Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 154

Kha Dữ nói một cách trang trọng và chậm rãi, hai mắt chăm chú nhìn Thương Lục, một tay giữ chặt tay áo hắn cho đến khi nói xong, sau đó anh nhìn sâu vào mắt hắn —— như cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu cho thấy mình có khả năng được tha thứ.

Không có.

Thương Lục thờ ơ nghe hết, vẻ không tin tưởng trong mắt cũng biến mất theo câu cuối cùng của anh, "Nghe rất êm tai." Hắn nói không chút cảm xúc.

"Vậy chúng ta..." Trong lòng Kha Dữ tràn đầy hy vọng, ngón tay càng dùng sức nắm cổ tay áo hắn.

"Không có chúng ta, chỉ có anh, và tôi," Thương Lục dùng sức giật ra khỏi tay anh, "Không khéo, trái ngược với anh, nếu biết anh cũng đến, chắc chắn tôi đã không xuất hiện rồi."

"Thương Lục!" Kha Dữ gọi hắn lại, ánh mắt bối rối chớp chớp, "Anh sai rồi, hai năm trước là anh khăng khăng làm theo ý mình, anh ——"

Thương Lục hơi dừng lại, mấy giây sau, hắn xoay người lại, thái độ trào phúng như vừa nghe được truyện cổ tích đêm khuya, vẻ trào phúng che giấu cơn phẫn nộ lạnh băng. Kha Dữ không nhận ra hai nắm tay hắn đang nắm chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.

"Anh sai rồi? Bây giờ anh nói với tôi rằng mình sai rồi, tiếp theo sẽ bảo tôi tha thứ rồi hàn gắn lại với anh chứ gì? Hai năm trước chính anh là người tự làm theo ý mình, hiện tại ——"

Kha Dữ như nghẹt thở vì nghe thấy hai chữ cuối cùng lạnh băng: "Cũng vậy."

Nước biển tràn vào đảo nhỏ, luôn luôn là vậy, không phải tòa đảo nhỏ nào cũng có thể may mắn vật lộn để trở về với lục địa thuộc về mình.

Như thế không phải quá nực cười sao? Thương Lục không nhớ rõ mình đã đẩy cánh cửa ra như thế nào, rời khỏi hội trường tiệc ra sao, đầu óc hắn chỉ tràn ngập dữ kiện liên quan đến Kha Dữ. Chuyện gì thế này? Hai năm trước người bỏ đi không từ giã là anh, muốn giữ thế nào cũng không giữ được. Nhẫn, tranh, quần áo, anh không mang theo bất cứ món đồ kỷ niệm tình yêu nào giữa hai người, vứt bỏ cực kỳ dứt khoát. Thứ gì đã cho anh tự tin và can đảm để hai năm sau quay về nói những lời đó, gì mà... Anh sai rồi, anh hối hận?

Chuyện gì thế này? Nếu phần hối tiếc, dũng cảm của anh ngày hôm nay có ý nghĩa gì, thì đó chính là —— Càng khiến cuộc chia tay hai năm trước trở nên nực cười hơn.

"Gió đêm nay rất lớn, nếu ở trên biển, tất cả mọi người đều phải luyện cho mình một kỹ năng," Rita đưa cho hắn một điếu thuốc, "Đó là kỹ năng phán đoán thời tiết thông qua những manh mối sẵn có. Mỗi một thủy thủ đều biết rằng nếu trời nổi gió, cách thức thông minh nhất là tìm một bến cảng để tránh gió và trú ẩn."

"Tại sao cô lại ở đây?" Thương Lục nhận thuốc nhưng không châm lửa.

"Đừng hiểu lầm, tôi thấy anh vội vàng chạy ra từ sân thượng lầu hai, nghĩ có lẽ anh sẽ cần tôi ở bên," Rita vuốt những lọn tóc xoăn, mỉm cười, "Đừng nói trước mặt một lady rằng anh không cần cô ấy, đau lòng lắm đấy."

