Giữa bọn họ vẫn còn một ván cược nữa.
Thứ anh lấy ra cược là vận mệnh, người cược với anh là một gã đàn ông tâm lý vặn vẹo không hiểu về tình yêu. Nếu vận mệnh thật sự đứng về phía Kha Dữ, vậy cứ để anh mang theo bí mật mà yên tâm theo đuổi tình yêu mình hằng mong mỏi, còn nếu vận mệnh quay lưng thì nguy cơ bị ghét bỏ, bị khinh thường, bị căm hận vẫn sẽ chạy về phía anh.
"Ngài Thang nói đùa rồi." Một giọng nam đột ngột chen ngang khiến những người trong câu chuyện đều sửng sốt. Thang Dã nhàn nhạt đảo mắt thấy Thương Lục đã đứng bên người Kha Dữ, một bàn tay vượt qua giới hạn lịch sự bình thường, có thể nói là thân mật khoác qua vai anh, "Nghệ sĩ chấm dứt hay gia hạn hợp đồng chỉ là hành vi giao dịch bình thường trên thị trường, sao lại nói là thả hay không thả?" Thương Lục vô cảm nhếch môi, đáy mắt hơi tối lại, "Thay vì nói hối hận, anh nên tự khuyên mình lần sau đánh bóng mắt cho kĩ vào thì hơn."
Lần đầu tiên Thang Dã quan sát Thương Lục ở khoảng cách gần như vậy, đương nhiên hắn rất anh tuấn, nhưng tuổi còn trẻ. Tuổi trẻ vừa là chuyện tốt mà cũng vừa là chuyện xấu. Thang Dã khẽ mỉm cười, xoay xoay chiếc nhẫn trên tay theo thói quen: "Đạo diễn Thương tuổi trẻ tài cao, quả nhiên nói chuyện cũng không nể nang ai."
Thương Lục gật đầu, thản nhiên đáp: "Quá khen."
Không khí mơ hồ trở nên gay gắt nhưng Thang Dã vẫn dồn lực chú ý lên người Kha Dữ, đôi mắt khóa chặt vào anh gần như đi quá giới hạn.
"Gần đây bà có khỏe không?" Ông ta thấp giọng hỏi ra chiều rất thân thiết.
"Vẫn khỏe mạnh, cảm ơn đã quan tâm."
Thang Dã nhẹ giọng cười: "Từ bao giờ mà em khách khí với tôi như vậy? Dù sao tôi cũng là nửa người thầy ——"
"Thang Dã." Kha Dữ lạnh lùng cắt ngang, "Thời gian không sớm nữa, để hôm khác ôn chuyện đi."
Anh căng người đứng thẳng, không dám nghiêng đầu liếc Thương Lục một cái nào.
Thang Dã thâm trầm nhìn thêm mấy giây, gần như xem thấu vẻ cố gắng trấn định của anh.
Thật ra ông ta là người rất ít khi nằm mơ, bởi vì xưa nay luôn muốn gì được nấy, không được thì cứ cướp về là xong, còn những lời răn dạy như làm việc xấu sẽ bị trời phạt cơ bản không đả động được Thang Dã. Ông ta vốn có sở thích quái dị, ý chí kiên định và luôn tin rằng con người có thể chinh phục trời đất, thần phật không bao giờ nằm trong phạm vi cầu nguyện.
Nhưng ông ta luôn nằm mơ thấy Kha Dữ.
Là cầu mà không được, là không thể cướp về, là tất cả những gì ông ta tơ tưởng vào ban ngày và xâm chiếm tiềm thức suy nhược vào ban đêm.
