Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 140

"Không thể nào." Chung Bình phủ nhận theo phản xạ, "Em không tin."

Thang Dã rất hứng thú với phản ứng của cậu ta, "Tại sao lại không tin?"

"Nếu đã như thế, lúc trước anh..." Chung Bình nuốt nước bọt, cố sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, "Anh còn để anh ta đi?"

Với dụ.c vọ.ng chiếm hữu của Thang Dã, sao có thể trơ mắt nhìn con mồi dưới móng vuốt của mình chạy sang vòng tay người khác? Chẳng lẽ... chẳng lẽ mấy năm nay cậu ta đã ghen nhầm người, ganh đua sai người rồi sao? Biết đâu Thang Dã không thật sự yêu Kha Dữ mà chỉ xem anh như món đồ chơi chán rồi vứt đi như giày rách?

"Ừ, câu hỏi hay lắm," Thang Dã gật gù vén ống tay áo để lộ cánh tay màu mạch săn chắc, kéo Chung Bình vào ngực dễ như trở bàn tay, "Để tôi nói em nghe, là vì tôi thực lòng yêu em ấy."

Ông ta thừa nhận quá dễ dàng, lại rất vừa lòng nhìn mặt mũi Chung Bình trắng bệch trong nháy mắt, hoảng hốt như vừa rơi xuống địa ngục, "Tôi rất muốn hủy hoại em ấy, nhưng tôi không làm được, làm sao bây giờ?" Ngữ khí ông ta rất mê hoặc, "Không làm được thì chỉ có thể chúc phúc thôi. Cục cưng, em không biết bây giờ nhìn em ấy sống tốt như vậy, trong lòng tôi thỏa mãn đến thế nào đâu."

"Anh yêu anh ta như vậy sao." Chung Bình lẩm bẩm lặp lại.

Thang Dã bóp eo Chung Bình: "Tôi yêu em ấy nhiều như vậy đấy." Ông ta vùi mặt vào gáy Chung Bình, nhắm hai mắt bắt đầu gặm cắn.

Chung Bình đờ đẫn thừa nhận cơn xâm chiếm đầy thô bạo: "Nếu em muốn thử với Minh Bảo một lần thì sao?"

Thang Dã khựng lại một chút, bóp cằm cậu ta: "Từ bao giờ mà em trở nên mất hứng như vậy?" Ông ta đứng dậy mà không hề lưu luyến, bực bội vớ lấy hộp thuốc trên bàn trà. Tiếng bật lửa vang lên cùng tiếng thở dài, không khí tràn ngập mùi thuốc lá.

"Tùy em," Thang Dã nhàn nhạt trả lời, "Dù sao tôi cũng không quan tâm, nhớ đeo bao đấy."

Hai ngày sau, A Châu báo cáo một sự việc:

"Camera giám sát cửa biệt thự bị ai đó động vào."

Biệt thự của Thang Dã được bảo vệ rất nghiêm mật, nơi nào cũng có camera —— bao gồm cả phòng ngủ. Thời gian lưu trữ hình ảnh giám sát là ba tháng, nếu dữ liệu trong ba tháng không có ai xuất ra thì sẽ tự động bị dữ liệu mới ghi đè.

Thang Dã rít thuốc, khuôn mặt trầm tĩnh mơ hồ sau làn khói, "Biết rồi."

"Ngài có muốn tôi nhắc nhở cậu ta một chút không?"

Chung Bình hành động rất vụng về, chỗ nào cũng để lại dấu vết như cố ý bày ra chọc giận Thang Dã.

Hai tay ông ta nhét vào túi quần, đưa mắt nhìn xuống khung cảnh dưới vườn hoa. Ở đó có một cây phong được vận chuyển về từ Nhật Bản do Kha Dữ trả tiền. Hồi đó ông ta nói dối rằng thẻ thanh toán nước ngoài của mình bị trộm nên phải tạm khóa tài khoản, để Kha Dữ lấy thẻ tín dụng của mình ra quẹt. Về sau Thang Dã không trả lại số tiền này, chín bỏ làm mười xem như cái cây do Kha Dữ tặng.

