Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 153

Cuối cùng giải Cành Cọ Vàng thuộc về bộ "Một cuộc hội ngộ hoàn toàn mới", Thương Lục cầm cúp Đạo diễn xuất sắc nhất, bộ "Hoa tâm công địch" của Lịch Sơn giành Giải thưởng của Ban giám khảo. Kết quả này hiển nhiên không làm ai trong số hai người trên hài lòng, bởi vì trong thực tế, qua mỗi lần Cannes người ta chỉ khắc sâu ấn tượng với bộ phim hay nhất đoạt giải Cành Cọ Vàng mà thôi.

Lễ trao giải được phát sóng trực tiếp tại Trung Quốc cho nên tin tức cũng gần như đồng bộ, các hot search tương quan nhanh chóng leo lên bảng giải trí:

[ Thương Lục giành giải Đạo diễn xuất sắc nhất tại Cannes ]

[ Điện ảnh Hoa ngữ một lần nữa thất bại ở Cannes ]

[ Kha Dữ Ảnh đế Cannes ]

[ Giải thưởng kép hạng mục Nam chính xuất sắc nhất Cannes ]

Đương nhiên, mọi người cũng sôi nổi bàn tán về khoảnh khắc Kha Dữ và Thương Lục hiếm hoi đứng chung khung kình:

[ Thương Lục Kha Dữ chụp ảnh chung trên thảm đỏ ]

[ Bài phát biểu cảm ơn của Kha Dữ ]

Đúng như dự đoán, có càng nhiều người quan tâm đến thị phi ngoài lề hơn ——

[ Thương Lục và Kha Dữ giải hòa rồi? ]

[ Ngồi xổm chờ hai anh tái hợp!!! ]

[ Trong bài phát biểu cảm ơn của Kha Dữ có nhắc đến Thương Lục phải không? ]

Anh nói rằng: "Cảm ơn hai người thầy lớn Lịch Sơn và Thẩm Linh của tôi, bọn họ là người đã kéo tôi ra khỏi vũng bùn lầy. Thế nhưng người tôi muốn cảm ơn nhất chính là người đã trao cho tôi dũng khí tiến về phía trước không lùi, cũng cho tôi sức mạnh để làm mọi việc đến nơi đến chốn. Người đó đã nói với tôi rằng 'Cứ nhìn về phía trước, đừng sợ hãi'. Có điều... chắc lúc này người đó không tiếp nhận lòng biết ơn của tôi đâu, nhưng tôi hy vọng mình sẽ có một cơ hội khác tại Cannes."

Kha Dữ là một người rất hiếm khi biểu đạt dã tâm và chí tiến thủ, trước kia lúc vẫn còn mang danh bình hoa, anh luôn nỗ lực trong im lặng, không hay than thở cũng không oán thán nửa lời, tựa như một gốc hoa nhỏ tự mình lớn lên, nghiến răng chui lên khỏi mặt đất để vươn tới bầu trời rộng lớn, nhìn ngắm thế giới bên ngoài bức tường. Thời gian trôi qua lâu, cả fan lẫn người qua đường đều cảm thấy anh đã chịu yên phận.

Nhưng hôm nay anh lại nói muốn có cơ hội tiếp theo ở Cannes.

Đây là Cannes đấy. Giữa thời đại các liên hoan phim quốc tế lần lượt suy tàn, chỉ có một mình nó là vẫn duy trì được vị thế và sức ảnh hưởng mạnh mẽ của mình. Thế mà Kha Dữ còn nói trên bục trao thưởng của Cannes là muốn có lần tiếp theo!