Ông ta mơ một ngàn một vạn lần Kha Dữ mắng mình là đồ bi.ến th.ái, mơ thấy anh đỏ bừng mắt nói "Tôi trải qua bảy năm ác mộng không được thấy ánh mặt trời như địa ngục mới đổi lại được một Thương Lục", mơ thấy anh vừa trào phúng vừa nghiêm túc nói "Nếu được làm lại lần nữa, tôi nhất định không đi xem bộ phim kia", mơ thấy anh bất chấp tất cả mà nói "Tôi yêu cậu ấy, đến chết vẫn yêu" —— Rất kỳ quặc, hơn một ngàn ngày trôi qua mà ông ta vẫn nhớ rõ từng câu từng chữ, nhớ rõ ngữ khí và cả ánh mắt tuyệt vọng của anh.
Nhưng chuyện nhớ rõ nhất là một buổi chiều nọ, ông ta mướt mồ hôi đè lên người Kha Dữ, hỏi anh rằng: "Bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ em không cho tôi được chút thật lòng nào sao."
"Tôi không biết." Anh đáp.
Thang Dã mơ đi mơ lại chuyện đó.
Ông ta thật sự muốn Kha Dữ biết, cũng muốn bản thân được biết.
Thang Dã thu lại ý cười như có như không trên mặt, nghiêng đầu ra lệnh cho Mạch An Ngôn: "Chung Bình đi thảm đỏ xong chưa, dẫn cậu ấy lại đây."
Chung Bình vừa mới rời khỏi thảm đỏ, hôm nay cậu ta vẫn phối hợp cùng Ưng Ẩn, suốt một đường giúp cô sửa tà váy để lại cho truyền thông vô số hình ảnh lịch thiệp tử tế. Mạch An Ngôn ngửi ra được mạch nước ngầm bên dưới nên không gọi Ưng Ẩn mà chỉ dẫn một mình Chung Bình đi qua.
"Đạo diễn Thương, để tôi giới thiệu cho cậu," Mạch An Ngôn khách khí mở lời, "Đây là diễn viên trẻ hot nhất nhì giới giải trí hiện nay, Chung Bình. Dù là xuất hiện trên màn ảnh rộng hay màn ảnh nhỏ, Chung Bình nhà chúng tôi đều có thành tích rất nổi bật, là diễn viên giỏi tiếng lành đồn xa trong nghề đấy."
Chung Bình thu hồi ánh mắt quan sát Kha Dữ, ngoan ngoãn lịch sự gật đầu: "Chào đạo diễn, tôi là Chung Bình, nếu anh không chê cứ gọi tôi là Tiểu Chung hoặc A Bình."
"Thầy Chung." Thương Lục từ trên cao nhìn xuống đánh giá cậu ta, ánh mắt như hóa thành thực thể làm Chung Bình gần như khó thở, "Đây không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."
Chung Bình giật mình nhớ tới lần ngồi máy bay từ Pháp trở về đã dại dột đưa cho hắn tờ giấy ghi số điện thoại, nội tâm không khỏi xấu hổ ngượng ngùng. Cậu ta vốn không phải người dễ dãi thấy ai hợp mắt cũng muốn lên giường, đưa số điện thoại... chẳng qua vì lúc đó đang giận dỗi Thang Dã mà thôi.
Thương Lục nhìn thân thể cậu ta cứng đờ thì lặng lẽ cười một tiếng, thản nhiên hóa giải không khí xấu hổ: "Tuần lễ thời trang Paris năm nay có phải chúng ta từng gặp nhau một lần rồi không nhỉ?"
Thật sao?
Chung Bình khẽ thở phào, vừa toan gật đầu đã nghe Thương Lục tiếp tục lịch sự hàn huyên: "Em gái tôi là fan trung thành của cậu đấy."
Mí mắt Chung Bình giật giật, trong đầu nhanh chóng niệm lại ba câu nói của Thương Lục lại một lần mà sống lưng rịn đầy mồ hôi lạnh.
Hắn đang ngầm uy hiếp, dùng một phương thức tùy tiện của kẻ ngồi chiếu trên để nắm bóp cậu ta trong lòng bàn tay.
