Vào lúc chiếc xe lái vào Vịnh Thâm Thủy, nhịp tim Kha Dữ đã nhanh đến tốc độ không thể tưởng tượng được.
Không biết là vì kinh ngạc trước mức độ giàu có của khu biệt thự mà họ sắp bước vào, hay là hồi hộp vì sắp gặp mặt cha mẹ Thương Lục.
Thương Lục tự mình lái xe, ghế sau đặt một bó hoa do hắn đích thân chọn lựa đến từ nhãn hiệu Eight Centimet Rose Planet, cũng là thương hiệu thân thiết mà Kha Dữ đã hợp tác hơn năm năm nay.
Kha Dữ cũng không nói gì nên cảm giác căng thẳng gần như lan tràn khắp khoang xe. Thương Lục bẻ tay lái lượn qua một khúc cua: "Anh nói chuyện đi chứ, không nói gì làm em hồi hộp theo này."
Hiếm thấy thật, không ngờ người khởi xướng cũng có lúc căng thẳng.
Kha Dữ hít sâu, vuốt mặt: "Anh chưa tỉnh ngủ, mặt có đang phù không thế?"
Sáng nay anh uống hết hai ly Americano đá, lại lấy túi chườm lạnh đắp mặt thêm một tiếng nữa, những chuyện này đương nhiên Thương Lục không biết, nếu biết có khi hắn sẽ cười anh cả đời mất.
Thương Lục nghiêng đầu liếc anh: "Đừng nói hôm qua anh mất ngủ nhé."
Bởi vì giữ kẽ nên hai người không về Hồng Kông từ tối hôm qua, mà sáng sớm nay mới từ Ninh Thị đi thẳng qua cửa hải quan, lấy xe đã gửi trong bãi đậu hải quan rồi chạy về nhà. Trước đó một ngày Kha Dữ có lịch trình công việc, vốn cho rằng mình mệt như thế hẳn nằm xuống có thể ngủ ngay, không ngờ vẫn mở to mắt thao láo đến tận hừng đông.
Vì không ngủ được nên anh mới bò dậy tìm kiếm tin tức về nhà họ Thương mấy lần, về Thương Kình Nghiệp, tập đoàn Thương Vũ, bất động sản Cần Đức, Thương Thiệu, Khởi Lệ, Thương Minh Tiễn và ông nội đã qua đời. Trước kia Kha Dữ chưa từng chủ động tìm tòi, tối hôm qua gần như đã nắm được hết những công tích vĩ đại nhà họ Thương đóng góp cho quốc gia trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật và giải phóng đất nước.
Gia đình yêu nước như vậy, chẳng trách lại dạy Thương Lục tiếng phổ thông cực kỳ nghiêm khắc.
Kha Dữ không quan tâm đến quầng thâm nhạt dưới mắt mình, thản nhiên nói dối: "Không có, không đến mức ấy."
"Anh đã gặp chị hai và Minh Bảo rồi, Tiểu Ôn cũng từng tiếp xúc qua, anh cả Thương Thiệu của em là người tốt, chị Ba Minh Trác không hay quan tâm chuyện bên ngoài, lúc mới gặp có thể sẽ cảm thấy chị ấy hơi lạnh lùng, ngoài ra không có gì nữa đâu."
Kha Dữ cạn lời: "Hình như em quên mất ba mình rồi hả."
"Thương Kình Nghiệp..." Thương Lục trầm ngâm, ngón tay gõ gõ lên vô lăng bọc da màu kaki như đang suy xét xem mình nên đánh giá con người này thế nào. Sau một lúc lâu, hắn cười nhạt: "Cứ giao cho em là được."
Khu biệt thự trên sườn núi đã gần trong gang tấc, kiến trúc thuần sắc trắng theo phong cách thuần khiết tao nhã với những hàng cây xanh thẫm vờn quanh. Toàn bộ diện tích xây dựng khoảng sáu ngàn mét vuông, Kha Dữ cảm thấy nếu bị thả một mình trong đó chắc chắn sẽ lạc đường.
Với khung cảnh ảo ma như trong phim thế này, anh vốn nghĩ nếu có người ngoài lẻn vào hẳn sẽ rất khó phát hiện, nhưng dọc đường đi phải xuyên qua rất nhiều trạm gác, xung quanh còn lắp dày đặc camera hồng ngoại... Thôi được rồi, thế này mới càng giống cảnh trong phim hơn.
"Em đừng kích động," Cuối cùng Kha Dữ mở miệng, khuôn mặt nóng bừng nên giọng cũng nhẹ bẫng: "Không nhất định phải công khai vào hôm nay."
Thương Lục dừng xe lại, nắm chặt bàn tay hơi lạnh của anh: "Ừ."
Trước khi xuống xe, hắn vỗ về sau gáy Kha Dữ, chóp mũi chạm vào chóp mũi, hơi thở kề hơi thở: "Thầy Kha, cảm ơn anh đã đồng ý dũng cảm vì em."
Hắn biết quá rõ bối cảnh gia đình mình dễ khiến người ta chùn bước đến mức nào. Nếu anh là một nữ minh tinh thì biết đâu vẫn có thể nuôi giấc mộng đẹp gả vào hào môn, hoặc bắt chước những đại gia lắm tiền nhiều của khác, an phận làm bé ba, đẻ cho hắn một hai đứa con gửi gắm hy vọng tương lai.