Thương Lục đành im lặng.

Quả thật gió rất lớn, cuốn theo những con sóng màu đen liên tục đánh vào bờ cát một cách nhàm chán.

"Guess what? Lúc tôi bước ra vừa vặn chạm mặt anh chàng đồng sự cũ của anh, nam diễn viên chính xuất sắc nhất, Mr.Island," Rita nhìn chằm chằm vào Thương Lục trong đêm tối. Khuôn mặt cô đã trải qua bao sóng gió và phơi mình dưới ánh mặt trời, ngay cả khi trầm tĩnh nhất vẫn toát ra vẻ mạnh mẽ kiên nghị, "Hình như anh làm anh ta buồn thì phải, sắc mặt anh ta tệ lắm."

Thương Lục đột ngột nâng mắt —— Đó là phản ứng theo bản năng của hắn. Sau khi phản ứng qua đi, hắn thả lỏng người, trở về với trạng thái đầy lý trí không liên quan đến mình.

Rita cười: "Lừa anh đấy, trạng thái anh ta vẫn tốt lắm, rất thanh lịch quyến rũ, anh không cần lo." Cô xắn gấu váy dài lên buộc quanh đầu gối, sau đó cởi giày cao gót ngồi xếp bằng dưới bãi cát: "Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, tôi đã nghĩ rằng nhất định anh từng yêu anh ta rồi."

"Anh có cảm thấy anh ta trông 'rất Pháp' không? Luôn vô tư, thờ ơ với mọi thứ xung quanh, lịch lãm và lãng mạn như ánh mặt trời vùng Địa Trung Hải, ấm áp ướt át như làn mưa. Phụ nữ nhìn vào sẽ vô thức muốn thân thiết, đau lòng vì anh ta, còn đàn ông...Tình yêu đến với anh ta cũng tự nhiên như nắng hay mưa vậy." Rita liếc nhìn hắn, "Nhất định anh ta đã khiến anh đau khổ lắm, trông anh ta như có vô số quá khứ và bí mật, anh muốn theo đuổi anh ta, nhưng lại phí công vô ích."

Thương Lục chỉ trầm thấp gọi tên cô: "Rita."

Giống như muốn ngăn không cho cô nói nữa.

"Xin lỗi nhé, không phải tôi có ý võ đoán tình cảm của anh đâu, chỉ là..." Rita dừng một chút, "Lúc trước tôi từng nói anh khiến tôi có cảm giác không thể nắm bắt, anh đáp rằng đã từng có người cho anh cảm giác tương tự như vậy. Tôi nghe xong rất ghen tị, trên đời này vẫn còn có người mà anh nắm bắt không được cơ đấy?"

"Chuyện đã qua rồi."

"Thật sự qua rồi sao?" Rita nhìn hắn, "Nếu thật sự qua rồi, tại sao đến giờ anh vẫn không chịu mở lòng với tôi?"

"Tôi vẫn chưa sẵn sàng, chuyện này rất không công bằng với cô."

"Kiss me."

Thương Lục kinh ngạc nhìn cô nhưng biểu cảm vẫn hờ hững. Rita kiên trì nhìn hắn, vẻ mặt kiên quyết và bình tĩnh, "Nếu không thử một lần, làm sao anh biết được mình đã sẵn sàng hay chưa? Anh không phải người thiếu quyết đoán, đừng để anh ta mang dũng khí của anh đi mất."

Thương Lục khẽ lắc đầu, cúi người đi lướt qua cô, bước đi vội vàng, "Xin lỗi, tôi ——"

Rita nắm lấy khuỷu tay hắn ——

Cô nhón chân tiến lên, đôi tay chuyên khống chế cột buồm vòng qua cổ hắn cũng mềm mại và dịu dàng như cánh tay mọi người con gái đang chờ đợi tình yêu.