Không cần biết anh và Thương Lục đã hòa giải thật hay chưa, fan only đã điên hết cả lượt:

[ Tám năm trước làm fan Kha Dữ, tôi không ngờ sẽ có ngày mình biến thành fan ảnh đế Cannes (hút thuốc) ]

[ A a a a a a cục cưng ơi, mau tiến lên!!! ]

[ Xem tới đoạn anh ấy lên sân khấu cầm cúp, tôi thật sự không kìm được nước mắt, còn xúc động hơn bản thân lấy thưởng, còn hả hê hơn khoảnh khắc mình lội ngược dòng nữa. Anh muốn cảm ơn người trao cho anh dũng khí, còn cả đời này có lẽ em chỉ muốn cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã cho em biết rằng chỉ cần không tự giới hạn bản thân thì bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. ]

[ Cứu tui với, Kha Dữ tràn đầy dã tâm quyến rũ chết người!!! ]

Thương Lục rất muốn hỏi anh rằng người anh muốn cảm ơn, người nói câu "Cứ tiến về phía trước, đừng sợ hãi" có phải mình hay không, nhưng rốt cuộc không hỏi ra miệng. Nếu không phải hắn thì tình huống sẽ có vẻ như hắn tự mình đa tình. Càng đáng sợ hơn là, Kha Dữ vốn là người giỏi xã giao, mọi việc đều có thể xử lý rất thỏa đáng, cho nên dù không phải chỉ hắn thật, nếu Thương Lục hỏi có lẽ anh vẫn thản nhiên cười nói: "Em nghĩ thế cũng được."

... Hắn sẽ tức chết mất.

Trong bữa tiệc tối, Tạ Miểu Miểu kéo Kha Dữ lại tán gẫu. Ảnh đế mới lên ngôi đêm nay không có phút nào là rảnh rỗi, luôn phải tiếp chuyện hàn huyên với đủ các vị đạo diễn danh tiếng, nhà làm phim, biên kịch và đại diện các nhà phát hành nổi tiếng toàn thế giới.

"Sau này tôi có nên gọi anh là ảnh đế Kha không nhỉ?" Miểu Miểu khẽ chạm cốc champagne với anh.

"Thế đã ai kêu cô là ảnh hậu Tạ chưa?"

Miểu Miểu cười ha ha, "Tôi không biết, đoạt giải đã là chuyện lâu lắm rồi, mấy năm nay cứ giậm chân tại chỗ mãi thôi."

"Cô có tiến bộ mà, đôi khi sự tiến bộ đó không nhận được phản hồi ngay lập tức, chỉ đợi một thời khắc định mệnh để tỏa sáng thôi."

"Wow, xúp gà của anh có sức thuyết phục thật đấy," Miểu Miểu ngửa cổ uống cạn ly, "Hết nhé."

"Coi chừng sặc." Kha Dữ ôn tồn nhắc nhở.

"Anh định bao giờ trở về?"

Kha Dữ nhìn vào mắt cô, "Về đâu cơ?"

"Biết rồi còn hỏi," Miểu Miểu thở dài, "Thật ra đoàn làm phim cũng giống như làm teamwork, hợp tác có suôn sẻ hay không tiếp xúc lần đầu là biết ngay. Ngẫm lại thời còn làm 'Cửa hông', tuy có nhiều thay đổi bất ngờ nhưng mọi người luôn vui vẻ. Lão Hứa làm với Thương Lục hai năm, đã có thể tự mình đạo diễn rồi. Tề Đại Nam tuy không nói nhiều nhưng làm việc rất đáng tin cậy, Nhiếp Cẩm Hoa ấy à, có tí thực dụng thật nhưng quản lý tiền bạc vẫn đâu vào đấy. Lúc đầu ai trong số chúng tôi cũng nghĩ người ra đi trước sẽ là mình, chỉ riêng anh là không thể, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh Thương Lục, không ngờ cuối cùng anh mới là người rời đi."

Kha Dữ không biết nên đáp lại thế nào.

"Về với chúng tôi đi." Miểu Miểu khuyên, "Tôi còn muốn tiếp tục cộng sự với anh mà."

Mỗi một đạo diễn lão luyện đều có một đội ngũ thành viên hợp tác cố định của riêng mình, không chỉ nhân viên kỹ thuật hậu trường mà đôi khi còn có rất nhiều diễn viên phụ. Kha Dữ nghe ra ý của Miểu Miểu, tuy Thương Lục chưa mang đến cho cô một giải thưởng thiết thực nào nhưng cô vẫn đặt niềm tin rất lớn vào hắn, Thương Lục cũng hài lòng với đối phương, cả hai người đều có ý định hợp tác lâu dài.