Nhưng Kha Dữ lại là đàn ông.
Nếu là một người thông minh, anh nên vòi vĩnh càng nhiều tiền của hắn, đào bới càng nhiều tài nguyên, móc nối hết quan hệ, sau đó dỗ hắn trì hoãn công khai càng lâu càng tốt. Dẫn nhau về nhà công khai không chỉ có nguy cơ bị chia uyên rẽ thúy, mà còn có khả năng hủy hoại tiền đồ, rơi vào kết cục bị cấm sóng triệt để.
Kha Dữ luôn muốn trốn tránh những thời khắc quyết định thế này. Anh không giỏi xử lý các mối quan hệ thân mật, không nói ra được lời an ủi buồn nôn mà chỉ có thể giả vờ kiên cường, hoặc ra vẻ bình tĩnh giả dối. Quả nhiên anh nói: "Đừng khách khí, cùng lắm anh lấy được từ ba em chi phiếu hai trăm triệu chia tay thôi mà."
Thương Lục chiều anh đến mức vô pháp vô thiên, "Ừ, được, anh cầm hai trăm triệu chia tay với em, sau đó em cho anh thêm ba trăm triệu xin tái hợp, tổng cộng anh lời năm trăm triệu, hợp lý không?"
Xe đậu ngoài bãi đậu lộ thiên, Kha Dữ ôm bó hoa đi sóng vai cùng Thương Lục. Thương Minh Bảo chạy ra nghênh đón đầu tiên: "Anh Đảo Nhỏ! Woa, hoa đẹp quá!"
Thương Lục gạt tay cô nhỏ: "Liên quan gì đến em? Cái này là tặng cho Tiểu Ôn."
Thương Minh Bảo hừ một tiếng.
Từ xa có thể nhìn thấy Ôn Hữu Nghi đứng chờ trước đài phun nước ngoài sân, duyên dáng khoác tay người đàn ông trung niên bên cạnh.
Kha Dữ âm thầm kinh ngạc, tối hôm qua phổ cập kiến thức xong anh đã biết Thương Kình Nghiệp không mang khí khái sặc mùi tiền như những đại gia khác, hôm nay gặp người thật càng sửng sốt trước vẻ anh tuấn đĩnh bạt của ông ta, khuôn mặt nghiêm nghị không giận tự uy, làm ai nhìn cũng phải vô thức cúi đầu.
Hóa ra khí chất tràn đầy tính xâm lược của Thương Lục là thừa hưởng từ ba mình.
Nếu nói cho chính xác thì Ôn Hữu Nghi không được tính là mỹ nhân tuyệt thế, đứng bên Thương Kình Nghiệp trông càng bình thường hơn. Nhưng khí chất của bà cũng thuộc hàng đỉnh cấp, tươi sáng tao nhã càng nhìn càng có cảm tình. Nghe Thương Lục kể rằng thời trẻ Thương Kình Nghiệp theo đuổi bà cực kỳ mãnh liệt, sau này dù đã sinh đến năm đứa con rồi mà dáng vẻ Ôn Hữu Nghi vẫn vui tươi trong trẻo như xưa, càng chứng tỏ đoạn tình yêu này vô cùng viên mãn.
"Tanya," Kha Dữ gọi tên tiếng Anh của Ôn Hữu Nghi, "Hôm nay quấy rầy bác rồi ạ."
Ôn Hữu Nghi nhận lấy bó hoa, ngẩng đầu giới thiệu với Thương Kình Nghiệp: "Đây là Đảo Nhỏ, diễn viên chính trong phim Lục Lục, đại sứ thương hiệu của Harry Winston. Lần trước em đi tham quan trụ sở tạp chí vừa hay bắt gặp cậu ấy đang chụp poster," lại chuyển sang Kha Dữ, "Cháu làm việc nghiêm túc quá, phong thái rất chuyên nghiệp."
Mặc kệ là ngành nghề gì, xưa nay Thương Kình Nghiệp vốn rất thiện cảm với những người chuyên nghiệp, tận tụy và có tín niệm với nghề nghiệp của bản thân. Nghe Ôn Hữu Nghi nói vậy, đáy mắt ông cũng hiện lên chút ý cười: "Hân hạnh, thằng con ngỗ nghịch nhà tôi hẳn gây nhiều phiền toái cho cháu lắm."
"Thằng con ngỗ nghịch" rất không vui: "Đừng lấy con ra đãi bôi, con làm việc tốt thật nhé."
Kha Dữ mím môi, cảm thấy Thương Lục đứng trước cha mẹ mình trông rất đáng yêu.
Ôn Hữu Nghi giả vờ phật ý: "Bất lịch sự!"
Hai tay Thương Lục nhét trong túi quần, bộ dạng phiền chán nhưng vẫn lộ vẻ tự phụ: "Mọi người đừng nói chuyện khách sáo nữa, con đói bụng rồi, thầy Kha, anh có đói không?"