Nhưng Rita bị đẩy ra. Đôi môi mềm chỉ kịp chạm vào má Thương Lục để lại xúc cảm ấm áp thoáng qua. Cô bị đẩy đến loạng choạng, gió biển thổi rối mái tóc, những lọn tóc đen dài mơn trớn quanh khuôn mặt, che khuất đi vẻ mất mát trong mắt cô.

"Bây giờ tôi rõ rồi, đúng là anh chưa sẵn sàng." Cô mỉm cười lấy lại cảm xúc, đôi mắt vẫn sáng ngời như cũ, "Tôi dự định sẽ chính thức giải nghệ vào tháng 10 năm nay, cũng muốn kết hợp thông báo tin vui của mình cùng tin tức giải nghệ, hy vọng anh sẽ cho tôi cơ hội. Tôi biết, cả đời chúng ta sẽ không thể quên Rich, là điều gì đã dạy nó từ bỏ kiên trì sau 2.300 km phí công? Tôi thật sự hy vọng anh cũng hiểu ra đạo lý đó."

Rita nghĩ dáng vẻ mình rời đi cũng đủ ưu nhã, mãi đến khi Thương Lục nói: "Nó không được dạy, mà là không thể không làm."

Con người tự do hơn cá voi xanh, họ được tự do chịu đựng nỗi đau khổ của mình. Linh hồn hắn đúng là bị đau đớn dày vò, nhưng ít nhất hắn có thể cự tuyệt điều "không thể không làm" đó đi.

·

Máy bay rời khỏi Nice. Sau một chuyến bay dài, ánh mặt trời rực rỡ bị bầu trời u ám thế chân. Đây là khúc dạo đầu cho mùa mưa ở Ninh Thị, vùng đất này luôn có mưa lớn vào tháng 5 và tháng 6.

Chú Minh ra sân bay đón hắn, phía sau có Thương Minh Bảo lẽo đẽo theo đuôi. Người đi đón rất nhiều, có fan điện ảnh, fan của Kỷ Duẫn và Tạ Miểu Miểu. Đoàn phim bị tiếng thét kích động bao vây, Thương Lục kiên nhẫn ký tên vài lần, sau đó được bảo vệ sân bay hộ tống chật vật ra được bãi đỗ xe. Chú Minh lệnh cho tài xế đổi xe khác, còn mang theo hai vệ sĩ riêng chính là để ứng phó cho những tình huống như thế này.

Các fan nhiệt tình theo chân cho đến khi không nhìn thấy đèn đuôi xe nữa mới giải tán ra về.

Thương Minh Bảo cũng có mặt, "Anh ơi anh, chữ ký, chữ ký của em đâu." Cô nàng đã chuẩn bị một chồng đĩa blu-ray cho Thương Lục mang theo xin chữ ký, nào là siêu sao Hollywood này đến nữ hoàng phim nghệ thuật nọ. Thương Lục không quá quan tâm, đều ném hết cho Mia xử lý.

"Trong cốp xe."

Thương Minh Bảo nghe giọng điệu hờ hững của anh trai thì nhướn mày, cô nhỏ và chú Minh liếc nhau, "Ái chà, ai chọc giận Đạo diễn xuất sắc nhất Cannes của chúng ta vậy? Tiểu Ôn nói sẽ chuẩn bị tiệc chúc mừng anh đấy, kêu em nhất định phải bắt anh về Cảng."

Ba chữ "Tiệc chúc mừng" như chọc thẳng vào lòng Thương Lục, hắn bực bội mất kiên nhẫn nói: "Không làm!"

Thương Minh Bảo không chỉ không sợ, còn cố châm dầu vào lửa, "Em có xem livestream, anh và Kha Dữ chụp ảnh chung với nhau đúng không? Anh nhận thưởng còn ôm anh ấy nữa mà? Không phải anh nói hai người đến chết cũng không gặp lại sao? Thế nào, vừa gặp mặt đã không kìm lòng nổi, tình cũ không rủ cũng tới hả?"

