Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 137

Là giải thưởng danh giá nhất của giới điện ảnh tiếng Hoa, mỗi một lần Tinh Vân công bố danh sách đề cử đều nhận được rất nhiều sự chú ý.

Trung tuần tháng 3, official website và Weibo của Tinh Vân lặng lẽ công bố danh sách các ứng viên lọt đề cử năm nay:

Giải kịch bản xuất sắc nhất: "Cửa hông" – Thương Lục

Giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất: "Cửa hông" – Kha Dữ

Giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất: "Cửa hông" – Tô Cách Phi

Giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất: "Cửa hông" – Tạ Miểu Miểu

Giải quay phim xuất sắc nhất: "Cửa hông" – Tề Đại Nam

Giải phim xuất sắc nhất: "Cửa hông"

Giải đạo diễn xuất sắc nhất: "Cửa hông" – Thương Lục

Giải mỹ thuật xuất sắc nhất: "Cửa hông" – Kỷ Nam

"Cửa hông" đạt doanh thu 3.8 tỷ có mặt ở tám hạng mục đề cử, có điều trong một ngày vui như vậy mà quần chúng lại ồn ào náo động vì đề cử đạo diễn xuất sắc nhất của Thương Lục.

[ Bộ chê giải đạo diễn mới xuất sắc nhất hay sao? Dựa vào đâu mà nhảy qua hạng mục này leo thẳng lên đề cử đạo diễn xuất sắc nhất luôn vậy? ]

[ Cười chết mất, thì làm sao, sợ nhà mấy người rớt danh hiệu hay gì? ]

[ Thôi, chủ lầu rõ ràng là anti mà không ai nhìn ra sao? Fan Thương Lục cảm thấy anh ấy không đề cử danh hiệu 'đạo diễn mới' là chuyện bình thường, dù sao trước kia người ta đã từng công chiếu『 Nhàm chán 』ở các rạp phim nghệ thuật, tuy ghi credit là đồng sáng tác với Đường Trác, nhưng hiển nhiên không phù hợp với tiêu chuẩn ứng cử của 'đạo diễn mới' rồi. ]

[ Tâng bốc nữa đi, công chiếu phim ngắn cơ bản là không tính nhé, nếu đây thật là bộ phim dài đầu tay của anh ta thì nên thành thật đi cạnh tranh giải đạo diễn mới đi chứ, kêu các tiền bối xách giày cho có thấy xứng không? ]

[ Không phải chứ không phải chứ, thời buổi này đạo diễn cũng chơi trò vận động hành lang nữa hả? Bộ sợ hay gì? Sợ mình đấu không lại Thương Lục nên tính đuổi cổ người ta xuống hạng mục Đạo diễn mới ha? ]

Trên thực tế Thương Lục trực tiếp đề cử danh hiệu "Đạo diễn xuất sắc nhất" đúng là một nước đi long trời lở đất, bởi vì hắn quá ưu tú, ưu tú đến nỗi nếu chen chân xuống giải cho người mới thì y như đang bắt nạt người ta.

Trong vòng một ngày, các chủ đề "Giải Tinh Vân công bố danh sách đề cử", "Kha Dữ đề cử giải nam chính xuất sắc nhất", "Thương Lục đề cử giải đạo diễn xuất sắc nhất", "『 Cửa hông 』đề cử tám hạng mục Tinh Vân" lần lượt leo lên hot search, công ty quản lý của Tạ Miểu Miểu và Tô Cách Phi cũng thuật thế sắp xếp các chủ đề liên quan đến đề cử của bọn họ, thành công nhảy dù vào hot search.

Ngày 27 tháng 4 ở Ninh Thị là một ngày không mây, trái ngược với thời tiết ẩm ướt xám xịt mấy ngày trước đó. Hội trường tổ chức giải Tinh Vân năm nay được bố trí bên bờ biển, tiết mục thảm đỏ và lễ trao giải bắt đầu từ chiều đến 7 giờ tối, tổng cộng bốn tiếng đồng hồ, sau đó là tiệc tối chúc mừng của ban tổ chức.

