Trên màn hình cực đại xuất hiện hai thân hình, Thương Lục nắm lấy cúp, bục phát biểu dường như quá thấp nên hắn phải hơi cúi người xuống để nói lời cảm ơn ngắn gọn.
Lúc Thương Kình Nghiệp nghe hắn cảm ơn người nhà thì mất tự nhiên hắng giọng, tư thế ngồi trên sô pha cũng ngay ngắn lên một chút. Ôn Hữu Nghi mím môi cười trộm, "Lục Lục nhà chúng ta bao dung thật đấy."
Thương Kình Nghiệp: "..."
Ngài chủ tịch bị vợ ép hoãn giờ hội đàm thương vụ và một đống cuộc họp quan trọng khác, úng não ngồi trong nhà xem hết lễ trao giải từ đầu đến cuối thì thôi đi, kết quả còn bị vợ mỉa không ra làm sao, bèn hừ lạnh: "Giải an ủi mà kể gì!"
Ôn Hữu Nghi cạn lời: "Daddy cổ hủ quá, giải quan trọng nhất chương trình đấy! Không giành được giải đạo diễn xuất sắc nhất đương nhiên rất đáng tiếc, nhưng đây mới là giải thưởng có sức nặng số một."
Làm gì có chuyện Thương Kình Nghiệp không hiểu, chỉ là không muốn thừa nhận, cố ý phũ trước thái độ cưng chiều con trai của Ôn Hữu Nghi mà thôi. Chờ bà dứt lời, Thương Kình Nghiệp đứng dậy khỏi sô pha: "Đến đây là xong rồi đúng không? Anh vào phòng làm việc mở họp."
Trong lúc ông đứng lên, TV truyền ra giọng người dẫn chương trình: "'Cửa hông' danh xứng với thực, chúng ta cùng vỗ tay chúc mừng đạo diễn Thương, cũng chúc mừng toàn thể đoàn làm phim nào! Ấy —— Đạo diễn xin dừng bước, hình như anh quên mất chuyện gì rồi phải không?"
Thương Lục bất đắc dĩ: "Xuống sân khấu tôi sẽ ôm thầy Kha sau."
Người dẫn chương trình cạn lời giữa tiếng huýt sáo, tiếng la hét và cười lớn của đám đông, không hổ danh là kẻ luôn chơi trội trong giới giải trí, mọi lời nói hành động căn bản không hề làm theo quy tắc —— Lời thế này cũng có thể nói ra sao? Quả nhiên, khán phòng giây trước còn trang nghiêm xúc động, giây sau đã hoàn toàn mất trật tự, ai nấy ồn ào: "Ôm trên sân khấu! Phải ôm trên sân khấu!"
Kha Dữ đứng bên cạnh MC nam, trong tay vẫn còn nắm chặt chiếc cúp ảnh đế thuộc về mình. Anh toan quay đầu bỏ chạy thì bị người ta túm chặt về: "Kìa? Thầy Kha đừng chạy, có chơi có chịu nào."
Ôn Hữu Nghi ho khan một tiếng: "Gì nhỉ... Daddy vừa nói phải đi mở họp mà?"
Thương Kình Nghiệp dừng chân, nhíu mày nhìn trận náo nhiệt trong TV.
Cả hai đương sự đều không thoát được, Thương Lục mỉm cười dang hai tay về phía Kha Dữ: "Thầy Kha, thế... ôm một cái nhé?"
Ánh đèn trên sân khấu quá nóng bỏng, nóng đến mức không chỉ toàn thân Kha Dữ rịn một lớp mồ hôi không lau đi được, mà mặt cũng gần như bị thiêu cháy.
[ 6666666666 Kha Dữ đỏ mặt!!!! ]
[ Vành tai đỏ rồi vành tai đỏ rồi!!! ]
Kha Dữ đặt tay lên môi ho khan, Thương Lục quay ra gật đầu với các MC và khách quý trao giải, nhìn Kha Dữ thấp giọng: "Thất lễ."
Kha Dữ được Thương Lục ôm vào lòng trước bao nhiêu người ở hiện trường và ngàn vạn đôi mắt đang xem phát sóng trực tiếp. Bàn tay đeo nhẫn ấn lên vai anh, môi kề sát tai thì thầm: "Sao anh run dữ dội thế?"