"Thương Minh Bảo." Thương Lục lạnh lùng gọi tên cô.

Chú Minh lắc đầu ra hiệu cho Minh Bảo mau im miệng.

Thương Minh Bảo dẩu môi, rất không tình nguyện ngoan ngoãn ngồi im.

Em út vừa im lặng chưa bao lâu thì đến lượt Thương Minh Tiễn xòe bài. Cô chị ăn nói nhẹ nhàng uyển chuyển hơn, trong lúc ngồi ăn cơm, cô bâng quơ thăm dò, "Chị xem tin tức ở Cannes rồi, em đi thảm đỏ chạm mặt Kha Dữ hả?"

"Ừ."

"Sau đó thì sao?"

Dù sao Minh Tiễn cũng không phải thiếu nữ chưa rành sự đời như Minh Bảo, Thương Lục do dự một lát, sau mới bối rối nói: "Anh ấy bảo em là anh ấy hối hận."

Thương Minh Tiễn buồn cười nhìn em trai, "Rồi em phiền lòng tới tận bây giờ?"

Thương Lục mạnh miệng: "Em không có."

"Xị mặt ra được mấy ngày rồi? Cả thế giới đều trông thấy khuôn mặt chán đời của em chụp ảnh cùng fan ngoài sân bay đấy."

Thương Lục cứng rắn nói: "Em bị lệch múi giờ."

"Về hai ngày cũng phải lệch xong rồi chứ? Thế mà vẫn làm như ai nợ em năm trăm triệu vậy? Phải, Cannes nợ em một chiếc cúp Cọ Vàng, nhưng chị thì không nhé."

Đầu óc Thương Lục đang hỗn loạn cơ bản không cãi lại nổi, cũng lười tranh cãi. Hắn cắt được một góc tảng bò bít tết thì hết khẩu vị, "Hôm đó anh ấy bảo chờ không nổi nữa, vì em cho nên mới đến Cannes."

"Lúc nhận thưởng em còn ôm cậu ta mà." Thương Minh Tiễn cười như không cười.

"Tại vì bất ngờ quá, em không nhìn rõ!"

"Ừ ừ ừ, được rồi, không nhìn rõ không nhìn rõ, dù sao người ôm cũng là em."

"Chị!"

"Được rồi, cậu ta còn nói gì nữa? Kể chị nghe xem."

Thương Lục lặp lại lời anh một lần.

Thương Minh Tiễn chống cằm trêu hắn: "Em ghi nhớ kĩ phết nhỉ."

Thương Lục: "..."

Chết tiệt, trái một câu anh hối hận rồi, phải một câu anh muốn gặp em, mỗi ngày mỗi đêm như một đàn bọ chui vào đầu hắn. Trở về Vân Quy bắn tên, bắn —— trượt ——? Từ năm sáu tuổi bắt đầu chạm vào cung tên đến giờ, hắn chưa lúc nào làm ra một trò cười lớn như vậy!

"Sau đó thì sao, em trả lời thế nào?"

Thương Lục mất kiên nhẫn ném luôn dao nĩa xuống làm đĩa sứ rung lên leng keng, hắn nhíu mày: "Em bảo anh ta đừng si tâm vọng tưởng, tự ý quyết định như vậy!"

Thương Minh Tiễn: "...Bravo, well done, nói hay lắm."

Thương Lục: "Chị đừng có mỉa em."

"Nếu đã trả lời như thế rồi, em còn tiếp tục bối rối làm gì? Không phải dứt khoát lắm sao? Nam tử hán nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, nếu đã từ chối lời đề nghị quay lại của cậu ta thì mau tiến về phía trước đi."

Thương Lục ngẫm nghĩ: "Em và anh ấy đã đánh cược nhau."

Thương Minh Tiễn nhướn mày: "Bộ em có hứng thú qua lại với bạn trai cũ lắm hả."

"Em bị bắt ép."

