Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 155

... Bịa đặt? Sắc mặt Kha Dữ giãn ra, nếu là tin bịa đặt chứng tỏ nó không phải sự thật, mà là scandal. Anh không định tìm hiểu xem vì sao lại có scandal kiểu này xuất hiện, rồi tại sao lại có pose hình trông như hôn nhau kia, chỉ liên tục nghĩ trong đầu —— Cảm ơn trời đất, chỉ là tin bịa đặt thôi.

Dũng khí của anh được gom góp rất chậm, chúng không mọc lên và sinh trưởng lan tràn như cỏ dại hoặc dây leo, không phải băng tuyết tan chảy từ trên đỉnh núi xuống thành dòng suối, mà giống như người ta moi móc ve chai từ trong đống phế phẩm, gian nan nhặt lên từng chiếc từng chiếc một, gom lại thành chồng rồi buộc chặt như buộc thùng các tông. Ngày này qua ngày khác phải phơi phóng dưới ánh nắng, để cho ánh mặt trời triệt đi lớp nấm mốc chật vật, tối tăm và hèn nhát bám trên đó đi.

Quá trình tự chữa lành của anh cũng cực kỳ chậm, không phải qua một đêm đã thông, mở mắt dậy có được cuộc đời mới rồi lập tức ôm lấy mặt trời, ôm lấy cuộc sống. Những người lâu lắm không được thấy ánh mặt trời rất sợ hãi ánh nắng, anh phải chui vào một góc sửa sang lại từng chiếc xương bị đánh nát, liế.m láp từng phần da thịt đã thối rữa, chờ đợi thời gian ban cho mình một thân thể mới.

Thân thể mới này đương nhiên vẫn mang theo vết thương, những vết thương luôn ở đó, thấm vào mạch máu và hòa vào xương cốt, trở nên bất tử cùng với thân thể mới, thế nên anh không còn sợ hãi nữa.

Những quá trình này chậm khủng khiếp, cũng giống như người nhặt ve chai không thể phất lên chỉ sau một đêm. Kha Dữ rất sợ có một ngày Thương Lục sẽ ghé qua trạm tái chế rác thải còn chưa đâu vào đâu của mình rồi nói, đây là thể diện của anh đấy à? Sau đó thản nhiên đưa cho anh một tấm thiệp báo hỷ đề tên hắn cùng một người khác.

May mà... cuối cùng anh vẫn không đến trễ.

Thương Lục không thể tìm tòi quá sâu vẻ may mắn và nhẹ nhõm trong ánh mắt anh, hắn cảm thấy nếu nhìn nhiều thêm một chút thì khát vọng muốn ôm anh sẽ nhiều thêm một phần. Hắn xoay người, cố gắng phá vỡ bầu không khí kỳ quặc giữa hai người bằng ngữ khí cứng nhắc xen lẫn giận dỗi, yết hầu lăn lăn: "... Tôi và Rita chưa chính thức hẹn hò, không có nghĩa là tôi không có thiện cảm với cô ấy."

Kha Dữ không dễ dàng bị đả kích như vậy, "Đã có thiện cảm, tại sao vẫn chưa chính thức hẹn hò?" Anh thì thầm hỏi, trong ngữ khí trấn định mang theo ý nghiêm túc tìm tòi.

Giọng điệu không mang theo ghen ghét, nhìn qua còn rất quan tâm... Cực kỳ giống mấy bà dì bảy cô tám quan tâm hóng hớt việc riêng của hắn.

"Cạch!" Thương Lục nện mạnh ly cocktail lên quầy bar bằng đá cẩm thạch, đáy mắt đầy mây đen đậm đặc, giọng điệu cũng nghiến răng nghiến lợi: "Anh thất vọng lắm hả."

Kha Dữ chớp mắt, thản nhiên thừa nhận: "Anh không thất vọng, đây là tin tức tốt nhất nghe được trong ngày hôm nay đấy."

Thương Lục cảm thấy mấy năm qua Kha Dữ thay đổi rất nhiều, không chỉ gan lớn mặt dày, mà lời đường mật cũng càng nói càng trơn tru. Trước kia muốn nghe anh nói một câu "Nhớ em" hắn phải nửa lừa nửa dỗ hết cả buổi, nhưng hiện giờ dường như câu nào anh thốt ra khỏi miệng cũng như hạ bút thành văn.

Nhưng hành động mặt dày nhất của anh chính là đi tìm hắn xin nối lại tình xưa sau lưng Thang Dã.