Ngẫm lại khi đó ông ta còn chưa ra tay với Kha Dữ, dẫn anh đi Nhật cũng phải lấy danh nghĩa công ty họp thường niên. Đoàn người cùng đi tắm suối nước nóng nhưng anh là người duy nhất luôn cô đơn và xa cách, vẫn chưa thành thạo ngón nghề xã giao như sau này. Thang Dã luôn thích trêu anh bằng phương thức không nhanh không chậm, cũng không ngả ngớn rẻ tiền.

Cây phong đỏ này được người làm vườn chăm sóc rất khá, chỉ tiếc là Ninh Thị không có tuyết.

Nếu một ngày nào đó Ninh Thị có tuyết rơi, ngắm nhìn cái cây đầy lá đỏ được tuyết trắng bao trùm từ khung cửa sổ này hẳn là đẹp lắm.

Thang Dã lấy lại tinh thần: "Không cần."

A Châu yên lặng không nói, trong lòng cũng không lý giải nổi. Anh ta ngẫm nghĩ một hồi vẫn phải dặn dò: "Mấy ngày tới ngài nên cẩn thận hơn."

Thang Dã gật đầu, nhếch môi cười mà không đáp.

Khoảng đầu tháng 6 Mạch An Ngôn đã không trị nổi Chung Bình nữa, quá đau đầu đành tới xin chỉ thị: "Cậu ta khăng khăng đòi đóng vai phụ cho Đảo Nhỏ, tôi khuyên thế nào cũng không nghe."

Thang Dã đang dùng một chiếc khăn ẩm nhẹ nhàng chà lau phiến lá phong đỏ, ngữ khí không quá để tâm: "Cũng không phải không được."

"Địa vị của Đảo Nhỏ đúng là đã khác xưa, nhưng xét mặt mũi Chung Bình vừa là diễn viên cùng lứa vừa là đối thủ, cậu ta vẫn có nhiều kịch bản hay hơn để chọn, trên thế giới cũng không phải chỉ có mỗi Thương Lục làm đạo diễn. Một khi chịu đi đóng vai phụ, cậu ta sẽ tự động bị hạ giá trên thị trường!"

Thang Dã cười lạnh: "Ngày trước cậu ngoan cố buộc chặt Đảo Nhỏ và Chung Bình với nhau, lợi dụng vòng fan đấu qua đấu lại để tăng địa vị cho phe mình, bây giờ phong thủy luân chuyển rồi."

Mạch An Ngôn không còn lời gì để nói, Thang Dã lại hỏi: "Gần đây cậu ta và cô tiểu thư nhà họ Thương tiến triển đến đâu rồi?"

Không biết từ đâu mọc ra một xấp ảnh hẹn hò do phóng viên chụp lại làm Mạch An Ngôn mất một số tiền lớn mới áp tin đi được. Chuyện chưa kịp lắng xuống cậu ta lại dám hẹn đi chơi với Thương Minh Bảo vào tối muộn, may mắn lần này xe phóng viên bị vệ sĩ âm thầm theo đuôi chặn đường, xóa dữ liệu ngay tại chỗ.

Mạch An Ngôn biết rõ quan hệ giữa Chung Bình và ông chủ, anh ta nhìn sắc mặt đối phương, cẩn thận lựa chọn từ ngữ: "Vẫn liên lạc, hình như... là nghiêm túc."

Động tác của Thang Dã tạm dừng, sau đó gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Nhưng Chung Bình vẫn đến theo lệnh triệu tập như thường, chỉ cần ông ta sai A Châu kêu một tiếng, không cần người đi đón mà cậu ta đã tự giác tới tận nơi.