Dưới ánh mắt sâu xa của Thương Minh Tiễn, Thương Lục nhấc ly lên uống một hớp rượu đối phó, "Anh ấy cược em sẽ nhận thưởng, tiền đặt cược là mời anh ấy dự tiệc khánh công."

"Nghe cũng không khó."

"Em không định thực hiện."

"Vậy đừng thực hiện."

"Quân tử nhất ngôn."

"Come on, em có thể không làm quân tử mà."

Thương Lục lãnh đạm cười nhạt: "Dựa vào đâu mà em phải từ bỏ danh dự vì anh ấy?"

"Thế mời đi." Thương Minh Tiễn đứng ra quyết định thay, trông thấy em trai mình tiếp tục nhấp ngụm rượu đối phó.

Lòng bàn tay ẩm ướt đến nỗi ủ nóng cả thành ly, không biết hắn đang suy nghĩ những gì.

"Được không?"

"Được chứ," Minh Tiễn nói, "Em không muốn mời Kha Dữ, nhưng cậu ta chỉ là một người bạn trai cũ không đáng để em phải phá hủy danh dự, đúng không? Lục Lục của chúng ta là quân tử quang minh lỗi lạc mà."

Ngữ khí nghe cứ sai sai, Thương Lục muốn tìm ra manh mối từ trên nét mặt chị mình, nhưng cô chỉ khoanh hai tay vào nhau, ngây thơ chớp mắt nhìn hắn.

"Đương nhiên, em còn một lựa chọn nữa."

Thương Lục chăm chú lắng nghe.

"Em có thể chọn không mở tiệc khánh công."

"Em không làm." Lúc này Thương Lục rất chắc chắn.

"Nhưng GC muốn tổ chức cho em mà."

"Có lẽ thế."

"Vậy từ chối đi."

"Thế có bất lịch sự quá không?"

"Bất lịch sự chứ."

Thấy Thương Lục không lên tiếng, Minh Tiễn lại nói: "Em xem, ngay cả lý do từ chối cũng không có. Thôi, ai bảo em là chính nhân quân tử làm gì, mời thì cứ mời thôi, cùng lắm em mặc kệ cậu ta, không thèm quan tâm, không bắt chuyện, khiến cậu ta khó chịu. Cứ dùng hành động thực tế nói với cậu ta là em không hề có ý định quay lại, để đối phương mau chóng bỏ cuộc đi. Lục Lục nhà chúng ta được nhiều thiên kim tiểu thư săn đón lắm đấy."

Thương Lục nghiêm nghị nói: "Chị đừng có bịa đặt."

Thương Minh Tiễn mất hết kiên nhẫn, "Ăn cơm cùng em còn phiền hơn đi họp nữa, ăn xong rồi thì cút đi."

"... Thế ai hẹn em vậy hả!"

Tối hôm đó, quả nhiên Mia gửi kế hoạch tổ chức tiệc khánh công của GC cho hắn, "Bên phía GC đang chờ ý kiến của anh, nếu anh không muốn thì có thể không làm."

"Làm chứ."

Mia truyền đạt lại cho trợ lý của Cố Tụ, trong lòng nghĩ thầm không lẽ ông chủ luôn làm việc kín đáo của cô đổi tính rồi sao?

Khoảng hơn 10 giờ tối, một tin đồn nhanh chóng bay vọt lên bảng hot search:

[ Ôm hôn ngoài bãi biển?! Thương Lục và vận động viên nổi tiếng Rita đã có buổi gặp gỡ bí mật ở Cannes vào đêm muộn, nghi vấn có quan hệ tình cảm với nhau ]

Bức ảnh chụp lén có độ phân giải rất thấp và nhiễu, nhưng vẫn nhìn ra được bóng dáng Rita đang ôm cổ hắn. Căn cứ theo góc chụp, hai người trông như thật sự đang hôn nhau.