Thần Dã vẫn ở địa vị hàng đầu giới giải trí, đạt được những thành tựu vững chắc trong hoạt động cung cấp nghệ sĩ, hoạt động quản lý và đầu tư sản xuất phim ảnh, không vì chuyện chủ tịch Thang Dã ẩn thân mà mất đi tiếng nói trong ngành.

Đúng vậy, Thang Dã trước nay luôn duy trì hoạt động xã giao trong hai năm nay yên tĩnh đến bất thường, gần như sống ẩn dật. Ông ta hiếm khi xuất hiện trong các bữa tiệc, thậm chí cả họp báo của công ty cũng không đích thân tham dự mà đẩy một vị lãnh đạo cấp cao ra đi đại diện. Có người nói ông ta mắc bệnh nặng, người khác nói ông ta chỉ ở ẩn tận hưởng cuộc sống. Đương nhiên, cũng có người nói ông ta đã tìm thấy chân ái cuộc đời, cùng người yêu trải qua những ngày tháng thần tiên quyến lữ nên thoát ly khỏi sở thích cấp thấp như hô mưa gọi gió trong giới giải trí.

Lời đồn ghê gớm nhất mà mọi người nghe được là ông ta đã bị thương rất nặng, một nửa vành tai bị cắn đứt cùng với vết rách chạy dài từ gốc tai đến thái dương. Vết thương kinh khủng đến nỗi đi tìm bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ tốt nhất cũng chỉ khôi phục được năm sáu phần mười. Những vết sẹo này sẽ luôn ở trên mặt ông ta như một cái bóng, đi theo ông ta cả đời.

Những năm này Thương Lục không gặp Kha Dữ, cũng chưa từng thấy qua Thang Dã nên không biết tin đồn thật giả đến đâu. Nhưng sự thật lại mạnh mẽ hơn trí tưởng tượng một chiều của hắn, làm hắn không ôm nổi tâm lý cầu may. Sự thật đó chính là, một, đêm khuya trên đảo Nam Sơn, Kha Dữ lên xe của Thang Dã, hai, anh vào đoàn phim của Lịch Sơn trực thuộc Thần Dã, vào đoàn một lần mất một năm rưỡi.

Câu chuyện cổ tích đen tối mà Chung Bình từng kể cho Thương Minh Bảo biến thành một tấm lưới trói chặt Thương Lục, mỗi đêm khuya cậu chuyện này tựa như một lời nguyền trồi lên khỏi mặt nước, nhắc nhở hắn rằng thanh niên và con rồng mới là chân ái. Câu chuyện này từ đầu đến cuối không cần đến hiệp sĩ, đặc biệt là một hiệp sĩ đơn phương tình nguyện.

Thương Lục hơi cong môi: "Anh cứ luôn miệng đòi quay lại với tôi, thế đã hỏi qua ý kiến sếp chưa?"

Kha Dữ nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau khi rời khỏi Phim Ảnh Tháng Ba anh chỉ làm việc cho hai người, một là bản thân, người thứ hai là Diệp Cẩn.

"... Diệp Cẩn?" Liên quan gì đến chị ta? Kha Dữ ngơ ngác hỏi, "Chắc chị ấy không có ý kiến gì đâu."

"Ý tôi là ——" Thương Lục nói được một nửa thì mất kiên nhẫn xoay người, "Thôi, anh muốn làm gì thì làm, tôi còn có việc."

"Em vừa nói cái gì?" Kha Dữ đuổi theo hắn.

Một người bên sản xuất phim kinh ngạc ghé mắt hỏi, "Thầy Kha? Đạo diễn Thương? Hai vị đã nối lại quan hệ rồi đấy à?"

Kha Dữ nở nụ cười công nghiệp: "Đúng vậy."

Thương Lục đột nhiên quay đầu, lạnh lùng như gió: "Cái —— bullshit!"

Nhà sản xuất: "...?"

"Em vừa nói gì thế?" Kha Dữ đi sóng vai cùng hắn, hai người bình tĩnh đi xuyên qua đám đông tụ tập trong đại sảnh, thu hoạch được vô số câu hỏi thăm hoặc xã giao. Mỗi một lần Kha Dữ nở nụ cười chào hỏi người ta một lần, nhiệt độ quanh thân Thương Lục lại giảm đi một chút. Thẳng đến khi bọn họ đẩy cửa kính thông ra vườn hoa lộ thiên, Kha Dữ mới hỏi thêm lần nữa kèm một câu uy hiếp: "Nếu em không chịu nói, ngày mai anh sẽ lên báo bốc phét là chúng ta đã tiêu tan hiềm khích, chuẩn bị hợp tác dự án mới đấy."