Sau khi nghe Mạch An Ngôn nói Chung Bình nghiêm túc kết giao với Thương Minh Bảo, Thang Dã gọi người về hỏi chuyện.

Hai người chơi tận hứng trong phòng làm việc, Thang Dã ngồi trên chiếc ghế văn phòng to rộng ấn Chung Bình đưa lưng ngồi giữa hai chân mình, trước mặt là màn hình máy tính. Giữa những động tác quá kịch liệt, con chuột vô tình bị đụng trúng làm màn hình sáng lên theo —— Một tấm ảnh dơ bẩn với độ phân giải siêu cao đập thẳng vào mắt Chung Bình.

Tiếng thở d.ốc dữ dội biến mất, toàn thân Chung Bình đổ mồ hôi lạnh nhìn trân trối, đó là ảnh của nam diễn viên lưu lượng mà công ty mới ký hợp đồng gần đây.

Hơi thở Thang Dã nóng rực phả vào nách tai, ông ta cười một tiếng: "Cậu ta dâm lắm đấy, hôm nào kêu tới chơi cùng em nhé?"

Chung Bình ngẩng chiếc cổ thon dài, nhắm mắt tự giễu: "Không, em muốn chơi với Kha Dữ."

Xem anh có nỡ không.

Động tác phía sau quả nhiên dừng hẳn, ngón cái của Thang Dã véo mạnh vào động mạch cảnh cậu ta đầy uy hiếp: "Đừng được voi đòi tiên."

"Em quên mất," Chung Bình nghiêng đầu, nở nụ cười không cảm xúc, "Anh còn chưa làm gì được anh ta, lấy gì mà chơi?"

Ầm!

Thân thể trần truồng bị đè chặt xuống bàn làm việc, cảm giác quá lạnh lẽo làm Chung Bình run lên. Hai mắt Thang Dã đỏ bừng: "Mẹ kiếp, em biết cách gây mất hứng thật đấy."

Chỉ trong chớp mắt, ông ta khoác áo sơ mi đi thẳng về phía phòng tắm, lạnh lùng nói: "Mau cút đi trước khi tôi tắm xong."

Màn hình máy tính không khóa, có thể bấm trực tiếp vào folder. Phòng làm việc trước nay là cấm địa của Thang Dã, nếu không phải hôm nay ông ta nổi hứng nói muốn chơi ở đây thì Chung Bình tuyệt đối không có khả năng bước vào một bước. Tiếng vòi hoa sen rào rào mơ hồ ở đằng xa, mười ngón tay Chung Bình cùng trái tim đều run rẩy cực mạnh, thậm chí không thể di chuyển nổi con chuột.

Một hai ba bốn... Tổng cộng có mười một folder, được phân loại và đặt tên theo tên người thật.

Ông ta tự tin đến chừng nào để không mã hóa tất cả những dữ liệu này? Chung Bình kìm nén sự căng thẳng gần như muốn nôn, không rảnh mặc quần áo mà liếc mắt tìm kiếm folder tên mình, cùng với... của Kha Dữ.

Ha, thiên vị đến mức ảnh chụp cũng hoàn toàn khác những người còn lại. Ông ta giam cầm Kha Dữ sáu năm, phải có đến hơn một ngàn tấm ảnh được lưu lại.

Còn có cả video giám sát.

Thang Dã... Chung Bình tuyệt vọng nghĩ thầm, tôi có thể khiến anh thân bại danh liệt.

Nhưng rồi cậu ta chỉ sao lưu lại ảnh và video của Kha Dữ. Thời gian hạn chế, chỉ đủ cho Chung Bình copy vài tấm ảnh và vài đoạn clip. Lúc Thang Dã trở lại, Chung Bình đã mặc xong quần áo, đôi mắt đỏ bừng như vẫn an tĩnh nhìn ông ta chăm chú: "Nếu em nói muốn chấm dứt hợp đồng, anh có thả em đi không?"