Bài báo đưa tin:

[ Đạo diễn Thương Lục vừa được vinh danh tại Cannes có vẻ cũng sắp nở rộ cả đường tình duyên. Đối tượng là nữ vận động viên thuyền buồm nổi tiếng thế giới Rita, con lai bốn dòng máu với dung mạo xuất chúng, từng lọt vào danh sách năm mươi gương mặt phụ nữ có sức ảnh hưởng nhất thế giới. Cô ấy đã cam kết thúc đẩy cuộc đấu tranh cho quyền phụ nữ ở thế giới thứ ba trong nhiều năm. Theo thông tin được biết, hai người gặp gỡ nhau trong một cuộc lữ trình truy đuổi cá voi, cùng nhau quay bộ phim tài liệu "The Untraceable Whale" giúp Thương Lục giành giải thưởng Golden Eye danh giá. Sau khi nhận cúp Đạo diễn xuất sắc nhất tại Cannes, anh cũng nhắc đến tên Rita trong bài phát biểu cảm ơn của mình. Anh cảm ơn sự đồng hành của Rita, cũng rất ngưỡng mộ lòng quả cảm và độc lập của cô. Cuộc gặp gỡ của hai người có thể nói là duyên trời tác hợp, vô cùng lãng mạn. ]

[ ... Đừng mà, CP nhà em vừa tái hợp đã lại ly hôn rồi sao! ]

[ Tuy không nghĩ ra được kiểu người nào mới xứng với Thương Lục, nhưng tôi cảm thấy Rita cũng được đấy, có vẻ là người nên xuất hiện bên cạnh anh ta ]

[ Cứu, vậy Đảo Nhỏ nhà tui tính sao đây? ]

[ Lầu trên gặm CP muốn ngu người rồi hả, Thương Lục yêu ai liên quan gì đến anh ta? Mau ôm thần tượng về đi không tiễn cảm ơn ]

[ Đừng kéo anti về cho Kha Dữ nữa, trước giờ hai người chỉ có mối quan hệ đồng nghiệp, ai sống phần người nấy yên ổn lắm. ]

Thương Lục sai Mia gỡ hot search xuống. Tất cả mọi người đều biết rằng để lên hot search phải trả mức giá nhất định, xóa hot search mất gấp ba lần con số đó, còn nếu muốn từ khóa mãi mãi không lên nổi hot search nữa thì lại là một mức giá khác. Tiền của ông chủ là tiền của ông chủ, tiền công ty là tiền của công ty, Mia biết, qua đợt này quỹ dự phòng khẩn cấp của công ty lại trống không rồi.

Hai ngày sau, Kha Dữ nhận được thư mời tham dự "Buổi họp báo phát hành và tiệc khánh công bộ phim『 Và rồi ánh mắt chúng ta vẫn sẽ gặp nhau 』" từ GC. Lời lẽ trong thư rất trang trọng và công nghiệp, ngón tay anh vô thức vuốt ve góc tấm thiệp nổi, có hơn nản lòng.

Nhận được cấp phép nhanh như vậy là nhờ Thương Lục đã kiên trì biên tập bản cắt của đạo diễn và bản nộp để thẩm định cùng lúc, giữ lại một số cảnh ở ranh giới vùng xám, bên GC lại vận dụng quan hệ trong ngành đốc vào, cuối cùng đã xin được giấy phép phát hành phim bằng tốc độ nhanh nhất.

Kha Dữ không tham gia họp báo, đó là sân khấu chỉ thuộc về Thương Lục, anh không muốn sự xuất hiện của mình trở thành tâm điểm cho cánh truyền thông lao vào đơm đặt. Thế nhưng đến giờ tiệc tối bắt đầu, anh cũng không xuất hiện.

Thương Lục bị cho leo cây.