Ngày này lên các diễn đàn giải trí sẽ thấy không khí không khác gì đón năm mới. Không giống với thảm đỏ sự kiện thời trang, những sự kiện chính thống thế này nếu bản thân không mang tác phẩm nổi bật ít nhiều cũng thấy xấu hổ, nên tất cả nghệ sĩ thu hết tâm tư chăm chút phục sức lồng lộn lại, ai nấy đi theo phong cách nghiêm trang tao nhã điển hình. Các sao nam càng đơn giản hơn, chỉ cần mặc lễ phục đơn sắc, thu xếp bản thân sao cho lịch sự và bảnh bao là đủ rồi.

Đối với các fan nhà Kha Dữ, chưa có một lần nào bọn họ mong chờ lễ trao giải nhiều như năm nay.

Đảo Nhỏ của bọn họ đã bị mắng đủ mười năm trong giới giải trí, đến mỗi mùa trao giải hàng năm chỉ hận không thể hạ thấp độ tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất nhưng vẫn không thoát khỏi kiếp bị lôi ra mỉa mai. Ai trúng giải ai trật giải không thành vấn đề, cứ đăng bài "khen ngợi" diễn xuất của Kha Dữ là được; ai đi thảm đỏ bị Kha Dữ hạ gục, không vấn đề, cứ đăng thành tích phim ảnh của anh lên là được, dù sao cũng không ai mạt bằng; nhà anh A cô B đánh nhau so kè diễn xuất, không vấn đề, cứ kéo thêm Kha Dữ xuống nước là được, thế là fan cũng nhảy vào theo thành ba bên hỗn chiến, người cuối cùng bị mắng mãi mãi là Kha Dữ.

Nhưng lần này không phải như thế, Đảo Nhỏ nhà bọn họ có mang theo tác phẩm, mang theo doanh thu phòng vé 3.8 tỷ, mang theo đề cử đi dự lễ trao giải.

[ Không biết năm nay Đảo Nhỏ sẽ đi thảm đỏ cùng ai, Tạ Miểu Miểu sao? ]

[ Chắc là cả đoàn phim cùng nhau đi chứ? ]

4 giờ chiều hôm đó, các thành viên của đoàn phim "Cửa hông" cùng nhau xuất hiện trên thảm đỏ. Tạ Miểu Miểu theo đuổi phong cách nghệ thuật đơn giản, mặc bộ váy hai dây đuôi cá màu đỏ tôn vóc dáng thon thả, Trình Tranh vẫn giữ vẻ trưởng thành và gợi cảm thường thấy, trang điểm đậm cùng búi tóc thấp, mặc dù không có tên trong danh sách đề cử nhưng hào quang vẫn không hề kém cạnh.

Ấn theo lệ thường, các sao nam đi thảm đỏ thường chỉ là trang sức đính kèm và tháp tùng sao nữ, nhưng lần này là ngoại lệ. Đoàn phim vừa xuất hiện, Tạ Miểu Miểu và Trình Tranh đương nhiên sáng chói nhất đội hình, nhưng chỉ một giây sau, dù là truyền thông, người dẫn chương trình hay các khán giả ở nhà xem phát sóng trực tiếp đều trung thực hướng mắt về hai người đi phía sau ——

Thương Lục với vóc người cực cao mặc âu phục màu đen trông rất phong độ lịch lãm. Đây là lần đầu tiên hắn tham dự một sự kiện chuyên môn nên cũng tương đương với chuyện xuất hiện lần đầu trước mắt công chúng, bình luận điên cuồng nhảy, ai nấy hú hét khen hắn quá đẹp trai.

Không cần chỉnh ảnh, các fan cầm ảnh chụp màn hình phát sóng trực tiếp dán thẳng lên diễn đàn giải trí:

[ Hận vờ lờ! Tại sao cứ khăng khăng đòi làm đạo diễn! Làm thần tượng lưu lượng không ngon hơn sao?? Ông đây dù táng gia bại sản cũng phải cho anh debut! ]

[ Tui li.ếm nhan sắc Thương Lục lúc nào cũng mang cảm giác tội lỗi lắm, cứ như mình là phường dung tục lấy gùi bỏ ngọc chỉ quan tâm vẻ bề ngoài á, nhưng mà cái mặt lẫn dáng người kia cũng cực phẩm quá đi!!! ]