Thang Dã liếc mắt nhìn máy tính và con chuột như muốn xác nhận xem nó có bị ai động tay vào không, sau đó lạnh nhạt nói: "Em cứ trao đổi trực tiếp với An Ngôn."

"Em muốn hẹn hò nghiêm túc với Thương Minh Bảo." Cậu ta trần thuật bằng sắc mặt tái nhợt.

Thang Dã liếc đối phương một cái, có vẻ không quá ngạc nhiên, "Chúc em thành công."

"Anh không hỏi em tại sao à."

"Lúc em còn ở Ngang Diệp, vì cảm thấy công ty đối xử với mình không tốt nên mới bò lên giường tôi. Hiện giờ Thần Dã không như kỳ vọng của em, em chuyển hướng sang nhà họ Thương. Con người luôn muốn leo lên chỗ cao," Thang Dã thắt cà vạt, nhặt hộp thuốc lên, "Chuyện bình thường thôi."

Chung Bình cụp mắt, cảm thấy đầu ngón tay đau đớn rất khó hiểu.

"Ban đầu, thật ra là vì..." Cậu ta khàn giọng.

"Không còn sớm nữa, tôi phải đi xã giao." Thang Dã cắt lời.

Những lời Chung Bình muốn nói cuối cùng vẫn không nói ra được, thí dụ như ban đầu đúng là em muốn lấy lòng anh, trèo lên giường để lợi dụng anh, về sau lại vô cớ đấu đá với Kha Dữ, tranh giành tài nguyên tranh giành lưu lượng, đấu một hồi tự nhiên giả trở thành thật ——

Sau đó em thật sự yêu anh.

Thấy cậu ta dùng dằng không đi, Thang Dã ý thức được bèn bật cười: "Sao thế, sợ tôi đi nói cho người khác biết à? Yên tâm đi, Thang Dã tôi không có loại hứng thú đó, chia tay êm đẹp ai đi đường nấy. Nếu em có năng lực bước vào nhà họ Thương thật, bao giờ ngứa mông cứ tùy ý đến tìm tôi, lúc nào cũng được."

Ông ta đúng là chưa từng chia sẻ với ai về những mối quan hệ giường chiếu của mình, dù có đưa nghệ sĩ công ty mình ra ngoài chơi tập thể cũng luôn giúp đối phương giữ lại thể diện và sự thần bí nên có, trong giới đồn đãi thế nào thì cuối cùng vẫn chỉ là đồn đãi, không hề có chứng cứ xác thực.

Trái tim Chung Bình lạnh ngắt không còn cảm giác muốn đập, cậu ta máy móc gật đầu: "Vậy thì tốt."

·

Minh Bảo cảm giác gần đây chuyện tình cảm của mình với Chung Bình có tiến bộ vượt bậc, tuy còn chưa chính thức xác nhận quan hệ nhưng thế tiến công của cậu ta đã mạnh hơn rất nhiều.

Ting một tiếng, trước giờ đi ngủ cô nhỏ nhận được một tin nhắn mới.

[ Ngủ ngon nhé, cục cưng. ]

!!!! Holly shit! Đối phương vừa gọi cô là cục cưng!

Di động bị ném bay ra ngoài, Thương Minh Bảo kéo chăn trùm qua đầu —— A a a a a a a a a cứu mạng cứu mạng cứu mạng!!!!

.

Bởi vì Thương Lục đã nói rõ rằng ngày 17 tháng 6 sẽ công bố với người nhà, còn dặn Thương Minh Bảo về nhà một chuyến nên cô đã đặt sẵn vé máy bay từ sớm.

Chung Bình đích thân lái xe ra sân bay tiếp đón, hai người chạm mặt dưới bãi đỗ xe tầng hầm. Chung Bình kéo mũ lưỡi trai cực thấp, mặt đeo khẩu trang đen giống hệt cảnh tượng hẹn hò với minh tinh mà Minh Bảo tưởng tượng.