Trò chuyện một hồi thì Kỷ Duẫn không biết đã đứng bên cạnh từ lúc nào, cậu chàng chua chát hỏi: "Tạ Miểu Miểu, thế chị không muốn hợp tác lần hai với em à?"

Miểu Miểu toan giơ tay lên đánh, nhưng nghĩ lại nơi này là tiệc tối Cannes tập hợp bao nhiêu ngôi sao hàng đầu thế giới, cô nàng đành nhịn xuống: "Không biết lớn nhỏ, có chứ, thầy Kha phiên một, chị phiên hai cậu phiên ba, được chưa?"

Kỷ Duẫn đáp: "Được ạ."

Cậu quay đầu chuyển hướng sang Kha Dữ: "Thầy Kha, tối nay em qua phòng anh được không?"

Kha Dữ: "...?"

"Ấy, anh đừng hiểu lầm, em muốn sang sờ cúp ảnh đế của anh để hít Âu khí thôi."

"Âu khí là cái gì?"

"Âu khí là... A, chúng ta thêm WeChat nhau đi. Anh biết không, mỗi lần em diễn kém quá, thầy em lại cho em xem những thước phim trước đây của anh, nói khởi điểm anh diễn còn nát hơn em nhiều," Kỷ Duẫn móc di động mở mã QR WeChat: "Đến lúc em diễn tốt rồi, thầy ấy vẫn mở phim anh lên, nói em còn kém xa anh lắm. Thế cho nên trong lòng em, anh được tính là nửa người thầy rồi đấy."

Tạ Miểu Miểu xùy một tiếng: "Miệng ngọt phết, nhưng chưa đủ để thuyết phục thầy Kha đâu nhé."

"Đủ rồi." Kha Dữ vừa nói vừa quét mã QR yêu cầu kết bạn. Anh mỉm cười hỏi Kỷ Duẫn: "Thế có muốn làm học sinh của tôi không?"

Kỷ Duẫn: "... Ối."

Một câu khen khách sáo lại thu được kết quả bất ngờ.

Tạ Miểu Miểu mở to hai mắt, tay đẩy đẩy Kỷ Duẫn: "Còn thất thần làm gì?"

Kỷ Duẫn cảm thấy có lẽ sau hôm nay mình sẽ bị Thương Lục mắng, hoặc tệ hơn là ăn một trận đòn no nê. Đương lúc do dự, Kha Dữ còn bồi thêm: "Tôi có thể đối diễn với cậu, chắc chắn thầy Thương Lục của cậu không làm được đâu nhỉ?"

Thật ra cũng có, chỉ là không quá kiên nhẫn. Chân mày hắn luôn luôn cau chặt, kịch bản cầm trong tay không phải kịch bản, mà là công cụ hành hung, biểu hiện không tốt một chút thôi là lập tức ăn ngay một gõ vào đầu.

Kỷ Duẫn nhắm mắt đầy quyết tâm: "Em, em chào thầy ạ!"

Kha Dữ hỏi: "Cậu và thầy Thương Lục định khi nào về nước? Chúng ta có nên thường xuyên gặp mặt để nhanh chóng thân thiết không?"

Kỷ Duẫn: "..."

Hay lắm, cậu không tránh nổi trận đòn này rồi.

Thương Lục đang trò chuyện với một người đàn ông trung niên da trắng cao lớn, ánh mắt vừa liếc một cái, cơn bực bội trong người lại tràn ra không thể khống chế. Ngồi trong lễ trao giải nói nhiều câu như thế hóa ra chỉ là thuận tiện xã giao, đến tiệc tối bị liệt chân rồi à? Cho nên mới đứng yên một chỗ tiếp chuyện lung tung với bao nhiêu người như vậy.