Hắn càng ăn nói tùy tiện, Thương Kình Nghiệp càng hiểu rõ thêm một phần. Trước kia mỗi dịp trong nhà có bạn bè cũ tới chơi hoặc người nổi tiếng thăm viếng, hắn thường viện cớ không về, nhưng nếu đã có mặt chắc chắn sẽ cư xử lễ nghĩa không chê vào đâu được. Nói đi nói lại, thằng nhóc ngỗ nghịch này chỉ dám tự nhiên làm càn trước mặt "người một nhà" mà thôi.
Bữa tối tổ chức trong hội sở tư nhân, cũng là nơi nhà họ Thương chuyên dùng để mở tiệc hoặc tiếp đãi khách khứa. Nơi đó cũng nằm trong khuôn viên biệt thự, có thể đi bộ qua, bốn phía cây xanh rậm rạp nuôi thả vài con công lông xanh lông trắng. Giữa vườn có một hồ nước nông trong vắt cùng một hòn đảo nhỏ nằm ở trung tâm, trên các tán cây cao lớn thấp thoáng bóng các loài chim nước quý hiếm của phương nam và một đàn hồng hạc châu Phi.
Hồng hạc là loài chim chung tình, cả đời chỉ có một bạn lữ duy nhất, Thương Kình Nghiệp tặng chúng cho Ôn Hữu Nghi để bà ngắm giải buồn trong lúc ăn cơm.
Cả nhà ngồi uống trà thêm một lúc nữa, mấy người con khác của nhà họ Thương mới trở về.
Thương Minh Tiễn từ Ma Cao chạy qua, đã được Thương Lục nháy trước, cô sợ hôm nay không khí gia đình không tốt, cha mẹ giận cá chém thớt lên đầu chị cả biết chuyện mà không nói nên phải giả vờ như mới lần đầu gặp mặt Kha Dữ, còn khoa trương cầm một hộp đĩa blu-ray cho anh ký tên: "Thầy Kha, nghe danh cậu đã lâu."
Thương Kình Nghiệp hỏi: "Đoàn phim quay ba tháng ở Khởi Lệ Ma Cao, bộ con không đi thăm ban lần nào sao?"
Thương Minh Tiễn: "..."
Thương Minh Trác càng lợi hại hơn, cô từ Boston về nhà, xuống máy bay vừa kịp tắm rửa một cái. Minh Trác không biết tối nay là dịp trọng đại gì, chỉ biết mẹ đã có lệnh không thể không nghe. Vào đến cửa, cô bước lên ôm Thương Lục: "Gầy." Sau đó lại ôm Minh Tiễn: "Cũng gầy." Tiếp theo là Minh Bảo, "Béo."
Thương Minh Bảo tức giận gào thét kháng nghị, Thương Minh Trác nhấc cốc nước đá trên bàn uống một ngụm lớn, "Hôm nay lên máy bay vừa vặn đụng phải một giảng viên đại học Thanh Hoa, vốn muốn ngủ một giấc cuối cùng lại thành trò chuyện suốt một đường, cả nhà biết không..."
Cả nhà nhìn cô với vẻ ái ngại.
"Chuyện gì vậy?" Thương Minh trác sửng sốt, hoài nghi nhìn cái cốc: "Con mới uống nước của Lục Lục à? Ủa? Nhà mình có khách sao?" Lúc này cô mới nheo mắt nhìn về phía Kha Dữ.
"Kha Dữ." Thương Lục giới thiệu.
Thương Minh Trác vươn tay: "Hân hạnh, tôi là Minh Trác."
Kha Dữ đứng dậy bắt tay, Thương Minh Trác lại hỏi: "Cậu là đồng nghiệp của Lục Lục? Biên kịch? Quay phim hay chỉ đạo mỹ thuật?"
Cả nhà: "..."
Kha Dữ: "Thật ra em là diễn viên."
"Ồ, diễn viên." Thương Minh Trác gật gù, hai giây sau đột nhiên ngẩng đầu: "—— là cậu!"
Kha Dữ còn chưa kịp trả lời, Minh Trác đã nói tiếp: "Ngày hôm qua một gã geek bên phòng thí nghiệm sát vách tặng cho tôi một bó hoa, nói phụ nữ châu Á là kiểu mẹ hiền vợ đảm, rất thích hợp cưới về nhà nấu cơm nên anh ta rất vừa ý tôi. Tôi nhận hoa xong liền cầm luôn bó hoa đó vừa đuổi vừa đập vào người anh ta suốt một cây số ——"
Cô bừng tỉnh nhìn Kha Dữ: "Tôi nhớ ra rồi, cậu làm đại ngôn cho hãng hoa tươi đó."
Thương Lục: "..." Đây là trọng điểm sao?
Kha Dữ: "Về nhà em sẽ hủy hợp đồng ngay."
Thương Thiệu là người bận rộn nhất, đến gần giờ cơm mới trở về, trên người mặc âu phục giày da, dù phải xử lý công vụ cả ngày mà tinh thần vẫn sáng láng. Câu nhận xét "Dung mạo bình thường" của Ưng Ẩn cứ lởn vởn bên tai Kha Dữ như thần chú, xua mãi không đi khiến anh vừa gặp người thật lại nhớ đến. Quả thật nếu so sánh với Thương Kình Nghiệp và Thương Lục, diện mạo Thương Thiệu có thể tính là bình thường, có điều Thương Lục rất kính trọng anh cả, Thương Thiệu cũng quý mến em trai, là hình mẫu anh em hòa thuận điển hình.