Mặc dù có những thời điểm cô nhỏ không thể phân biệt được nhịp tim hỗn loạn của mình đến từ niềm phấn khích vì được thần tượng tiếp xúc hay xuất phát từ tình cảm thật, nhưng cô đã ngưỡng mộ Chung Bình lâu như vậy rồi, làm sao có thể nói không thích được? Chắc hẳn không có fan nào là không yêu thích thần tượng của mình!

"Anh Chung." Toàn thân Minh Bảo căng thẳng, sau khi ngồi vào xe, hai tay cô nắm chặt vạt váy trên đùi, khuôn mặt hồng ửng vì trang điểm. Lấy hành lý xong, cô đã cố ý vào toilet để trang điểm lại đấy.

"Bỏ chữ 'Chung' đi," Chung Bình đảo vô lăng, "Gọi anh thôi."

Thương Minh Bảo lừa Thương Lục lén về Ninh Thị trước ba ngày. Cô tự đặt phòng khách sạn, có lẽ vì ngại tuổi cô còn nhỏ nên Chung Bình không hề làm ra hành động gì quá phận, cũng không tìm cớ ngủ lại cùng.

Chung Bình hỏi cô, diễn viên chính của bộ "Ánh mắt" đã quyết định xong rồi sao.

Minh Bảo cảm thấy rất kỳ quặc, "Là anh Đảo Nhỏ chứ ai."

"Vậy anh muốn thử vai nam số hai." Chung Bình khiêm tốn nói, "Nếu được anh trai em chỉ bảo, chắc anh sẽ có tiến bộ nhiều lắm."

"Diễn xuất của anh vốn đã rất tốt rồi mà." Minh Bảo trấn an.

"Nhưng anh sắp hủy hợp đồng với Thần Dã rồi." Chung Bình dịu dàng nhìn cô, "Anh dự định tự làm hết mọi việc, bây giờ đến người quản lý cũng không có luôn."

"Ôi," Thương Minh Bảo không biết nên giúp đối phương thế nào, "Fanclub vẫn đang cãi nhau với Thần Dã kìa..."

Chung Bình cười: "Còn nhiều thủ tục phải xử lý lắm, hiện giờ chỉ mỗi mình em biết thôi đấy. Anh muốn đi casting thử, anh trai em có từng gửi thư mời cho Thần Dã chưa?"

Minh Bảo cũng không biết: "Chắc là có."

Dù sao từ tháng trước Thương Lục đã đồng ý với cô sẽ cho Chung Bình thử một vai diễn phù hợp, hắn sẽ không nuốt lời hứa với em gái.

"Chắc là bị An Ngôn gạt đi rồi," Chung Bình tiếc nuối nói, "Anh còn chưa được xem kịch bản."

"Không sao đâu," Minh Bảo thật sự không chịu nổi khi nhìn thần tượng bị người ta chèn ép, "Em cho anh số điện thoại của anh em này, anh trực tiếp liên hệ là được!"

Chung Bình bật cười nhéo đôi má bầu bĩnh của thiếu nữ: "Sao làm vậy được? Nếu thế anh ta sẽ biết về quan hệ của chúng ta còn gì? Thương Lục sẽ có thành kiến với anh mất, nghĩ rằng anh lợi dụng em để lấy vai diễn."

Minh Bảo cảm thấy cậu ta quá bảo thủ, quá lễ độ và ngu ngốc, "Có sao đâu, anh cứ nói là thầy nào đó trong giới cho anh. Anh trai em lười lắm, tuyệt đối không đi chứng thực đâu."

Mở khóa di động, Chung Bình lẳng lặng nhớ kỹ số điện thoại của Thương Lục, lại nhận thêm danh thiếp WeChat do Thương Minh Bảo chia sẻ.

Bình Luận (0)
Comment