"Cậu cứ chú ý đến cậu ta suốt nhỉ, thế bao giờ các cậu mới định hợp tác lần nữa? Chờ chuyến lưu diễn của cậu ấy kết thúc sao?"

Thương Lục chỉ nghe được nửa câu sau, "Pardon?" Hắn nhíu mày, cong môi tạ lỗi: "Ngài nói lưu diễn gì vậy?"

Người đứng trước mặt hắn chính là đạo diễn phim thương mại nổi tiếng của Hollywood Sesc Spencer. Có điều lần này ông ta không mang tác phẩm theo tranh giải mà được mời làm giám khảo cho hạng mục giải thưởng "Un Certain Regard".

"Đương nhiên là chuyến lưu diễn vở kịch 'Kẻ dã tâm' rồi." Sesc cười nói, "Vừa rồi tôi mới trò chuyện với cậu ấy, dự định mời cậu ấy tham gia dự án tiếp theo của mình. Chuyện này tôi đề xuất từ tận một năm trước, nhưng lúc đó cậu ấy đã kịp gia nhập đoàn 'Kẻ dã tâm', thật đáng tiếc."

Thương Lục giật mình sửng sốt, bàn tay cầm ly rượu vô thức buông lỏng rồi siết chặt trong nháy mắt. Cơn tức giận muộn màng dâng lên đan xen với cảm giác mờ mịt, khiến cảm xúc trong đôi mắt sâu thẳm của hắn càng thêm nặng nề, gần như không thể lý giải.

... "Kẻ dã tâm"? Đây là vở kịch được chuyển thể từ nguyên tác "Macbeth" của Shakespeare do cô giáo Stella chấp bút! Kha Dữ đã gia nhập đoàn kịch Stella? Chuyện từ bao giờ? Tại sao hắn không biết gì hết? Tháng nào hắn cũng gọi điện thoại cho Stella một lần, tại sao Stella chưa bao giờ nhắc đến?!

Thương Lục hận không thể lập tức gọi ngay cho Stella chất vấn!

Sesc không nhận ra thay đổi cảm xúc của Thương Lục, tiếp tục nói: "Nghe nói chuyến lưu diễn sẽ bắt đầu vào tháng 7, mở màn ở quê hương của Shakespeare. Tôi hẹn trước rồi, chờ cậu ấy lưu diễn đến New York, tôi nhất định sẽ đưa theo người nhà ăn mặc thật đẹp đi xem."

Nhân viên phục vụ đi ngang qua, Thương Lục buông ly rượu xuống, miễn cưỡng cong môi cười rồi vội vàng tạ lỗi: "Xin lỗi ngài, tôi còn có việc."

Dưới ánh đèn rực rỡ kiều diễm, hắn vội vàng đi xuyên qua đám đông, thân hình biến mất sau cánh cửa.

Sao có thể? Vào tháng 10 năm bọn họ chia tay, Kha Dữ gia nhập đoàn phim Lịch Sơn để quay bộ "Hoa tâm công địch", ngoại trừ tin này ra, gần như anh không xuất hiện trước công chúng nữa! Lịch Sơn luôn là người làm việc chậm chạp mà tỉ mỉ, mãi đến tháng 6 năm tiếp theo đoàn phim mới đóng máy, sau đó Kha Dữ bước vào trạng thái ở ẩn, không công bố bất kỳ công việc thương mại mới nào —— bao gồm cả thương vụ quảng cáo lẫn phim ảnh. Mia từng hỏi bóng gió Thịnh Quả Nhi để dò la tình hình, cô nàng kia chỉ nói anh đang đi nghỉ.

... Đúng rồi, cô ấy nói Kha Dữ đi Pháp du lịch, cũng có du học sinh chụp được ảnh anh ở Pháp thật, Thương Lục biết hết những sự kiện trên. Lúc ấy thậm chí trong đầu hắn còn xuất hiện một ý nghĩ nực cười rằng vì Kha Dữ không quên được mình nên mới đi Pháp ——

Tỉnh lại đi —— Thương Lục, nếu anh ấy thật sự không quên được mày, thật sự hối hận vì chia tay thì đã không đi Pháp, mà đi tìm mày rồi.