Kha Dữ là người nổi tiếng duy nhất ở đây nên nhà họ Thương xem anh như trung tâm của mọi sự chú ý, chủ đề trong bữa cơm cũng luôn xoay quanh anh. Thương Kình Nghiệp ít khi cười đùa, cũng hiếm khi mở miệng, nhưng mỗi lần Kha Dữ mở lời ông vẫn lắng nghe rất nghiêm túc.
Ôn Hữu Nghi biết tính chồng nên chủ động thăm hỏi thêm nhiều câu ngoài lề hơn.
"Năm nay thầy Kha hai sáu hay hai mươi bảy tuổi nhỉ?" Bà hỏi.
Thương Lục không thể không cúi đầu mím khôi, phải vờ vịt ho khan nghe Kha Dữ trả lời: "Ba mươi ba ạ."
"Ồ..." Ôn Hữu Nghi làm như vừa mới biết, "Nhưng trông cháu trẻ lắm đấy, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ bằng tuổi Lục Lục là cùng."
Minh Tiễn hỏi: "Giới giải trí có rất nhiều người đẹp, thầy Kha đã từng kết giao với ai chưa?"
Kha Dữ đáp không có.
Thương Lục hất mặt kiêu ngạo, "Trước kia thầy Kha chưa từng yêu ai đâu."
Thương Minh Bảo mỉa mai một tiếng, cảm thấy anh trai mình hôm nay quá buồn nôn.
Bầu không khí trong bữa cơm rất tốt, Thương Lục có thể nghe thấy tiếng tim mình đập giữa tiếng cười và tiếng trao đổi trò chuyện.
Bàn tay nắm chặt dao nĩa ướt đẫm mồ hôi.
Hắn đã thành công thu phục Ôn Hữu Nghi, Minh Bảo và Minh Tiễn biết chuyện từ lâu, Minh Trác vốn có trực giác siêu nhạy, vừa nhìn hai người giao lưu một lúc là đoán được tám chín phần mười, Thương Thiệu cơ bản không quan tâm những chuyện nhỏ nhặt, chỉ cho rằng em trai mình muốn bạn tốt được thoải mái như ở nhà.
Chỉ còn chờ thái độ của Thương Kình Nghiệp.
Ôn Hữu Nghi không nói nhưng Thương Kình Nghiệp đã sớm nhìn thấu mọi chuyện, cũng đã có chút hiểu biết về Kha Dữ. Trong bữa cơm hôm nay, nếu con trai thật sự tuyên bố công khai, ông cũng sẽ không làm khó hắn.
Thương Lục cầm ly rượu lên, dùng nĩa bạc gõ gõ mấy cái phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cả bàn tiệc lập tức yên tĩnh.
Hai tay Thương Minh Trác chống cằm, mỉm cười nhìn Thương Lục: "Lần cuối cùng nhà chúng ta tụ họp đầy đủ thế này là đêm giao thừa tết Âm Lịch, chị đoán hôm nay là một ngày còn quan trọng hơn ngày Tết nữa phải không?"
Bề ngoài Thương Lục không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng đã phải gian nan hít thở sâu.
Kha Dữ càng chật vật hơn nữa, trời đất chứng giám, lúc này anh quên mất mình mang họ gì luôn rồi.
Thương Kình Nghiệp có tức giận không? Liệu có vớ lấy gạt tàn thuốc ném vào đầu hắn như trong phim không? Hay là giận đến lên tăng xông ngất xỉu tại chỗ? Anh không kiểm soát nổi dòng suy nghĩ của mình, trái tim treo cao lắc lư như một ngọn đèn chao đảo giữa không trung, phải chờ đợi một đôi tay nhẹ nhàng nâng đỡ.
Từ góc nhìn của Thương Minh Bảo, anh trai cô và Kha Dữ ngồi sóng vai bên cạnh nhau, hai người một ngạo nghễ một thong dong, một người thành thạo xử lý mọi việc dễ như trở bàn tay, người kia đối diện với việc gì cũng không mấy để ý, thế mà bây giờ nhìn cả hai giống hệt một cặp học sinh chuẩn bị gặp thầy hiệu trưởng, ai nấy hiện rõ vẻ căng thẳng trên mặt.
"Con có chuyện này muốn tuyên bố ——" Thương Lục chống tay vào mép bàn chuẩn bị đứng dậy ——
Điện thoại trong túi đột ngột rung lên.
Quá nhiều, hình như vừa có người gửi cho hắn liên tiếp mười tin nhắn. Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng động này, Thương Thiệu là người ám ảnh với việc phải phản hồi tin nhắn ngay, mở miệng hỏi: "Em có muốn đọc tin nhắn trước không?"
Thương Lục ngừng lời, thân hình chớm đứng lên lại ngồi xuống ghế, nhấc di động nói: "Xin lỗi."
