên Lệ Chân chưa bao giờ có những vụ đàm phán dễ dàng như vậy —— Không, cơ bản là không cần đi bàn, các nhãn hiệu muốn hợp tác gửi mail mời chào ào ào như bông tuyết, PR xếp hàng để được gặp cô, các đại lý của các thương hiệu quốc tế tại Trung Quốc không ai là không mời cô dự tiệc tối.
Lần trước Harry Winston lấy chủ đề phim điện ảnh để đẩy cho Kha Dữ thêm cái bìa tạp chí cuối năm, còn ngay lúc này đây, năm tạp chí thời trang nữ hàng đầu và hai tạp chí cho nam đều đi tìm Kha Dữ để đặt lịch hẹn chụp trước tháng 5 mở màn cho quý báo mới.
Mọi người đều biết Tinh Vân là giải thưởng điện ảnh chuyên nghiệp lớn được tổ chức sớm nhất năm, thời gian trao giải năm nay đã được ấn định vào ngày 27 tháng 4.
Đánh cược, một trận cá cược có xác suất thắng lên tới 80%, tại sao lại không đánh?
Cược rằng Kha Dữ sẽ là ảnh đế tiếp theo.
Kha Dữ vừa chạy lịch trình từ Pháp về nên lười không chịu nổi, nhíu mày hỏi: "Gần đây nhiều công việc thế?"
Viên Lệ Chân trợn trắng mắt: "Cục cưng, xin cậu nhận thức rõ ràng một chút, hiện giờ cậu đã là nam chính của bộ phim điện ảnh có doanh thu 3 tỷ 8, là ——
"Ngôi sao điện ảnh hạng nhất!"
---
Lời tác giả:
Thầy Kha yyds