Dường như Thang Dã không mấy để tâm đến ẩn ý sau những câu xã giao bình tĩnh đó, chỉ lấy tư thế của ông chủ giới thiệu nghệ sĩ dưới trướng công ty mình cho người ngoài: "Nếu đạo diễn Thương đã có ấn tượng với Chung Bình thì bộ phim tiếp theo cứ suy xét đến cậu ấy xem sao, có khi cậu ấy hợp với cậu hơn cả Kha Dữ cũng nên."
Không biết những lời này chạm vào chỗ nào mà khuôn mặt Chung Bình lập tức tái nhợt, thậm chí còn hoảng hốt nhìn Thang Dã. Một cái liếc mắt qua đi, cậu ta cụp mắt xuống giấu đi vẻ không cam lòng chợt lóe qua.
"Ai có thể thích hợp với Thương Lục hơi thầy Kha nhà chúng tôi?" Một giọng nữ trong trẻo đầy ý trêu chọc cất lên, Diệp Cẩn cùng Viên Lệ Chân nở nụ cười quyến rũ với Kha Dữ, tiện đà nói với Thang Dã: "Sếp Thang, anh nói thế là không tử tế đâu nhé. Đạo diễn Thương là đối tác chiến lược của Ngang Diệp chúng tôi, anh muốn đào góc tường sợ là không đào nổi đâu."
Thang Dã bình tĩnh đáp trả: "Xem ra sếp Diệp cũng hiểu biết thấu đáo đấy."
"Còn phải nói," Diệp Cẩn không nhường một bước, nheo mắt nói lời ẩn ý: "Tôi cũng hiểu thấu triệt Bình Bình từ lâu rồi mà."
"Chào sếp Diệp." Chung Bình nhẹ giọng chào hỏi.
Diệp Cẩn mỉm cười quan tâm cậu ta: "Lâu rồi không gặp, thế nào, nếu ở Thần Dã chịu ấm ức gì, lúc nào chúng tôi cũng hoan nghênh cậu trở về."
Tiếng thông báo đếm ngược của người dẫn chương trình rốt cuộc đã chấm dứt cuộc đối thoại đầy hỗn loạn này. Các hàng ghế dưới sân khấu phân bố theo hình rẻ quạt như trong nhà hát, vị trí ngồi sắp xếp luân phiên dựa theo cơ cấu đoàn phim và địa vị nghệ sĩ trong nghề. Thịnh Quả Nhi đã tìm được chỗ ngồi từ sớm, vẫy vẫy tay ra hiệu cho Kha Dữ đồng thời chỉ chỉ vào Thương Lục bên cạnh anh.
Trong khoảnh khắc Kha Dữ xoay người rời đi có nghe thấy Thang Dã gọi mình một tiếng "Đảo Nhỏ", âm thanh chìm nghỉm trong tiếng nhạc ồn ào nên cũng không nghe được quá rõ ràng.
Kha Dữ không quay đầu lại, chỉ cảm giác cánh tay ôm vai mình hình như hơi siết chặt một chút.
·
Lễ trao giải được tiến hành theo trình tự dài dòng mà nghiêm cẩn, tràn ngập những lời hàn huyên dí dỏm khách sáo của người dẫn chương trình và các vị khách quý trao giải, nhưng tiếng vỗ tay vẫn vang lên như nước. Các nghệ sĩ đã quen với việc tìm ra chỗ thú vị trong các cuộc đối thoại nhàm chán thế này, sau đó hiểu ý mà mỉm cười đúng lúc.
Giải thưởng thứ nhất được công bố là Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất. Tô Cách Phi đóng vai Mai Trung Lương âm trầm tàn nhẫn, ngu xuẩn điên cuồng đoạt được cúp theo cách không hề bất ngờ. Đây là giải nam diễn viên phụ đầu tiên của anh ta, cũng là giải thưởng về diễn xuất quan trọng thứ hai trong nước. Tô Cách Phi đã có một bài diễn văn đoạt giải rất cảm động, đặc biệt cảm ơn Thương Lục.