Về sau hắn luôn nghĩ, tại sao trên đời này lại không tồn tại cỗ máy thời gian? Nếu như có ai đó phát minh ra cỗ máy thời gian thì người đó chính là ân nhân cứu mạng của hắn. Hắn sẽ trở về ngay khoảnh khắc này, lựa chọn không xem tin nhắn.
Khoảng một chục tin nhắn MMS chứa đầy ảnh độ phân giải cao, tất cả đều là ảnh chụp khiếm nhã của cùng một người.
Là Kha Dữ.
Bên tai nổ đùng một tiếng, đầu óc trống rỗng vì khí huyết dâng quá nhanh, lồng ngực vừa rồi còn ngọt ngào hồi hộp giờ phút này đã tê liệt. Trước mắt hắn nổi lên từng cuộn khí đen, tràn ngập màu máu làm hắn không thể nhìn rõ.
Hắn không thấy rõ khuôn mặt đẫm mồ hôi, sống lưng trần trụi và đôi tay bị dây lưng trói chặt, không thấy rõ những vết roi đỏ tươi, dấu tay xanh tím, không thấy rõ đôi mắt anh đang tỉnh táo, mê mang hay quật cường.
Tại sao vậy?
Thầy Kha từng nói anh không bị quy tắc ngầm, cũng nói mình chưa từng yêu ai... Anh rất xa lạ với chuyện chăn gối, hoàn toàn không có sự thản nhiên hay dày dặn kinh nghiệm mà tuổi này nên có, lúc bị tiến vào anh rất căng thẳng sợ hãi, sống lưng căng lên như một cánh cung gợi cảm.
Hình ảnh gợi cảm đó hóa ra không phải mỗi mình hắn từng chứng kiến.
Tất cả mọi người đều nhận ra giờ phút này hắn như cái xác không hồn, mặt mũi trắng bệch, nét kiêu ngạo biến mất, thay vào đó là vẻ bối rối như vừa bị ai đánh một đòn rất nghiêm trọng.
Kha Dữ không biết vừa xảy ra chuyện gì nhưng vẫn đau lòng, chỉ có thể quan tâm hỏi nhỏ: "Chuyện gì vậy?"
Hắn ấn tắt màn hình đúng lúc anh nghiêng người qua.
Ngay cả Thương Kình Nghiệp cũng nheo mắt hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Trong tiếng ù ù chói tai, Thương Lục đáp bằng ngữ khí trấn tĩnh: "Không có gì đâu."
Ôn Hữu Nghi không yên tâm: "Lục Lục, sắc mặt con kém quá, là ai tìm con thế?"
Thương Lục lắc lắc đầu, sống lưng thẳng tắp, bàn tay siết chặt dao nĩa, "Chuyện đầu tư gặp chút trục trặc."
Thương Minh Bảo thấy bầu không khí quá ngột ngạt bèn cố ý giở giọng trêu chọc: "Ha ha, anh đầu tư nhầm chỗ nên mất tiền rồi chứ gì!"
Lời cô như một cọng rơm cứu mạng, Thương Lục vội thừa nhận, "Ừ, lỗ mất mấy chục triệu." Hắn không cho ai thời gian quan tâm, hấp tấp dời lực chú ý, "Không sao đâu."
Sự gián đoạn đột ngột gần như phá tan bầu không khí, cũng không ai hỏi rốt cuộc hắn muốn tuyên bố chuyện gì. Ôn Hữu Nghi vốn muốn giúp hắn mào đầu, nhưng thấy sắc mặt hắn hoảng hốt trắng bệch như sắp gục, cuối cùng không thể nói thêm gì nữa.
Giờ trà sau bữa cơm, Thương Lục mượn cớ ra phòng ngoài ngồi một mình hết nửa tiếng. Kha Dữ có kinh nghiệm ứng biến tình huống rất tốt, làm từng tràng cười ấm áp liên tục từ bên trong truyền ra.
Hắn gọi vào số lúc nãy, nhận được thông báo thuê bao không liên lạc được.
"Chú Minh, giúp cháu điều tra dãy số này."
Hắn giao cho Trịnh Thời Minh, chú Minh nói đây là sim rác dùng xong bị bỏ ngay, không thể truy ra danh tính người phía sau.
Thương Lục mở những tin MMS kia lên, chịu đựng cảm giác hít thở không thông, ngón tay run rẩy, chịu đựng thái dương giần giật từng cơn, một lần nữa tỉ mỉ mở từng tấm ảnh. Có thể nhìn ra mà, đến những bức tranh chép tranh giả tinh vi nhất hắn còn có thể phân biệt được, sao có thể không nhìn ra dấu vết photoshop được? Ánh sáng, góc máy, đường viền có sắc nét không, giữa mặt và thân thể có dấu hiệu ghép nối không —— Thương Lục cố gắng dùng mắt quan sát thật kỹ ——
Nhìn được, nhìn được mà —— mẹ nó mày phải nhìn ra chứ!
Mẹ kiếp!
Phòng ngoài phát ra một tiếng vang lớn, sắc mặt Kha Dữ biến đổi, nhấc chân chạy còn nhanh hơn Ôn Hữu Nghi, "Thương Lục?"