Kha Dữ biết trả lời thế nào? Thấy anh không đáp, Thương Lục thản nhiên buông anh ra, lại chìa tiếp một bàn tay: "Chúc mừng."
Kha Dữ ngơ ngẩn nắm tay hắn, hay người bắt tay nhau trước camera. Kha Dữ mím môi cố áp khóe môi nhếch cao xuống khiến nó càng thêm giấu đầu lòi đuôi, micro thu được lời anh nói: "Cùng vui."
Cả khán phòng cười nghiêng ngả, cảm thấy cảnh tượng hai người nghiêm trang chúc mừng nhau trông vừa cảm động vừa khôi hài. Bình luận điên cuồng spam:
[ yooooooooo ai biết thì nói đây là lễ trao giải, ai không biết sẽ nói đây là lễ thành hôn ]
[ Hết lễ rồi còn chần chờ gì nữa!!! Mau dắt nhau vào động phòng đi!!!! ]
[ Chúc cho đôi trẻ một năm ôm hai đứa!!!! ]
Thương Kình Nghiệp tinh tế quan sát từng biểu cảm và động tác của thằng con bất hiếu, tuy đã rất cố gắng ra vẻ thản nhiên nhưng ánh mắt hắn gần như dán luôn lên người Kha Dữ, thâm trầm, chăm chú, ngoại trừ đối phương ra không còn nhìn lọt nổi thứ gì khác. "Cậu diễn viên chính này," Ông hơi dừng lời, nheo mắt quan sát Kha Dữ, "Hình như có quan hệ tốt với Lục Lục lắm hả?"
Dẫu tính cách Ôn Hữu Nghi bình tĩnh đến thế nào, nghe ông hỏi chuyện xong cũng phải âm thầm giật thót, vội vàng đưa tay tắt TV đi. Hình ảnh đột nhiên phụt tắt, Thương Kình Nghiệp chậc lưỡi, "Em làm gì thế?"
Ôn Hữu Nghi nói rất hợp lý: "Không phải anh muốn đi mở họp sao? Đi mau đi! Trao giải xong rồi, đừng ở đây lười biếng nữa!"
Thương Kình Nghiệp: "..."
Ôn Hữu Nghi vẫn chưa thôi khiếp sợ chăm chú nhìn bóng lưng Thương Kình Nghiệp đi xa. Nhưng đi chưa được mấy bước, đối phương bỗng dừng lại, lịch sự cong tay lên như một quý ông —— là động tác chờ đợi Ôn Hữu Nghi bước lên quàng vào.
"Hữu Nghi." Thương Kình Nghiệp nghiêng đầu gọi bà.
Quả nhiên Ôn Hữu Nghi tiến đến khoác tay ông. Thương Kình Nghiệp thích nơi yên tĩnh nên có một khu biệt thự riêng để làm việc ở sát bên cạnh, bước xuyên qua vườn hoa là tới nơi. Hai người chậm rãi đi dọc theo con đường mòn trong vườn hoa, trời đã sập tối, đèn đường bật sáng như những đóa ngọc lan mùa xuân. Ôn Hữu Nghi chưa kịp ổn định nhịp tim thì nghe thấy Thương Kình Nghiệp nói: "Lục Lục rất giống anh thời còn trẻ."
"Vừa rồi anh nhìn nó, liền nhớ lại bộ dạng mình theo đuổi em năm xưa."
Trái tim Ôn Hữu Nghi hẫng một nhịp, đôi mắt trong trẻo mở to. Thương Kình Nghiệp ngẩng đầu nhìn trăng một lát, giọng nói trầm ổn vang lên bên tai bà: "Em cứ chiều nó đi."
·
Một ngày sau lễ trao giải Tinh Vân, Thương Lục sai Mia thành lập phòng làm việc cá nhân chính thức, nhân tiện công bố tin tức mới:
[ Với sự tham gia của @Kha Dữ – diễn viên chính, Thương Lục – đạo diễn, đồng sản xuất bởi @Giải trí GC và Phim ảnh Tháng Ba, tác phẩm『 Và rồi ánh mắt chúng ta vẫn sẽ gặp nhau 』 đã chính thức qua vòng xét duyệt, mời quý khán giả đón xem. ]
Từ khóa "Và rồi ánh mắt chúng ta vẫn sẽ gặp nhau" lập tức leo lên bảng hot search.