Bữa tiệc trôi qua quá nửa, các hoạt động giao lưu thăm hỏi chụp ảnh phỏng vấn đã kết thúc cả rồi, khách khứa bắt đầu tìm người bắt chuyện, khiêu vũ, các vị lãnh đạo chủ chốt của bên sản xuất phim vội vàng lôi kéo quan hệ với các nhà phát hành. Bên một góc cửa sổ sát đất, dưới chân là biển ánh đèn mênh mông, Kỷ Duẫn vừa vui vẻ khoe rằng cậu đã nhận Kha Dữ làm người thầy thứ hai.

Nhưng sắc mặt thầy cậu vẫn không hết sầm sì.

"Không cho," Thương Lục nghiêm khắc nói, "Bây giờ gửi WeChat nói với anh ấy là cậu suy nghĩ lại đi."

Kỷ Duẫn không vui: "Nhưng em kính rượu người ta rồi ạ."

"Chọn thầy phải có con mắt tinh tường, nên chọn người nhân phẩm đoan chính, thật thà giữ chữ tín."

Kỷ Duẫn mờ mịt hỏi: "Thầy Kha không phải người đoan chính, thật thà giữ chữ tín sao?"

"Đúng vậy," Thương Lục lạnh lùng nói: "Nhân phẩm tồi tệ luôn miệng nói dối, không thành thật, không tuân thủ lời hứa, bội ước thất tín bội nghĩa nói không giữ lời, không có chút uy tín nào cả ——"

Kỷ Duẫn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn như không tin nổi hắn lấy đâu ra nhiều thành ngữ tính từ miêu tả như thế, lại nhìn ra phía sau, miệng há hốc muốn nói lại thôi.

Thương Lục chẳng kiên nhẫn với cậu hơn Thương Minh Bảo là bao, "Còn thất thần làm gì?"

"Em nói ai nói không giữ lời thất tín bội nghĩa ... Nhân phẩm tồi tệ?"

Thương Lục đột ngột xoay người, Kha Dữ đang đứng dưới ánh đèn chùm pha lê rực rỡ như kim cương. Trước hết anh gật đầu chào hỏi Kỷ Duẫn, sau đó mới thản nhiên nói: "Anh nghĩ, không phải em đang nhắc tới anh đâu nhỉ?"

Sắc mặt anh thản nhiên nhưng tái nhợt, có thể nhận ra rằng trạng thái trong hai tuần trở về nước không tốt lắm... Hoặc có thể anh không hề về nước. Thương Lục nhớ rõ hai đoàn phim ngồi cùng chuyến bay, nhưng Kha Dữ không ra sân bay đăng ký. Anh qua thẳng Lyon, là nơi mà đoàn kịch của Stella đóng quân.

Chẳng lẽ anh cất công về nước một chuyến là vì bữa tiệc khánh công này?

Thương Lục đặt tay lên môi ho khan một tiếng, không biết ho vì chuyện gì.

Kha Dữ chủ động nói: "Vốn không định tới, nhưng vẫn muốn gặp em."

Kỷ Duẫn lùi ra sau một bước, lại lùi thêm bước nữa. Trông thấy Tạ Miểu Miểu đang đứng uống rượu với mấy ông chú trung niên, cậu vội vàng chạy về phía cô như muốn trốn.

Thương Lục rất không vui vì dáng vẻ thảm hại và xanh xao của anh, đồng thời cũng không vui vì thái độ thản nhiên và thờ ơ đó, hoàn toàn không có vẻ gì là bị đả kích vì nỗ lực hòa giải bất thành.

Nhưng không vui đến mấy cũng không ảnh hưởng đến nhịp tim rộn ràng của hắn sau khi nghe Kha Dữ nói câu "Muốn gặp em".

Một hạt bụi nho nhỏ bị nhịp tim thổi tung lên, bởi vì tro tàn vốn rất nhẹ.

Thương Lục nhẩm lại ý tưởng nát bét của Thương Minh Tiễn: Mặc kệ anh, không chú ý tới anh, không thèm bắt chuyện, làm anh khó chịu, khiến anh bỏ cuộc.

Nhân viên phục vụ đi ngang qua, Kha Dữ lấy hai ly cocktail rồi hỏi Thương Lục: "Uống không?"