Thương Lục đụng vào một cái tủ đứng, bình hoa đẹp đẽ đặt trên tủ bị hắn gạt ngã, rơi xuống đất vỡ tan tành. Khi mọi người bước ra chỉ nhìn thấy hắn ngồi quỳ dưới sàn nhà, tóc mái rối bù che khuất nửa khuôn mặt. Hai tay hắn chống lên những mảnh gốm vỡ chảy máu đầm đìa, đầu ngón tay vẫn cố gắng nhặt lên một mảnh cánh hoa.
"Lục Lục!" Trái tim Ôn Hữu Nghi thắt lại vì nhìn thấy những vết cắt sâu trên tay hắn, giọng bà gần như biến đổi, "Mau! Lấy hộp thuốc ra đây!"
"Anh ơi!" Thương Minh Bảo ngồi xổm xuống, nước mắt chảy dài. Cô nhỏ cẩn thận nâng tay an trai lên: "Tay anh..."
Những mảnh gốm cắm sâu vào da thịt, nhưng hình như hắn không hề có cảm giác đau đớn.
Đôi tay của anh cô là tay để vẽ tranh, bắn tên, nâng camera quay phim. Đôi tay này có quá nhiều hoạt động tinh vi phải làm, chỉ cần một dây thần kinh bị tổn hại cũng đủ dẫn đến hậu quả khôn lường.
Ôn Hữu Nghi sơ cứu tại chỗ cho hắn, bà dùng nhíp gắp những mảnh sứ ra, tiêu độc bằng cồn iod rồi cẩn thận quấn băng vải.
"Có đau không?"
Thương Lục nín thở, đôi môi run rẩy không rõ vì sao. Hắn bình tĩnh tạ lỗi: "Không đau, để mẹ hoảng sợ rồi."
Kha Dữ đang ở bên cạnh hắn. Nếu là bình thường, hắn cũng sẽ nói với Kha Dữ như vậy, nói rằng hắn không đau, không phải việc gì quan trọng, hắn không phải thiếu gia hạt đậu không chịu nổi một chút thương tổn, một chút đau đớn nào. Bởi vì hắn biết nếu hắn nói đau, Kha Dữ sẽ đau theo.
Nhưng hôm nay hắn không nói câu nào. Kha Dữ ngồi một bên, giữa hai người chỉ có một khoảng lặng dài. Dù vậy Kha Dữ cũng rất đau, trong lòng rối như tơ vò, đôi mắt nhìn chằm chằm vào động tác của Ôn Hữu Nghi, sợ bà run tay làm Thương Lục càng đau hơn.
Anh chưa nhận ra sự bất thường của Thương Lục.
Trong nhà ngoại trừ quản gia thì không có giúp việc nam thích hợp giúp Thương Lục vệ sinh tắm rửa, Ôn Hữu Nghi đành gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình và hộ lý tới nhà.
Một bữa tiệc ấm cúng vui vẻ đột nhiên biến thành thế này, Thương Lục khàn khàn xin lỗi: "Thầy Kha, xin lỗi anh, hôm nay... hôm nay để anh phải chịu thiệt thòi rồi."
Hắn rũ mắt nhìn Kha Dữ bằng sự dịu dàng vô tận. Hôm nay hẳn là một ngày đẹp, là ngày hắn hòa giải với Thương Kình Nghiệp —— hoặc đánh nhau, là ngày hắn liều lĩnh công khai với cả nhà để tìm kiếm một sự công nhận quang minh chính đại cho mối quan hệ kéo dài ba năm với Kha Dữ.
Hôm nay hẳn là một ngày đẹp.
·
Phòng ngủ của Kha Dữ được sắp xếp bên cạnh phòng Thương Lục, hai phòng suite một trái một phải cách nhau một đoạn hành lang. Kha Dữ khe khẽ thở dài: "Rốt cuộc có chuyện gì đủ làm em mất hồn mất vía như vậy?"
Số tiền mấy chục triệu chỉ đủ lừa được thiếu nữ ngây thơ như Thương Minh Bảo, nếu thật sự lỗ mấy chục triệu, chân mày Thương Lục cũng sẽ không nhíu lấy một cái.
Thương Lục không nghĩ ra đáp án nào đủ thuyết phục lừa bịp anh. Đúng vậy, hắn luôn luôn khắc kỷ, hành động chắc chắn, không ai nghĩ ra được trên đời này có thứ gì đáng để hắn hoảng hốt.
"Nếu em không tiện thì để sau rồi kể." Kha Dữ nói, "Kêu em nói dối lại làm khó em quá."
Thương Lục cong môi, nhìn chăm chú vào đôi mắt đen: "Vậy còn anh? Đối với anh, nói dối có khó không?"
"Không khó," Kha Dữ không buồn chớp mắt, "Tổ sư gia nói, mỗi ngày anh phải bịa đặt trước camera ít nhất mười câu mới đủ nổi tiếng, nếu không sẽ flop mãn kiếp."
Thương Lục bật cười, bởi vì đôi môi quá nhợt nhạt nên nụ cười càng khiến hắn trông yếu ớt hơn: "Với em thì sao? Anh có nói dối em không?"
Kha Dữ sửng sốt, ánh mắt trầm tĩnh: "Từng nói dối một ít."