[ Chưa gì đã chốt hợp tác lần hai rồi!!!! ]
[ Vợ ơi mau dậy xem Tử Vi Tinh nhà người ta nè!!! ]
[ Chiến sĩ thi đua ]
[ Người lười không xứng làm fan của Thương Lục ]
Người sáng suốt nhìn vào đều biết giải Đạo diễn xuất sắc nhất trao cho Chu Bồng chỉ mang "tính chất an ủi", riêng hắn ôm hai giải Kịch bản gốc xuất sắc nhất và Phim điện ảnh xuất sắc nhất đã đủ chứng minh sự công nhận của giới hàn lâm. Hai đội ngũ hùng mạnh tiếp tục hợp tác lần hai trở thành chủ đề bàn luận hot nhất, trong mấy lần phỏng vấn sau đó các phóng viên đều cố gắng khai thác thêm càng nhiều càng tốt:
"Lần trước toàn bộ các nhân vật trong 'Cửa hông' đều mở casting công khai, lần này lại không có, nghĩa là vai diễn trong phim mới được đo ni đóng giày cho Kha Dữ hay sao ạ?"
"Thực ra nhân vật Diệp Sâm cũng được thiết kế riêng cho thầy Kha mà, ngay từ những trang bản thảo đầu tiên mà tôi hạ bút, Diệp Sâm chính là Kha Dữ rồi. Nhân vật Bành Châm lần này cũng thế."
Phóng viên gật gù: "Rất ít người đặt tên phim dài như vậy, tôi nghe các fan điện ảnh nói cái tên này tiết lộ quá nhiều về nội dung phim, là một câu chuyện tình yêu gương vỡ lại lành. Liệu bọn họ có đoán đúng không ạ?"
Thương Lục trầm ngâm: "Đây không hoàn toàn là một câu chuyện tình yêu, đặc biệt, nó cũng không phải một câu chuyện tình yêu theo nghĩa phổ biến."
"Anh có tiện chia sẻ về cảm hứng sáng tác ra câu chuyện này không? Nó có liên quan gì đến trải nghiệm tình cảm riêng của anh không?"
"Không có," Khuôn mặt luôn lạnh lùng hiện lên ý cười, "Đời sống tình cảm của tôi khá thuận lợi."
"Ồ..." Phóng viên hỏi đầy ẩn ý, "Nghĩa là chuyện anh nói muốn kết hôn trên gameshow lần trước cũng là sự thật? Anh có đối tượng kết giao ổn định rồi sao? Hai người đã về ra mắt gia đình chưa?"
Thương Lục trả lời phỏng vấn không giống Kha Dữ, không thích phối hợp cũng không đẩy đưa trêu chọc người ta, có sao nói vậy, câu nào không muốn trả lời sẽ trực tiếp từ chối luôn. Hắn duỗi tay ra hiệu: "Xin hãy hỏi câu tiếp theo."
"Vâng, vậy chúng ta quay trở về với bộ phim điện ảnh. Anh đang chuẩn bị tuyển chọn diễn viên cho vai nữ chính đúng không? Trước mắt đã vừa ý người nào chưa?"
Thật ra cũng có, bản thân Tạ Miểu Miểu rất phù hợp. Nhưng suy xét đến chuyện cô nàng thích Kha Dữ, hơn nữa phong cách biểu diễn thiên về trường phái phương pháp, nếu để cô diễn "Ánh mắt" thật, Thương Lục sợ đối phương sẽ không thể thoát vai nổi mất.
Phải lòng một người đã được chú định không thể đáp lại mình là thứ tình cảm rất đau đớn. Thương Lục dừng một chút mới trả lời: "Vẫn chưa. Đợt thử vai này có lẽ sẽ mất nhiều thời gian, chúng tôi có khuynh hướng khai quật các diễn viên trẻ, dù là người chưa có kinh nghiệm diễn xuất cũng không sao."