Sau đó "Cửa hông" lục tục nhận thêm giải Quay phim xuất sắc nhất và giải Kịch bản gốc xuất sắc nhất. Tạ Miểu Miểu bỏ lỡ giải nữ phụ xuất sắc nhất, Kỷ Nam cũng không được đề danh hạng mục mỹ thuật xuất sắc nhất. "Cửa hông" lọt đề cử tám hạng mục, mỗi lần công bố một giải là đoạn ngắn trong phim lại xuất hiện một lần, phát đi phát lại nhiều đến mức người dẫn chương trình phải cố ý trêu chọc: "Tôi thuộc lời thoại luôn rồi quý vị ạ, Trường Trạch, thế nào rồi? Anh đẹp trai này, ông nội tôi từng nói với tôi rằng..."
MC nam hiểu ý tiếp lời: "Đánh bạc là thiên tính, ai cũng có cơn nghiện của riêng mình, nghiện rất đáng thương nhưng cũng là phúc phận, người không tìm thấy thứ mình nghiện vừa có phúc lại vừa đáng thương, người trải qua cả đời không nghiện ——"
Dưới đài cùng nhau ồn ào: "Thì chính là thần tiên."
MC nữ cười duyên: "Hôm nay đạo diễn Thương cũng có mặt, không biết anh ấy đã tìm thấy thứ mình nghiện chưa?"
"Nếu đợt tới cậu ta lên sân khấu, chúng ta thử hỏi xem sao."
"Đúng vậy, giải thưởng tiếp theo —— Ôi, trọng điểm đây rồi, chính là giải Đạo diễn xuất sắc nhất của Tinh Vân! Xin mời thầy Lịch Sơn và thầy Ngải Phúc Nhuận cùng lên công bố cho chúng ta giải thưởng quan trọng này! Xin mời!"
Lịch Sơn vẫn mang tinh thần sáng láng, cùng Ngải Phúc Nhuận mở phong bì ra, hai người liếc nhau —— Ai cũng thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
"Xem ra kết quả này khiến cả hai thầy thật sự ngạc nhiên." MC nam lên tiếng dẫn dắt.
Lịch Sơn lịch sự nhường cho Ngải Phúc Nhuận công bố. Đối phương cất giọng già nua: "Tôi rất vinh dự được công bố, người chiến thắng giải Đạo diễn xuất sắc nhất lần thứ 56 của Tinh Vân ——"
Camera quét qua từng gương mặt được đề cử, cuối cùng cắt màn hình ra thành sáu phần, Thương Lục anh tuấn trẻ tuổi nhất xuất hiện ở góc dưới bên phải trông khá lạc lõng.
"Là người bạn thân, người thầy của tôi, là người có tín niệm điện ảnh nhất trong lòng tôi ——"
Mỗi một từ Ngải Phúc Nhuận nói ra, trái tim Kha Dữ lại trầm thêm một chút ——
"Thầy Chu Bồng! Xin chúc mừng!"
Camera dừng ở vị trí ngồi của Chu Bồng, ông ta đã râu tóc bạc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn vốn nghiêm trang lạnh lùng, chợt nghe tên mình xướng lên thì khẽ giật mình, mỗi nếp nhăn trên mặt cũng như giãn ra.
Đây là một vị tiền bối đức cao vọng trọng, có thể xưng là thầy của tất cả những người ngồi trong hội trường. Ông ta tuy lớn tuổi nhưng vẫn sáng tạo không ngừng nghỉ, đáng tiếc là phong cách làm phim đầy rẫy vẻ lỗi thời của thế hệ cũ, thế nên dù câu chuyện kể sâu sắc cảm động đến mấy vẫn khó có thể xưng là tuyệt tác.
Chu Bồng chắp tay trước ngực lên sân khấu lãnh thưởng, nhận lấy cúp trong tay Lịch Sơn và Ngải Phúc Nhuận.