"Tại sao?" Thương Lục hỏi, dùng đôi bay băng bó khẽ vu.ốt ve mặt anh, ngữ khí khàn khàn thân mật: "Em biết rồi, có phải anh có bí mật nào đó không muốn ai biết đúng không?"
"Không có." Kha Dữ không dám nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt hơi cụp xuống.
Nhìn xuống là động tác thường thấy khi một người nói dối, dù là diễn viên có diễn xuất tinh vi đến đâu cũng không thể tránh được phản ứng nhỏ này.
Thương Lục hôn vào nách tai anh: "Anh ngủ sớm một chút nhé, ngủ ngon."
Thật ra không cần đến hộ lý làm gì, Kha Dữ gác đầu lên gối nghĩ thầm, anh có thể làm được hết. Kha Dữ bất giác bật cười, đương nhiên anh không chuyên nghiệp bằng hộ lý, chỉ không biết Thương Lục có xấu hổ hay không thôi.
Trước khi đi vào giấc ngủ Thương Lục lại lôi ảnh ra xem một lần nữa. Đối phương rất cẩn thận, chỉ chọn những bức ảnh chụp một người, không thể biết được người xâm hại Kha Dữ là ai. Hắn mở máy tính lên xem xét thời gian chụp của từng tấm ảnh, mỗi một tấm lại có một mốc thời gian khác nhau, trải rộng từ năm đến bảy năm, có ảnh chụp vào ban ngày, có tấm chụp ban đêm.
Thương Lục biết, người chụp ảnh là Thang Dã.
Dù là người chậm hiểu đến đâu cũng nhận ra d.ục vọ.ng chiếm hữu ông ta dành cho Kha Dữ, huống chi đối phương hoàn toàn không có ý giấu diếm. Tại sao Minh Bảo lại kể cho hắn nghe câu chuyện của rồng dữ và thanh niên xinh đẹp? Lúc ấy tuy hắn cảm thấy khá kỳ quặc nhưng cũng không để trong lòng, hiện giờ nó như một lời nguyền trôi nổi trong đầu hắn giữa đêm khuya.
Người đời cho rằng con rồng ngược đãi thanh niên, vương tử giúp thanh niên đánh bại rồng, nhưng chỉ có thanh niên và con rồng biết rằng giữa bọn họ có tồn tại tình yêu.
Con rồng đó là ai? Người thanh niên xinh đẹp ôm vòng ngọc khóc dưới trăng là ai? Hiệp sĩ vương tử ngu ngơ cướp đoạt tình yêu của người khác lại là ai nữa?
Thương Lục nắm chặt mép máy tính, một trận choáng váng cướp lấy lý trí hắn, chờ đến khi hồi phục tinh thần, máu đã thấm ướt hết băng vải.
Vậy sao, hóa ra Kha Dữ từng yêu Thang Dã, cho nên anh mới nói mình chưa từng bị quy tắc ngầm. Nếu hai người yêu nhau thì không tính là quy tắc ngầm.
Hắn không khỏi nhớ tới những lần ít ỏi Kha Dữ nhắc đến tên Thang Dã, nhớ lại lúc hai người ở trên đảo Nam Sơn, bọn họ chính thức kết giao giữa cơn bão vần vũ, sau đó anh nhận được cuộc gọi của Thang Dã.
Chỉ cần nắm lên một đầu sợi dây là sẽ kéo theo vô số bí mật quá vãng, dưới ánh trăng tựa như sống lưng một con cá bạc hiện ra những ánh chớp tà ác như lưỡi kiếm.
Hắn nhớ tới vết roi.
Anh nói dối rằng đó là vết mèo cào, hắn tin anh. Anh biến mất nhiều ngày liên tiếp, có thể là đang ở trên giường trong biệt thự của Thang Dã.
Tại sao Minh Bảo biết được những việc này? Thương Lục lấy lại bình tĩnh, mã hóa hết ảnh trên máy tính, chụp lại tin nhắn, số điện thoại và thời gian gửi, sau đó xóa hết lịch sử liên lạc.
Thương Minh Bảo đang lén lút gọi video call với Chung Bình kể anh trai mình mới bị thương tay, không biết có nặng lắm không. Cô giật mình vì nghe tiếng đập cửa, nhận ra bên ngoài là tiếng Thương Lục lại càng kinh hồn bạt vía hơn.
"Anh?" Minh Bảo giả vờ như mình vừa bị đánh thức.
Thương Lục giơ tay búng trán em: "Đừng giả bộ nữa, diễn xuất quá nát."
Minh Bảo bĩu môi: "Khuya khoắt thế này anh còn làm gì đấy."
"Câu chuyện con rồng hôm trước là ai kể cho em nghe?"
"Hả? Hả? ——" Giọng điệu Minh Bảo cực kỳ hưng phấn, "Gì thế? Em tưởng anh không thích mà?"
"Chuyện tình yêu Stockholm, anh ngẫm nghĩ thấy cũng được," Thương Lục mỉm cười, sắc mặt vẫn như thường: "Bạn em có ý tưởng độc đáo đấy, nếu hứng thú có thể tới công ty anh làm thực tập sinh."
"Vãi, anh ấy mà cần sao!" Minh Bảo cắn câu ngay lập tức, "Anh ấy..."