[ Sau này diễn phim tổng tài có thể dựa theo tiêu chuẩn này mà casting được không? Đừng có tìm mấy cái tên du thủ du thực mặt quắt tai dơi nữa, xin cảm ơn! ]

Cũng có những bình luận rất không phù hợp nói ở nơi công cộng:

[ Tui không biết xấu hổ tui nói trước, muốn "do it" với ổng ghê! Tay Thương Lục lớn như vậy hẳn có thể ôm gọn tui vào trong lòng nhỉ, chân tui dài vừa vặn có thể quấn quanh eo ổng, tưởng tượng đôi cánh tay bắn tên đó vì ôm tui mà căng hết cơ bắp, tui vặn vẹo trên giường như con dòi nãy giờ rồi ]

[ Lầu trên? Hiện giờ đang là 4 giờ 15 phút giờ Bắc Kinh, trời còn sáng trưng kìa! ]

Nhân viên quay phim cũng rất biết nắm bắt thời cơ, ống kính camera bắt đầu quét từ dưới lên trên, từ cặp chân dài, hông, eo bụng, lòng bàn tay to rộng vươn ra chào đến ngón tay thon dài đeo nhẫn, lên bả vai rộng phẳng, yết hầu và đôi môi hơi mím. Không chỉ quét máy quay rất chi tiết mà còn dừng lại ở những vị trí tràn ngập ẩn ý. Bình luận điên cuồng spam:

[ !!!!!! ]

[ Người một nhà người một nhà ]

[ Quay phim quá biết làm việc ]

[ Hiểu chuyện hiểu chuyện hiểu chuyện quá hiểu chuyện ]

Ống kính vừa rời đi trở lại chỗ các MC, bình luận nháy mắt chỉ toàn:

[ QUay lại chỗ cũ cho mị!!! ]

[ Không biết điều ]

[ Không biết điều ]

[ Quá không biết điều ]

Quả nhiên ống kính tiếp tục vòng trở về trên người Kha Dữ. Lễ phục của anh hôm nay thuộc cùng một bộ sưu tập với Thương Lục, thương hiệu đã chạy ra nhận lãnh từ sớm. Điểm khác biệt là trang phục trên người Kha Dữ là haute couture, còn Thương Lục chỉ mặc đồ may sẵn bình thường, xem như tôn trọng mặt mũi đại sứ thương hiệu. Trang sức hôm nay là nguyên bộ phụ kiện do Harry Winston tài trợ, tân đại sứ khu vực Trung Hoa thân bất do kỷ, phải ngoan ngoãn để người ta đeo đủ thứ khuyên tai kẹp dắt vòng cổ cho, vòng cổ ngoài áo sơ mi còn là sản phẩm chủ đạo của bộ sưu tập mùa mới; lúc vươn tay chào ống kính máy ảnh, mấy chiếc nhẫn trên tay cũng đủ làm người nhìn chói mù mắt.

[ Tạo hình phức tạp như vậy chắc có mỗi Kha Dữ là hold được ]

[ Đổi thành người khác kiểu gì cũng bị chê là quê với xấu ]

[ Harry Winston điên rồi ha ha ha ha, bỏ cả vốn gốc đầu tư cho ảnh đế tối nay ]

[ Vòng cổ kia là mượn từ bảo tàng của tổng bộ, toàn bộ hành trình dùng máy bay chuyên cơ có bảo vệ kè kè theo sát, quá lợi hại ]

[ Cười chết, ai mà ngờ Harry Winston lạnh lùng cao quý cũng có ngày hôm nay ]

[ Nói đi phải nói lại, từ ngày Harry Winston ký với Kha Dữ, mức độ nổi tiếng ở Trung Quốc cũng tăng cao chóng mặt, trong vòng một năm triển khai năm chiến dịch quảng cáo + quảng bá toàn cầu + một clip quảng cáo riêng + tham gia sự kiện tại ba cửa hàng ở đại lục. Nói là đại sứ, thực ra căn bản chỉ làm công việc của người phát ngôn thôi ]