Kha Dữ nắm bàn tay hơi lạnh của Thương Lục.
Hắn đã chờ mong nhưng không nói.
Hắn cũng có mất mát, nhưng lựa chọn không nói.
Kha Dữ hơi nghiêng nửa người trên, "Tiểu Thương Lục," Anh gọi tên hắn đồng thời nắm vào ngón tay đeo nhẫn của đối phương, "Em còn trẻ."
Bài cảm nghĩ của Chu Bồng rất thành khẩn, nói giải thưởng hôm nay có thể xem là giải an ủi lúc về già, sau đó nhận được một tràng pháo tay đầy thiện ý từ đám đông.
Giữa khán phòng đầy tiếng vang, Thương Lục hài hước đáp lại: "Anh Đảo Nhỏ, đừng xem diễn nữa, đến phiên anh rồi đấy."
Hắn không nhắc còn đỡ, vừa nhắc tới là Kha Dữ lập tức căng thẳng ngay, trái tim như muốn vỡ tung trong lồng ngực.
Chết rồi, không có ai dạy anh nếu đoạt giải phải biểu hiện như thế nào, cũng không ai truyền đạt kinh nghiệm nếu rớt giải phải quản lý biểu cảm ra sao.
Đợt trước nhắc tên "Cửa hông" kết quả không trúng giải, tình huống trở nên ngượng ngùng mà người dẫn chương trình vẫn phát huy tinh thần giải trí: "Vừa rồi lúc ở trên thảm đỏ tôi có nghe thầy Kha nói vận số thầy Ngải rất hên, có thầy Ngải ở đây biết đâu cậu ấy đoạt giải thật thì sao."
Ngải Phúc Nhuận trao thưởng xong không đi xuống vì còn phải trao giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Ông ta ghé sát vào micro nói: "Thôi cậu đừng nói bừa, tôi công bằng với tất cả mọi người nhé."
Lại thêm một trận cười to, "Chúng ta cùng xem giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất đêm nay sẽ thuộc về ai nào!" Người dẫn chương trình mời một vị khách quý trao giải nữa lên sân khấu, là ảnh hậu Quan Thi Vân.
Màn ảnh lại tiếp tục phát danh sách đề cử rút gọn.
Kha Dữ nhìn thấy đoạn phim ghi lại màn trình diễn của mình.
Chính là cảnh quay tĩnh cuối phim mà Thương Lục từng nói là khoảnh khắc của ảnh đế.
Cảm giác quá mức xa lạ, xa lạ đến mức anh đứng ngồi không yên, chân tay luống cuống.
Nhưng lúc camera lướt qua, dáng vẻ anh vẫn ung dung thoải mái, khóe môi hơi nhếch nhìn qua rất giống một vị khách quen thường xuyên xuất hiện ở các lễ trao giải.
Thương Lục nhìn anh trên màn hình, chờ ảnh hậu mở phong bì, "Tôi xin tuyên bố, người đoạt giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay chính là ——"
Thương Lục gọi rất khẽ, nhưng âm thanh vẫn rơi vào tai đối phương rất trầm ổn rõ ràng: "Kha Dữ ——"
Kha Dữ nghiêng đầu: "Ơi?"
Thương Lục cười: "Cứ nhìn về phía trước, đừng sợ."
Trong lúc nghe được mấy chữ "Đừng sợ", Kha Dữ đồng thời nghe được một cái tên khác.
Không phải "Kha Dữ".
Anh ngẩn người, nhưng rồi cũng mau chóng vỗ tay hưởng ứng.
Không tính là mất mát, anh đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý rồi.
Nếu muốn nói hổ thẹn, thì chỉ hổ thẹn vì không đáp lại kỳ vọng của Thương Lục mà thôi.