Cánh cửa toilet đẩy ra, dòng nước lạnh ào ào trút xuống, Thương Lục vốc nước lạnh hắt thẳng vào mặt mình, hai tay chống bên bồn rửa rũ mắt trầm mặc. Qua một lúc lâu, hắn ngẩng đầu lên, thấy được khuôn mặt tái nhợt như mang bệnh ở trong gương.

Từ sau khi gặp lại Kha Dữ, không đêm nào là hắn được ngon giấc.

Kha Dữ vào đoàn kịch của Stella, Stella không nói có nghĩa là Kha Dữ chủ động yêu cầu giữ bí mật. Anh không muốn hắn biết hành tung của mình, cũng không muốn hắn viện cớ đi thăm cô để tìm mình, gặp mình. Anh muốn trốn tránh hắn, sợ hắn xuất hiện trước mắt, cố chấp van xin anh quay lại hoặc giả vờ xếp đặt tình huống gặp gỡ để cố giữ liên lạc với anh!

Thanh niên trong gương nhếch một bên khóe môi tạo thành nụ cười tự giễu lạnh băng, đồng thời giễu cợt một người khác.

Kha Dữ, anh đang xem thường ai vậy?

"Em không sao chứ?"

Thân thể dưới lớp âu phục đột nhiên cứng đờ, Thương Lục liếc mắt qua gương, trông thấy Kha Dữ đứng dựa vào vách tường.

"Vừa rồi thấy em nói chuyện với Sesc, cảm giác trạng thái của em không ổn lắm."

Thương Lục đứng thẳng dậy kéo hai tờ khăn giấy lau mặt, sau đó vô cảm vò khăn ném vào sọt rác, "Xin nhường đường." Hắn cụp mắt nhìn xuống, lạnh lùng cất tiếng.

Kha Dữ dịch ra nửa bước theo phản xạ, đột nhiên anh đổi ý, chặn hoàn toàn lối đi phía sau, "Không nhường."

"Kha Dữ, sắp hai năm rồi, tôi không ngờ anh trở nên nhàm chán như vậy đấy."

Một cơn đau như kim châm phút chốc đâm xuyên qua tim, Kha Dữ cố chấp lờ nó đi, "Anh chỉ đang quan tâm em thôi."

Thương Lục duy trì khóe môi lạnh lùng trào phúng như vừa nghe được chuyện rất buồn cười: "Không liên quan gì đến anh."

Đã xảy ra chuyện gì? Lúc nãy ngồi trong lễ trao giải còn tốt lắm mà, tuy lời nói công kích sắc bén nhưng ít nhất hắn vẫn chịu phản ứng anh, tiếp xúc với anh. Tại sao giờ phút này đã quay về trạng thái đóng băng mất rồi?

Kha Dữ lấy lại bình tĩnh: "Chỉ quan tâm với tư cách bạn bè."

"Tôi không cần." Thương Lục đè nén cơn giận dữ không cách nào giải tỏa trong lòng, "Kha Dữ, tôi không biết anh có ý định gì. Có phải anh thật sự cho rằng hai năm là đủ lâu, đủ để khiến tôi bình tĩnh đối mặt với anh rồi sao? Có lẽ anh có bản lĩnh đó, Kha Dữ anh có thể vui vẻ thành thạo bắt chuyện với người yêu cũ như không có việc gì, nhưng tôi không làm được. Tôi không hào phóng như anh, cũng không quên được một đoạn tình cảm đã qua nhanh như anh. Bây giờ anh xuất hiện trước mặt tôi ——" Lồng ngực Thương Lục nghẹn lại, nhịp tim bất lực trong nháy mắt truyền khắp tứ chi làm đầu ngón tay hắn tê dại, khó lòng đứng vững, "Nếu anh đến chỉ để khoe khoang rằng anh đã quên hết mọi thứ, đối mặt với tôi anh không có chút dao động nào —— Vậy thì mời anh đi cho."