Không uống!

Kha Dữ đưa cho hắn: "Uống với anh một chén đi, được không? Nếu không chúng ta đứng đây trông ngu ngốc lắm."

Bao nhiêu đôi mắt đang nhìn vào kia kìa.

Thương Lục đành nhận lấy ly rượu.

Kha Dữ mỉm cười, chờ nhân viên đi rồi mới bình tĩnh mở miệng: "Anh tới đây là để hỏi em một chuyện, em và Rita, hai người đã chính thức hẹn hò rồi à?"

Tim Thương Lục hẫng một nhịp, anh vẫn nhìn thấy hot search đó.

... Tại sao lại nói là "Vẫn"?

Thương Lục không trả lời. Dựa theo sự thật, hắn nên phủ nhận, nhưng dựa theo mong muốn khiến Kha Dữ bỏ cuộc, hắn nên sảng khoái thừa nhận không chút do dự.

"Nếu em không trả lời, anh xem như em thừa nhận." Kha Dữ nỗ lực mím môi, "Ngàn tính vạn tính, cuối cùng anh vẫn đến trễ, đúng không? Thật khó để cân bằng giữa chuyện gom góp dũng khí và chạy đi gặp em. Dũng khí không đủ, anh sẽ cảm thấy mình không có tư cách gặp, đến khi đủ rồi lại chậm chân mất. Xin lỗi nhé."

Anh lại xin lỗi.

Thương Lục bực bội trong lòng, không biết anh đang xin lỗi chuyện gì.

"Nếu là trước kia, anh sẽ nói duyên phận chúng ta đến đây thôi, chúng ta chỉ có thể làm bạn, nhưng bây giờ không như thế nữa," Kha Dữ nở nụ cười ra vẻ thoải mái, nhưng lồng ngực lại đau đớn như vừa hết thuốc gây tê, "Đây là lựa chọn của em, em luôn hành động lý trí, biết bản thân muốn thứ gì nhất. Nếu đã chọn rồi, vậy chứng tỏ đó là thứ em cực kỳ muốn."

Thương Lục lạnh lùng nhìn anh, trông còn tức giận hơn chuyện anh lỡ hẹn vừa nãy.

"Hoặc là... Nếu hai người vẫn chưa xác định quan hệ, hãy nói cho anh biết. Chỉ cần em nói không, chỉ cần em nói mình vẫn chưa hạ quyết tâm, chưa đi đến lựa chọn cuối cùng, nếu anh còn cơ hội, anh sẽ không buông tay."

Kha Dữ cố chấp nhìn hắn, ánh mắt khắc chế nỗi nhớ nhung, chỉ dùng sức miêu tả, khắc họa lại khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Ngay cả khi đứng giữa lằn ranh sống chết, trong đầu anh vẫn không tưởng tượng ra nét mặt của hắn.

Thương Lục của anh, người duy nhất anh yêu trong đời, mà anh thậm chí còn không thể nhớ.

Nếu lúc này anh rời đi, phải bao lâu nữa hai người mới có thể gặp nhau?

Kha Dữ lấy lại bình tĩnh, cụp mắt xuống: "Vừa rồi em nói phải làm một người giữ chữ tín. Tiểu Ôn dạy dỗ em như vậy, em không được làm mẹ thất vọng."

Thương Lục lạnh lùng nói một cách mất kiên nhẫn: "Từ bao giờ mà anh không phân biệt nổi tin bịa đặt với tin tức thật vậy? Nhàm chán."

---

Lời tác giả:

Hôm trước có người nói Kha Dữ đúng là đồ khốn rác rưởi, chắc người ta quên mất hình ảnh cậu ấy nhốt mình trong phòng chiếu phim xem đi xem lại đến mơ màng hồ đồ rồi

Có lẽ... cũng không nhớ được là cậu ấy không thể nhớ về bất kỳ ai

Bình Luận (0)
Comment