"Anh ấy thế nào?" Thương Lục từ trên cao nhìn xuống, thân hình ẩn trong ánh đèn mờ mịt ngoài hành lang trông khá đáng sợ.
Minh Bảo rụt cổ.
"Là Chung Bình đúng không." Thương Lục vạch trần.
Giọng Minh Bảo nhỏ dần: "... Anh ấy thêm WeChat anh? Tại anh đáp ứng chuyện cho anh ấy vai diễn mà..."
Thương Lục lạnh lùng trả lời: "Đúng là anh có thể cho, nhưng em mau giải thích lý do tại sao lại liên lạc riêng với cậu ta đi."
Thôi xong, tai vạ đến nơi rồi.
Minh Bảo giải thích ngắn gọn quá trình phạm tội của mình cho anh trai nghe.
"Được, bây giờ anh hỏi em," Thương Lục gõ gõ vào vai cô, "Ngẩng đầu lên, đừng ép anh ra tay."
"Được được được, nói chuyện tử tế, không cho động tay động chân nhé!"
"Em đã quan hệ với cậu ta chưa."
Thương Minh Bảo: ".................. Thương Lục!"
Thương Lục không thèm để ý đến sự ngượng ngùng hay hoảng sợ của cô, lạnh nhạt hỏi: "Không có, phải không?"
"Không có không có không có!"
"Em nghe cho kỹ đây," Thương Lục ra tối hậu thư: "Nếu em dám lên giường với Chung Bình, anh sẽ tìm người đánh gãy chân cậu ta, tung tin xấu, cấm sóng, bắt cậu ta flop cả đời."
Không có gì khiến fan của một thần tượng tổn thương sâu sắc hơn thế, Thương Minh Bảo thẹn quá thành giận: "Anh cút đi!"
Cửa bị đóng sầm lại, Minh Bảo lên án phía bên kia cánh cửa: "Anh chỉ có thành kiến với anh ấy thôi!"
"Anh nói rồi, cậu ta từng cho anh số điện thoại trên máy bay, muốn hẹn ch.ịc.h anh. Nếu em muốn đóng kịch bản kiếp chung chồng thì cứ chơi đi, anh không cản, rồi xem Thương Kình Nghiệp có buông tha cho cậu ta không."
Hắn biết Minh Bảo ở trong phòng chắc chắn sẽ khóc. Thương Lục cong môi tự giễu, bây giờ khóc chí ít vẫn tốt hơn sau này mới khóc vì biết chân tướng. Những chuyện kia hắn có thể chịu đựng được, nhưng Minh Bảo thì không.
Huống chi Kha Dữ không giống Chung Bình.
Kha Dữ chỉ che giấu một đoạn tình cảm đã qua, che giấu fetish khó nói của mình mà thôi. Anh bị chụp ảnh không phải lỗi của anh, ảnh bị người xấu lấy ra đe dọa cũng không phải lỗi của anh. Kha Dữ không có ngoại tình trong lúc đang kết giao với hắn.
Lỗi sai của anh rất nhỏ, cực kỳ nhỏ, anh chỉ che giấu những chuyện đó thôi.
Ai cũng có quyền che giấu quá khứ, giữ lại bí mật cho riêng mình. Không thể vì hắn có quá khứ hoàn hảo không tì vết mà yêu cầu người có quá khứ đau thương tàn khuyết phải cởi mở trung thực không giữ lại gì.
Hắn không thể tàn nhẫn, không công bằng như vậy, rất giống một thằng ngốc không biết điều, một gã bạo chúa ngây thơ.
Ánh trăng đổ tràn khắp hành lang, Thương Lục đi rồi lại trở về. Hắn dừng lại dùng sức nhắm mắt, hốc mắt nóng rực.
Hắn quyết định tha thứ cho Kha Dữ.
Kha Dữ ngủ không quá say, bị người ôm lập tức tỉnh dậy. Mặc kệ là lần thứ bao nhiêu, anh vẫn rất thèm khát hơi thở của Thương Lục.
"Sao lại lén qua đây rồi?" Anh hôn lên ngón tay Thương Lục, ngại hắn bị thương nên không dám dùng sức. Cách một lớp băng vải, thậm chí Thương Lục còn không biết tay mình vừa được hôn.
"Quang minh chính đại đi qua."
Kha Dữ buồn ngủ mà vẫn bật cười, Thương Lục hôn lên đôi mắt luôn hoảng hốt vụng về mỗi khi nói dối, "Hôm nay trễ quá, ngày mai chúng ta lại công khai được không? Tay em bị thương rồi, nếu Thương Kình Nghiệp nổi giận, anh nhớ phải chắn cho em đấy."
Kha Dữ cười tỉnh, "Em đang bị thương, chắc ông ấy không nỡ đánh em đâu."
"Hóa ra cái này gọi là khổ nhục kế." Thương Lục bừng tỉnh.
"Hạ đủ vốn gốc rồi đấy." Kha Dữ trở mình trong lòng hắn, đối mặt mút hôn lên cánh môi nóng rực, "Đau lắm phải không?"
"Không đau." Thương Lục đáp.
---
Lời tác giả:
Làm sao không đau cho được