Kha Dữ trông thấy hắn nhắm mắt như đang phải chịu đựng một cơn choáng váng. Dưới ánh đèn, lông mi hắn phủ thành một cái bóng nhỏ dưới đáy mắt, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt đến đáng sợ.

Trái tim co thắt càng lúc càng mãnh liệt, Kha Dữ run rẩy hỏi: "Tại sao em lại cảm thấy như vậy?"

Anh đã để lại cho Thương Lục những gì ngoài tự tay che khuất vầng mặt trời của hắn? Trong ba năm hẹn hò, anh không để lại bất cứ kỷ niệm hay ấn tượng ngọt ngào nào của mối tình đầu, chỉ có nỗi đau đớn và cú sốc không thể phục hồi sau hai năm dài đằng đẵng.

"Chia tay là anh đề nghị, còn tôi là người được thông báo tin anh rời đoàn phim, anh có biết tôi cảm thấy thế nào không? Kha Dữ, anh là người tôi muốn gắn bó suốt đời, cho dù đến một ngày chúng ta không yêu nhau nữa, tôi cũng tình nguyện quay phim cho anh. Thế tôi là gì của anh? Đến tin anh rời đoàn phim tôi cũng chỉ biết qua miệng truyền thông! Mấy năm nay tôi chỉ nghĩ thông được hai việc, thứ nhất, đối với anh mà nói, thể diện còn quan trọng hơn cả tình yêu. Thứ hai," Giọng Thương Lục khàn khàn, nỗi đau âm ỉ trong mắt không tài nào che giấu nổi: "Anh chưa từng yêu tôi thật lòng. Đối với anh, tôi không quan trọng bằng thể diện, cũng không quan trọng bằng cảm giác an toàn. Bây giờ anh thản nhiên xuất hiện trước mặt tôi thảo luận về thời tiết, chơi đánh cược, than phiền về đồ ăn trong khách sạn anh ăn không quen... Nếu quan tâm đến cảm nhận của tôi dù chỉ một chút, anh đã không mang thái độ nhẹ nhàng thản nhiên đó rồi."

"Anh không chờ nổi nữa." Kha Dữ nhẹ nhàng nói, một bàn tay không biết từ bao giờ đã nắm lấy tay áo Thương Lục, "Những lời em vừa nói, anh đều nghe với ý ngược lại."

Em vẫn rung động, vẫn cảm thấy đau đớn, bất lực, tổn thương, bị mạo phạm, thậm chí là thấy bị sỉ nhục chỉ vì anh xuất hiện trước mắt em.

Em vẫn chưa bình tĩnh và thản nhiên đối mặt với anh.

Em vẫn chưa quên được quá khứ.

... Em vẫn chưa buông tay.

"Anh tới Cannes là vì em, vì biết em sẽ tham dự nên anh mới đồng ý đi. Anh muốn gặp em, mỗi một ngày ở Lyon tập luyện đều muốn chạy đi gặp em. Anh định chờ đến ngày vở kịch công diễn, có lẽ sẽ giành giải thưởng, em sẽ nhìn thấy những nỗ lực của anh, biết rằng anh không bị nỗi đau khổ, thất bại và vận mệnh ác ý đánh bại —— Chờ đến lúc đó anh mới có quyền xuất hiện trước mặt em."

"Nhưng anh chờ không nổi. Anh sợ đêm dài lắm mộng, thời gian trôi qua quá nhanh sẽ thật sự làm em quên mất anh, anh sợ một ngày mở Weibo, mở Twitter lên sẽ bắt gặp tin thông báo kết hôn của em. Xin lỗi, chắc em cảm thấy anh ích kỷ lắm, nhưng bởi vì em vẫn chưa quên... Cho nên anh mới xuất hiện trước mặt em."

---

Lời tác giả:

Hy vọng rằng mỗi người trong chúng ta đều can đảm, nói lên tiếng nói yêu thương và dũng cảm tiến về phía trước.

Bình Luận (0)
Comment