GC vốn có bộ phận quản lý nghệ sĩ riêng, nhưng trước mắt còn chưa phát triển ngang bằng với bộ phận đầu tư điện ảnh. Khung chiến lược đã xây dựng xong, Cố Tụ tính toán dùng dự án mới ký hợp đồng với các nghệ sĩ gà nhà, sau đó chạy tiến trình debut – cấp nguồn lực – tạo tiếng vang đoạt giải thưởng, cho nên nữ chính bộ phim này có khả năng sẽ là gương mặt mới.
Bài phỏng được đăng trên tạp chí "Người làm điện ảnh", đồng thời công bố video lên các nền tảng. Thương Minh Bảo hỏi: "Diễn viên chính có rồi, vai phụ đã có chưa ạ?"
"Nhiều lắm."
"Thế..." Minh Bảo cắn môi, "Có vai phụ nào tương đối quan trọng một chút không? Vai nam ý."
Thương Lục liếc nhìn cô qua video call, cười như không cười: "Em biết ăn nói uyển chuyển như thế từ bao giờ đấy?"
"Thì tại em không muốn can thiệp vào công việc của anh thật mà..." Minh Bảo lẩm bẩm, "Còn dám nói, trước kia từng đáp ứng em mãi mãi không cho anh Đảo Nhỏ đóng phim của mình, cuối cùng vẫn nuốt lời thây."
Thương Lục biết hôm nay cô nhỏ đã chuẩn bị bẫy rập rồi, bèn buông bút máy đang vẽ storyboard xuống, "Đúng là anh nuốt lời, em muốn bồi thường thế nào?"
Ánh mắt Thương Minh Bảo sáng lên, "Hừ, không phải em mặt dày đòi hỏi anh, là anh chủ động nói đấy nhé."
Tuy trước giờ Thương Lục đối xử với em gái rất dịu dàng, nhưng thái độ dỗ dành luôn không mấy kiên nhẫn: "Có rắm mau phóng."
"Có nhân vật nào hợp với Chung Bình nhà em không?"
"Có, nhưng suất diễn không nhiều, cậu ta sẽ không chịu đâu."
"Làm sao anh biết?"
"Không phải em là chuyên gia nghiên cứu vòng fan sao, chuyện này mà cũng phải hỏi?" Thương Lục khoanh tay nhếch môi trào phúng, "Địa vị và lưu lượng của cậu ta không kém hơn Kha Dữ bao nhiêu, cho dù bản thân cậu ta đồng ý, công ty cũng sẽ không để Chung Bình đi đóng vai phụ cho Kha Dữ đâu."
"Bây giờ khác rồi," Minh Bảo rầu rĩ thấy rõ, ánh mắt ảm đạm, "Anh Đảo Nhỏ đã có giải ảnh đế, lại là diễn viên phim thắng lớn phòng vé, địa vị đâu giống như trước nữa."
Thương Lục nhướn mày, "Có muốn anh đi hỏi thăm quản lý của cậu ta không?"
Thật ra Minh Bảo muốn nói rằng không cần hỏi đâu xa xôi, nếu cô muốn thì có thể tung tăng nhảy nhót đến trước mặt chính chủ hỏi luôn cũng được. Nhưng rồi cô nhỏ vẫn cố gắng đè nén cơn kích động, ngượng ngùng nói: "Được ạ."
"Anh còn phải hỏi xem thầy Kha có đồng ý làm việc với cậu ta hay không nữa."
"Thầy Kha không keo kiệt như vậy đâu!" Minh Bảo bực bội, ngữ khí chua loét: "À, không cho em gái ruột can dự vào sự nghiệp nhưng bà xã thì được? Vợ quản nghiêm quá nhỉ."
Thương Lục chưa từng xưng Kha Dữ là "bà xã" mình bao giờ, Kha Dữ cũng không gọi hắn là chồng. Hắn nghe Minh Bảo nói thế thì giật mình, rất muốn cười nhưng mau chóng kìm lại, "Vẫn chưa chính thức kết hôn, em đừng gọi bậy."
Thương Minh Bảo cầm di động nằm trên giường uốn éo như sâu: "A a a a đáng giận! Muốn đánh chết anh quá cái đồ khoe ân ái kia! Em sẽ gọi video cho thầy Kha, kêu anh ấy là anh dâu!"