Thậm chí những chi tiết nhỏ nhất cũng không thoát khỏi đôi hỏa nhãn kim tinh của fan CP:

[ Nhẫn trên ngón áp út của Kha Dữ và nhẫn trên ngón trỏ Thương Lục là đồ đôi? ]

[ Vãi? Đừng làm tui sợ ]

[ Phóng to lên so sánh, không phải đồ đôi mà là cùng một kiểu, chính là cái mà Kha Dữ chụp poster quảng cáo đấy ]

[ Chờ chút, kể từ lúc phim công chiếu tới giờ, cứ mỗi lần tham dự sự kiện Kha Dữ đều mang chiếc nhẫn này ]

[ Khéo thế, Thương Lục cũng đeo đi sự kiện ]

[ ????? ]

[ Cứu, ngọt chết tui rồi! ]

Fan CP vĩnh viễn không biết rằng đường mà bọn họ đớp đều là sự thật. Kia là cặp nhẫn đôi mà Thương Lục tặng cho Kha Dữ, mặt trong tiếp xúc với da tay có khắc một hàng chữ nhỏ xíu "Slu. with Kyu.". Trước kia hắn cười nhạo Thương Minh Bảo vừa quê mùa vừa không chính thống vừa không có gu, cuối cùng boomerang vòng lại hết lên người mình.

Hắn dặn Kha Dữ không cần quá áp lực nhưng bản thân thì chăm chỉ đeo mỗi ngày, đến đi tắm cũng không muốn tháo xuống, làm Kha Dữ chột dạ cảm giác nếu mình không đeo cùng thì chính là một tên khốn vô lương tâm và không chung thủy.

Trong hai ba năm ký hợp đồng với Ngang Diệp, danh tiếng cùng tài nguyên của Kha Dữ đều thăng hạng với tốc độ tên lửa, cũng từ đó mà fan only đã không còn lấy tâm thái đùa giỡn đối xử với fan CP nữa.

Trong quan niệm của hội fan CP, Kha Dữ là một mỹ nhân trà xanh yếu ớt, ngoại trừ đẹp ra thì không làm được gì, tất cả mọi chuyện đều phải dựa dẫm vào Thương Lục, hình tượng này làm sao fan only chịu đựng nổi? Vậy là fan CP càng kiêu ngạo bao nhiêu, fan only càng phản ứng dữ dội bấy nhiêu:

[ Ngọt éo gì mà ngọt, đại sứ đeo trang sức của thương hiệu tài trợ để đẩy lượng tiêu thụ mà cũng lấy ra não bổ được? Lố lăng vừa vừa thôi ]

[ Fan CP Lục Đảo lâu lâu cứ bị ngứa đòn ấy ]

[ Làm fan Thương Lục thì cứ yên tĩnh đu idol đi, đừng kéo Kha Dữ vào làm công cụ ship sủng. Người ta vào nghề mười năm, ăn đủ khổ sở đi đến ngày hôm nay không phải để làm trang sức chân cho quý công tử hào môn nhà mấy người đâu ]

Ngang Diệp và Thịnh Quả Nhi đều chú ý tới tình huống này, nhưng trước giờ fan CP luôn ở khu vực vùng xám internet, không nằm trong phạm vi quản chế của fanclub, phòng làm việc không thể vươn tay làm được gì, dù cho bọn họ sai rành rành hoặc lăn ra đất ăn vạ thì cũng chẳng ai đủ thẩm quyền xử lý.

Hậu quả nghiêm trọng hơn là fan only hai nhà đã lao vào hỗn chiến, bên này khăng khăng bên kia có tỉ lệ fan CP cao hơn, luôn muốn nhân danh CP để hút máu idol nhà mình. Lời qua tiếng lại một hồi, cuối cùng fan CP thì hôn hôn ôm ôm, riêng fan only của Thương Lục và Kha Dữ hễ gặp nhau là chửi bới um trời.

"Hôm nay các thành viên đoàn phim "Cửa hông" đều có mặt ở đây, tôi muốn hỏi một chút về tâm trạng của đạo diễn Thương giờ phút này, anh có hồi hộp không?" Người dẫn chương trình mở lời dẫn dắt chủ đề.