"Ủa? Khoan đã ——" Quan Thi Vân cố ý dừng lại một chút, "Tôi thấy trong phong bì vẫn còn một tờ giấy nữa ——"
Trong tiếng xì xầm nổ ra như sấm rền, trái tim gần như ngừng đập của Kha Dữ chuyển động chậm lại, dội từng tiếng thình thịch vào màng tai anh ——
Anh nghe thấy tên mình vang vọng khắp khán phòng như đang nằm mơ ——
"Giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay là —— Giải! Thưởng! Kép! Kha Dữ! Xin chúc mừng Đảo Nhỏ!"
Tất cả những đạo diễn từng hợp tác đều nói khí chất của Kha Dữ trước ống kính là cực kỳ khó nắm bắt, là độc nhất vô nhị.
Phải, ngay cả trong ống kính của lễ trao giải cũng vậy.
Anh bối rối nâng mắt, khóe môi vô thức cong lên như thể trong một khoảnh khắc đã quên mất cách cười.
Lúc anh thực sự bắt đầu cười, một hàng nước mắt cũng theo đó mà trượt xuống từ mắt phải.
Bình luận đồng thanh hô: [ Thần tiên rơi lệ ]
"Tôi không chuẩn bị bài phát biểu cảm nghĩ đoạt giải," Anh bước lên sân khấu tiếp nhận cúp từ tay Quan Thi Vân, "Nhưng vẫn phải cảm ơn thầy Ngải trước, thầy đúng là phúc tinh của em."
Ngải Phúc Nhuận ôm vai anh vỗ vỗ trong tiếng vỗ tay như thủy triều và tiếng huýt sáo phấn khích, bật cười lắc đầu. Người trẻ tuổi này quá lợi hại, trong tình huống như thế mà vẫn có thể ung dung trêu đùa được.
Khán phòng yên tĩnh trở lại, Kha Dữ mím môi cười: "Nói không có bài phát biểu là giả đấy, sao lại không chuẩn bị được? Nhưng mà đối với tôi, lọt vào danh sách đề cử đã là chuyện không thể tưởng tượng, cho nên lúc tập đọc bài cảm nghĩ đoạt giải, hôm nào tôi cũng xấu hổ cả."
Tiếng vỗ tay cổ vũ vang lên.
Trong lúc nói chuyện, đôi mắt anh trước sau luôn nhìn chăm chú vào Thương Lục. Hắn bắt tréo chân, mười ngón tay đan vào nhau rất thư giãn, chỉ có đôi mắt là sáng ngời như biển sao.
"Người tôi muốn cảm ơn rất nhiều. Cảm ơn thầy Lịch Sơn đã ra sức dạy dỗ tôi trong thời gian dài mà không chê phiền, cảm ơn mỗi một vị đạo diễn từng hợp tác với tôi, cảm ơn chị Diệp Cẩn và chị Lệ Chân của công ty quản lý, cảm ơn trợ lý của tôi Thịnh Quả Nhi —— Nhân tiện thông báo với mọi người, người đẹp này vẫn còn độc thân nhé —— Cảm ơn mỗi một thành viên trong đoàn phim, cảm ơn chị Tranh, Miểu Miểu và thầy Tô Cách Phi đã giúp đỡ tôi vượt qua những lần đối diễn NG, cảm ơn bà tôi đang ở đảo Nam Sơn và chị A Hoa, hy vọng mọi người đang xem TV, đương nhiên..."
Anh tạm dừng một chút, vì đứng ở vị trí quá xa nên phần yết hầu hơi trượt không dễ bị phát hiện, ống kính quay từ toàn cảnh đến đặc tả chỉ bắt giữ được vẻ dịu dàng xúc động.
Kiểu dịu dàng đó rất khác biệt, là quyết tâm giao phó cả cuộc đời cho một người.