Thương Lục lạnh lùng: "... Em dám."
"Em không tin anh qua được cửa của daddy đâu!"
"Được chứ." Thương Lục nói rất chắc chắn, sau đó cười lạnh, "Hơn nữa vì sao anh phải xin ông ấy cho qua cửa? Này chỉ mang tính chất thông báo, không mang tính chất xin phép."
Minh Bảo khóc hu hu, ngầu quá, đáng tiếc lại là anh trai ruột. Chung Bình và hắn là hai kiểu người hoàn toàn trái ngược, mà Minh Bảo cũng cảm giác rằng thậm chí các sao nam cùng loại hình cũng không thể sánh bằng một gót chân của anh trai nhà cô, không đáng để hâm mộ.
Thương Lục mở nắp bút máy sột soạt viết xuống giấy một hàng chữ, sau đó giơ lên trước camera.
"Cái gì thế?"
Nét bút rồng bay phượng múa, "0617".
Đây là ngày hắn dự định đưa Kha Dữ về ra mắt cha mẹ.
"Nhớ về nhà đấy."
Thương Minh Bảo trầm ngâm một lát, đôi mắt trợn tròn không tin nổi, "Ôi vãi —— Thương Lục! Anh, anh anh anh ——"
"Anh chuẩn bị thông báo cho Thương Kình Nghiệp đây."
·
Thương Minh Bảo ngơ ngác đắm chìm trong câu tuyên bố to gan lớn mật của Thương Lục mãi không thể hồi thần. Bình tĩnh lại rồi, cô gửi WeChat cho Chung Bình:
[ Anh Chung ơi, anh có muốn đóng bộ phim mới của Thương Lục không? ]
Chung Bình rất bận nên không bao giờ trả lời ngay, lúc này cũng phải nửa tiếng sau cậu ta mới đáp: [ Đương nhiên muốn chứ ]
Minh Bảo chắc mẩm cậu ta đang bận đi quay quảng cáo —— Tuy trong mấy tháng nay lượng công việc của Chung Bình giảm hẳn, lần nào xuất hiện cũng mang sắc mặt tái nhợt, ánh mắt mệt mỏi. Son môi có thể che được sắc môi thật, nhưng kem che khuyết điểm lại không thể xóa mờ rãnh nước mắt sâu và quầng thâm quá dày.
Vòng fan sớm có lời đồn đãi rằng Thần Dã chuẩn bị bỏ mặc Chung Bình để dồn toàn lực o bế người mới, hầu như ngày nào cũng có mấy bài văn chất vấn dài ngắn đủ kiểu spam từ Weibo quản lý đến phòng làm việc, nhưng nói thế nào cả Mạch An Ngôn lẫn phòng làm việc của Chung Bình vẫn bất động như núi.
Nhưng hôm nay không phải Chung Bình bận đi làm việc.
Thang Dã lật từng tấm ảnh mà phóng viên nặc danh gửi tới, nụ cười nhạt trên môi không hề biến chuyển, ngoại trừ thỉnh thoảng hơi cau mày rồi lại nhanh chóng giãn ra.
"Cục cưng, em đã xem mấy thứ này chưa?"
Chung Bình căng thẳng cọ cọ lòng bàn tay, "Xem rồi."
Làm gì có chuyện chưa xem? Cậu ta chính là người thuê phóng viên chụp lại mà.
"An Ngôn nói em hẹn hò với fan, tôi không để trong lòng, nhưng đúng là tôi đã xem thường em, không ngờ đến tiểu thư nhà họ Thương mà em cũng dám thông đồng." Xấp ảnh bị ném thẳng lên bàn, tan tác ra tứ phía.
Thật ra nội dung ảnh rất trong sáng, chỉ chụp lại cảnh Chung Bình khoác vai Thương Minh Bảo đi dạo phố hoặc xem phim. Cho dù đã đeo khẩu trang nhưng khuôn mặt Chung Bình vẫn rất dễ nhận diện. Minh Bảo thì không như vậy, từ mặt đến chân đều bại lộ hết không thiếu gì. Nếu một trong số những bức ảnh này rò rỉ ra ngoài, cô chắc chắn sẽ bị fan Chung Bình xé xác.