"Mong chờ nhiều hơn hồi hộp." Thương Lục thản nhiên đáp.

"Woa," Hai MC đứng trước camera liếc nhau: "Xem ra hôm nay đạo diễn tràn đầy tự tin nhỉ."

Trong những trường hợp chính thức thế này Thương Lục rất biết cách ứng xử, hắn cong môi, dù trong lòng suy nghĩ táo bạo thế nào vẫn phải khiêm tốn nói: "Lọt danh sách đề cử nghĩa là đã được khẳng định, sự lo lắng và hồi hộp đã được tôi dùng xong từ lúc biết tin đề cử rồi, cho nên bây giờ tâm thái rất bình thản."

"Nếu anh đoạt giải thật, người mà anh muốn cảm ơn nhất là ai?"

Thương Lục liếc nhìn Kha Dữ, nhẹ nhàng nói: "Chờ được lên sân khấu rồi biết."

Bình luận liên tục spam "666666", nói hắn đúng là tuổi trẻ khinh cuồng.

"Còn thầy Kha thì sao? Đây là lần đầu tiên anh được đề cử một giải thưởng diễn xuất..."

Kha Dữ cười, "Sao lại là lần đầu? Giải thưởng Cây Chổi Vàng nhận một đề cử trúng một giải, thầy Ngải cũng ngồi ở hội trường chứ đâu."

Ngải Phúc Nhuận là tân chủ tịch mới nhậm chức của giải Cây Chổi Vàng và là giáo sư danh dự của Học viện hí kịch Trung Ương, nữ MC cười suýt đứng không vững: "Được được được, để tôi sửa lời, đây là lần thứ hai anh nhận đề cử giải thưởng về diễn xuất, trong lòng có lời gì muốn nói không ạ?"

"Lần trao giải trước tôi cũng đến tận nơi, tôi nói với thầy Ngải là hy vọng đời này không phải chạm mặt thầy ấy ở lễ trao giải lần nào nữa, nhưng thầy Ngải lại nói mệnh ông ấy đỏ lắm, chỉ cần ông ấy đứng đó thôi là tôi chắc chắn trúng giải. Lúc ấy tôi không quá muốn nhận vận hên này đâu, có điều nếu hôm nay thầy Ngải vẫn có mặt..." Kha Dữ mím môi cười, biến cuộc trò chuyện trên thảm đỏ thành tiệc trà, "Xấu hổ quá, tôi chỉ có thể mượn vận hên của thầy ấy ra dùng tiếp thôi."

Kha Dữ quả thật từng đích thân đi tham dự lễ trao giải Cây Chổi Vàng làm internet nhấc lên một trận sóng to gió lớn, chủ tịch Ngải Phúc Nhuận tự tay trao cho anh chiếc cúp hình cây chổi và ky hốt rác mạ vàng.

Hoạt động quay chụp diễn ra ở cả trong và ngoài hội trường, màn hình lớn bên trong cũng đang phát sóng trực tiếp cảnh đi thảm đỏ. Anh vừa nói xong, hội trường đồng loạt cười ầm lên, ai nấy vỗ tay rào rào nhìn Ngải Phúc Nhuận, thầy Ngải cũng bật cười nhìn ống kính xua xua tay.

Ngoại trừ các ngôi sao và ê kíp hậu trường, các nhà tư bản cũng được mời tham dự như thường lệ. Kha Dữ vừa vào hội trường chưa bao lâu thì Mạch An Ngôn đã tìm tới.

"Anh hai, thật lòng chúc mừng nhé." Anh ta vỗ vỗ bả vai Kha Dữ, "Thật sự bất ngờ, cũng thật sự vui cho cậu."

Kha Dữ cố ý trào phúng để hóa giải bầu không khí ngượng ngùng và xa lạ này: "Sao, vẫn có ý định thảo mai ra chúc hùa đấy à?"

Mạch An Ngôn sửng sốt cười ha ha. Giữa tiếng cười đó, Kha Dữ vốn đang đứng lười biếng đút tay vào túi vừa nhấc mắt lên, thân thể dưới lớp âu phục cao cấp chậm rãi căng cứng.