"Đương nhiên, người tôi muốn cảm ơn nhất chính là đạo diễn của tôi, người định mệnh của đời tôi, người đã xuất hiện trước mắt tôi như một giấc mơ, Thương Lục. Nếu không có cậu ấy thì cũng không có tôi ngày hôm nay. Tuy vừa rồi cậu ấy mới bỏ lỡ giải thưởng, tuy những lời này có lẽ sẽ làm phật ý thầy Lịch Sơn và thầy Chu Bồng, nhưng tôi vẫn muốn nói rằng —— Thương Lục là đạo diễn xuất sắc nhất trong lòng tôi."
"—— Thầy Kha, xin anh ở lại thêm một lát." MC gọi anh lại, "Không biết vì lý do gì, nghe thầy Kha phát biểu xong tôi cũng muốn khóc theo," Cô gái ấn ấn đáy mắt, "Tôi tin rằng đêm nay, tất cả những ai đang tuyệt vọng tìm kiếm con đường lý tưởng của đời mình sẽ được tiếp thêm động lực từ những lời của thầy Kha. Vừa rồi anh có nói Thương Lục là đạo diễn định mệnh của anh, tôi lại muốn nói rằng, hãy cứ kiên trì đi, có lẽ mỗi người trong chúng ta có thể chờ được người đồng hành định mệnh, người cùng chung chí hướng với mình. Cho nên ——"
"Cho nên tôi cả gan sửa lại quy trình chính thức một chút, chúng ta cùng nhau đánh cược được không? 'Cửa hông' nói không đánh bạc để chiến thắng, nhưng hôm nay tôi rất muốn đánh cược một phen. Chúng ta cùng chờ đợi giải thưởng cuối cùng —— Giải phim điện ảnh xuất sắc nhất, và nhìn xem thử tờ giấy trong phong bì mà cô lễ tân sắp bưng lên đây có viết hai chữ 'Cửa hông' hay không."
Kha Dữ cười: "Cược thứ gì?"
"Chúng ta cược ——"
Dưới khán đài nhao nhao: "Ôm một cái!"
Người dẫn chương trình tươi cười như hoa: "Ôm một cái? Được, vậy cược ôm một cái —— Nếu hôm nay "Cửa hông" đoạt giải, anh và Thương Lục phải ôm nhau một cách đầy thân thiện trên sân khấu, có được không?"
Bình luận trên kênh stream đồng bộ spam [ 666666666 ], [ Ôm một cái ôm một cái ôm một cái ], [ Cửa hông cửa hông cửa hông cửa hông], [ Thương Lục Thương Lục Thương Lục Thương Lục].
Bộ âu phục haute couture khiến vóc dáng anh trên sân khấu càng thêm thanh mảnh xinh đẹp, "Nếu 'Cửa hông' không đoạt giải thì chẳng phải tôi đứng đây sẽ xấu hổ lắm sao," Kha Dữ cười nhạt, "Nhưng mà thôi, tôi chấp nhận cược."
[ Trúng đi trúng đi trúng đi trúng đi ]
[ Trúng ngay cho mẹ a a a a a a a a a a a ]
[ Hôm nay dù Ngọc Hoàng đại đế có xuất hiện thì phim trúng giải vẫn phải là "Cửa hông"!!! ]
[ Thương Lục xông lên!!!!!! ]
[ Tuổi trẻ tài cao tương lai đầy triển vọng, Thương Lục xông lên!!!! ]
Khách mời trao giải lên sân khấu, tiếp tân bưng phong bì ra. Khuôn mặt nghiêm trang của hai vị khách xuất hiện trước ống kính, bên ngoài camera là phòng livestream có hơn bảy triệu người xem trực tiếp và vô số truyền hình vệ tinh, Weibo, nền tảng tiếp sóng, trước mỗi một màn hình nhỏ đều có một đôi mắt hồi hộp chờ đợi đáp án được công bố ——
"Tôi xin tuyên bố, bộ phim chiến thắng giải Phim điện ảnh xuất sắc nhất lần thứ 56 của Tinh Vân chính là ——"
"Cửa hông!!!!"
---
Lời tác giả:
Xin chào, cùng chờ đón cái ôm thế kỷ nào