Cho nên những tấm ảnh này chỉ xuất hiện trước mặt Thang Dã, cậu ta sẽ không mạo hiểm đưa cho người thứ ba.
"Vì cô ta mà trong vòng nửa năm em bay đi New York bốn lần, tôi có nên khen em chân thành không đây?" Thang Dã cười tủm tỉm hỏi, sau đó ung dung cởi đồng hồ, cởi nút tay áo.
Trong lòng Chung Bình run rẩy, nghe ngữ khí ghen ghét của ông ta mà đột nhiên có cảm giác đau lòng. Đương nhiên Thang Dã không cần đối phương đau lòng, nhưng cậu ta nhìn Thang Dã nổi cơn ghen vì mình đã vô thức khó chịu trước.
Roi cầm vào tay, Chung Bình nín thở chờ đợi trừng phạt, nhưng rồi Thang Dã hơi lật cổ tay lại, quấn roi về như cũ: "Thôi vậy."
"Tôi sẽ kêu An Ngôn dập vụ này xuống, sau này em nên chú ý hơn đi."
Chung Bình không kịp đề phòng, ánh mắt trở nên đờ đẫn: "Anh có ý gì?"
Thang Dã hơi kinh ngạc nhìn cậu ta, bật cười một tiếng: "Thế nào, làm vậy mà em còn không hài lòng à?" Ông ta ngẫm nghĩ, "Hay em muốn tôi dứt khoát nhường em cho họ Thương? Đảo Nhỏ ký với Phim ảnh Tháng Ba rồi, em cũng có thể qua đó."
"Phim ảnh Tháng Ba là công ty của nhà họ Thương?"
Thang Dã cười: "Cũng không hẳn, chính xác thì nó là công ty do Thương Lục và Đảo Nhỏ cùng góp cổ phần. Em chậm một bước rồi, bây giờ bỏ hợp đồng qua đó chỉ có thể làm công cho Đảo Nhỏ thôi —— Sao, bạn gái nhỏ không kể cho em nghe à?"
Chung Bình yếu ớt giải thích: "Vẫn chưa phải bạn gái."
Thang Dã thản nhiên cười: "Thương Minh Bảo là đứa con gái mà nhà đó cưng chiều nhất, em muốn bám vào con bé đó để trèo cao cũng được thôi, nhưng tiên quyết là phải thận trọng từng bước, tốt nhất đừng để ai phát hiện ra mình có động cơ khác. Nếu em làm không được —— Cục cưng, tôi khuyên em thu tay lại đi, đừng thật sự hại đời con gái nhà người ta."
Không cần Thang Dã nhắc nhở, trong lòng cậu ta vẫn biết rõ ràng. Thương Minh Bảo là một thiếu nữ ngây thơ, nếu Chung Bình thật sự chiếm hữu hoặc làm tổn thương cô, cậu ta chắc chắn phải vĩnh biệt sự nghiệp hết nửa đời sau.
Thấy Chung Bình không nói gì, Thang Dã vỗ vỗ mặt cậu ta: "Đôi khi tôi không khỏi nghĩ thầm, có khi nào em yêu thầm Đảo Nhỏ thật không đấy? Lúc em ấy ở chỗ này, em dùng trăm phương nghìn kế để ký hợp đồng với Thần Dã, bây giờ em ấy hẹn hò Thương Lục, em cũng bắt chước tiếp cận Thương Minh Bảo. Bắt chước em ấy làm em vui đến thế cơ à?"
Ngón tay chợt run lên.
Chung Bình đột ngột ngẩng đầu, giọng nói run rẩy vì khiếp sợ: "Anh nói cái gì? Ai đang hẹn hò Thương Lục?"
Thang Dã bật cười, ngón tay thô bạo xoa bóp cánh môi đối phương: "Xem ra bạn gái em cũng không mấy thật lòng với em rồi, đến chuyện này cũng không chịu chia sẻ? Vậy để tôi nói —— Đảo Nhỏ, và Thương Lục, trước giờ bọn họ vẫn luôn ở bên nhau."