Thang Dã vẫn mặc bộ suit ba món không chút cẩu thả, tóc đen tạo kiểu tỉ mỉ, ý cười trên mặt như có như không. Lúc ông ta không cầm roi trông rất giống một người bình thường.

"Đảo Nhỏ." Ông ta lên tiếng, từ ánh mắt đến cử chỉ đều thong dong nhưng chất giọng lại lẫn một tia khô khốc, làm Kha Dữ cho rằng mình đang gặp ảo giác.

Kha Dữ khẽ gật đầu, ánh mắt rời khỏi người Thang Dã mà quay trở lại người Mạch An Ngôn, ngữ khí chào hỏi rất lạnh nhạt: "Chào sếp Thang."

Thương Lục ở ngay sau lưng anh, đang được một nhà sản xuất lôi kéo bắt chuyện. Hắn ứng phó rất lịch thiệp thỏa đáng, chỉ là sau khi liếc mắt trông thấy Thang Dã, toàn bộ dây thần kinh và ý thức của hắn gần như đặt hết lên người Kha Dữ.

"Đạo diễn Thương?" Nhà sản xuất phim nghi hoặc gọi hắn.

Thương Lục giật mình, thu ánh mắt lại mỉm cười tạ lỗi: "Xin lỗi, ngài nói tiếp đi."

Đối phương đang bàn về dự án mới, hắn không thể lập tức cắt ngang được.

Thật ra hắn rất muốn nhìn ánh mắt Kha Dữ ngay lúc này, muốn xem thử sắc mặt và thái độ Kha Dữ khi đối mặt với Thang Dã có xa cách khách khí theo kiểu cấp dưới đối với cấp trên như lời anh từng nói hay không.

Thương Lục nhớ tới cuộc nói chuyện với Thương Minh Bảo trước lễ trao giải.

"Anh ơi, sau khi đoạt giải anh nhất định phải công khai trước mặt ba sao?"

"Ừ."

"Hai người chỉ mới hẹn hò, như vậy có vội vàng quá không?" Minh Bảo hỏi.

"Không đâu."

"Cũng đúng... Đã ba năm rồi..." Minh Bảo không quá nhớ chuyện trước đây Kha Dữ từng ký tên lên lưng mình, chỉ nhớ rõ anh đã xô gãy cái cây mà cô tặng cho anh trai. Nếu vận mệnh thật sự có lời tiên đoán thì có lẽ chính là ngày đó.

"Em có một người bạn, hôm nọ anh ấy kể cho em nghe một câu chuyện tự viết như thế này," Minh Bảo lấy hết can đảm, "Ngày xưa có một thanh niên xinh đẹp bị một con rồng dữ giam cầm, mỗi ngày con rồng đều đánh đập anh ta, nhưng cũng ban cho anh ta hàng núi vàng núi bạc, cuộc sống nhung lụa đủ đầy, rất nhiều ngựa xe, người hầu và các tín đồ, biến anh ta trở thành người được yêu thích nhất cả vương quốc. Một ngày nọ, có chàng hiệp sĩ tốt bụng đi ngang qua vương quốc —— hắn là một vị vương tử chân chính, lương thiện. Hiệp sĩ thấy thanh niên quá đáng thương, lại bị sắc đẹp của thanh niên hấp dẫn nên vật lộn với con rồng ba ngày ba đêm, cuối cùng cứu được thanh niên ra ngoài."

Minh Bảo nhìn vào đôi mắt Thương Lục, mỉm cười gian nan nói: "Đúng, đúng là một câu chuyện tầm thường nhỉ."

Thương Lục "Ừ" một tiếng.

"Vương tử và thanh niên xinh đẹp kia sống hạnh phúc bên nhau như cái kết trong truyện cổ tích. Nhưng rất nhiều năm sau, vương tử bắt gặp thanh niên ôm chiếc vòng cổ kim cương khóc dưới ánh trăng. Hóa ra mọi người thấy con rồng là rồng nên cho là nó ác độc, thấy nó đối xử tệ bạc với thanh niên mà cho rằng thanh niên bị khinh nhục, biết đâu... Biết đâu thanh niên đã đem lòng yêu con rồng từ trước thì sao? Biết đâu chính anh ta không cho rằng con rồng đáng sợ, mà ngày được cứu... mới là ngày đau buồn nhất cuộc đời."

Thương Lục không nhíu mày lấy một cái, nói nhàn nhạt: "Vẫn quá tầm thường."

"... Em biết ngay anh sẽ nói như thế mà," Thương Minh Bảo vừa thất vọng vừa bực bội, "Bạn em còn hỏi anh có hứng thú với câu chuyện tình yêu đầy mùi Stockholm đó hay không chứ."

"Plot twist nhạt nhẽo, không đáng để làm trung tâm câu chuyện."

"Ừ đúng," Minh Bảo ngoan ngoãn gật gật đầu, "À, anh còn nhớ rõ ngôi sao mà em thích không"

"Chung Bình."

"Đúng đúng, là anh ấy. Anh ấy đã ký hợp đồng với Thần Dã mà, không biết..." Minh Bảo nói tới đây đột nhiên im bặt.

"Không biết cái gì?"

Minh Bảo muốn nói rằng không biết anh ấy có bị người ta ngược đãi thể xác như tin đồn không, nhưng rồi cô nhìn thấy Thương Lục đang nghiêm túc trả lời tin nhắn với Kha Dữ.

Từ góc nhìn của cô, sắc mặt hắn rất dịu dàng, chăm chú như thể được trò chuyện với anh là khoảng thời gian tốt đẹp nhất mà hắn có.

"Không biết có được đối xử tốt hay không nữa," Thương Minh Bảo bất giác nói dối, "Hình như anh ấy bị đóng băng hoạt động rồi."

"Không có đâu." Thương Lục qua loa an ủi em gái.

"Vậy anh phải tiếp tục đối xử tốt với anh Đảo Nhỏ nhé." Thương Minh Bảo thành thật dặn dò.

Thương Lục ngước mắt nhìn cô một cái, giơ tay vò loạn tóc cô: "Biết rồi."

·

Chỉ là một giây thất thần lướt qua, Thương Lục thu hồi phần liên tưởng rất không thực tế này, một lần nữa quay về với cuộc trò chuyện. Tai hắn nghe Thang Dã nói: "Vốn không định đi," Ông ta nhìn Kha Dữ, "Nhưng nghe nói em được đề cử nên muốn tới chúc mừng trực tiếp."

Kha Dữ coi lời ái muội của Thang Dã như không khí, đáp rất máy móc: "Làm phiền sếp Thang uổng công."

"Không uổng," Thang Dã vẫn cụp mắt nhìn anh chăm chú, dường như có thể ngửi được mùi hương trên người Kha Dữ, "Cảm ơn tấm vé xem lễ ra mắt phim của em ở Thượng Hải."

Ông ta cố ý nâng cao âm lượng lên một chút, Kha Dữ và Mạch An Ngôn đương nhiên nghe thấy, thậm chí Thương Lục và nhà sản xuất phim đứng sau cũng nghe rõ ràng.

Kha Dữ kinh ngạc ngước mắt nhìn ông ta đầy cảnh giác và phòng bị, anh vô thức nheo mắt, "Sếp Thang hiểu lầm rồi," Anh nghiêm túc nói, "Tôi không có tặng vé cho anh."

Thang Dã không đôi co với anh mà chỉ cười, nói đầy ẩn ý: "Em căng thẳng thế làm gì? Doanh thu 3.8 tỷ, nói thật," Ông ta liếc về hướng Thương Lục, "... Tôi hơi hối hận vì để em ra đi đấy."

---

Lời tác giả:

Nào nào, các tình yêu giơ tay lên để tôi xem có ai ăn đường đến phát phì chưa nào

Nhân tiện, từ chương 60 trở đi tôi đã thấy các bạn nhắc mãi vụ gương vỡ, ngọt cũng nhắc, ngược cũng nhắc, đi tuyến sự nghiệp cũng nhắc, đóng phim cũng nhắc. Gì thế, khu bình luận của các bộ gương vỡ lại lành khác cũng như thế này à? Chừa lại không gian thưởng thức cho các độc giả khác nữa nha.

Bình Luận (0)
Comment