Hai tay Thương Lục cắm trong túi quần, những ánh mắt nhìn trộm bọn họ đã biến mất. Hắn khôi phục lại vẻ thờ ơ, hơi cúi người nói: "Anh cho rằng thủ đoạn này hiệu quả với tôi à."

"Anh chỉ muốn biết vừa rồi em định nói gì thôi." Kha Dữ sợ hắn không tin, "Nghe xong anh đi ngay."

"Rất quan trọng sao?" Thương Lục hơi mất kiên nhẫn, độ cung trào phúng trên môi trước sau không hạ xuống.

"Rất quan trọng." Trực giác mách bảo anh như thế.

"Tôi đang nói đến Thang Dã."

Không biết vì sao, sau khi nói ra những lời này Thương Lục càng không thoải mái hơn, giống như hắn đang hỏi thăm đời sống tình cảm của anh vậy, thậm chí còn có chút cảm giác đê tiện vì nhìn lén. Hắn lập tức ho nhẹ, quay mặt đi chỗ khác, "Anh đừng hiểu lầm, tôi không có hứng thú tọc mạch chuyện hai người kết giao như thế nào đâu."

Kha Dữ hoàn toàn sửng sốt.

Nửa ngày không nghe thấy anh trả lời, Thương Lục không nhịn được nhíu mày xoay mặt trở về, hung hăng nói: "Này, là anh bắt tôi nói bằng được đấy nhé."

"Ông ta..." Kha Dữ cụp mắt giấu đi khóe môi cong cong: "Ra là chuyện đó sao..."

Lồng ngực Thương Lục đập như nổi trống, hắn chờ không nổi nữa, quay đầu ném ra một câu: "Tôi không có hứng thú!"

"—— Anh và ông ta không có quan hệ gì hết!"

Trên khu vườn trống trải ở tầng 32, giữa bóng đêm dày đặc không biết có tiếng chim sơn ca từ đâu kêu ríu rít. Lúc này không phải mùa xuân nhưng tiếng kêu của nó như đang gọi xuân về.

Thương Lục đứng sững lại, hai giây sau, hắn nắm chặt nắm tay, nhịp tim đập kinh hoàng vì không dám tin tưởng, đến giọng nói cũng khàn đi: "Anh nói gì cơ?"

"Anh và ông ta không có quan hệ gì hết, cũng không rõ tại sao em lại hỏi anh vấn đề này."

Trong vườn hoa có tiếng người khác đang gọi điện thoại, Kha Dữ tiến đến gần hắn hơn: "Chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện được không? Đứng xa thế này anh không nói nhỏ được."

Thương Lục: "... Anh đừng có nói ——" Âm lượng cất cao bất giác hạ thấp, hắn nghiến răng nghiến lợi: "—— theo kiểu mập mờ như vậy."

"Trên tầng cao nhất tòa nhà này có một quán bar, em biết không?"

"Biết."

"Anh bao hết rồi." Kha Dữ giơ lên một chiếc thẻ đen: "Nếu em có thời gian, không ngại, chúng ta có thể lên đó."

Thương Lục: "..."

Kha Dữ thấy hắn không ứng đành che giấu vẻ mất mát trong mắt đi, ôn hòa nói: "Không muốn đi cũng không sao, để anh báo với bọn họ một tiếng." Anh rút điện thoại ra nhắn tin cho giám đốc quản lý quán bar: "Dù sao em cũng hỏi xong rồi, còn anh nói nghe xong sẽ đi ngay. Hình như em rất có thành kiến với uy tín của anh thì phải," Anh gõ một hàng chữ gửi đi, "Anh muốn làm một người giữ chữ tín trước mặt em... Bây giờ anh đi ngay đây."

Anh đang giở trò lạt mềm buộc chặt.

Thương Lục bình tĩnh nghĩ thầm, kỹ xảo quá vụng về.

Vô ích thôi, đừng mong nó có tác dụng với hắn.

Kha Dữ cất di động vào túi, mỉm cười với hắn: "Em hiểu lầm ai cũng được, nhưng đừng hiểu lầm anh với ông ta, anh sẽ tủi thân lắm."

Tủi thân? Anh còn không biết xấu hổ nói mình tủi thân? Hai chữ "tủi thân" tựa như một cái chốt mở mở thông cánh cửa cảm xúc luôn đóng chặt của Thương Lục. Nếu Kha Dữ nói mình tủi thân, thì hắn tính là gì? Hắn xem ảnh chụp rồi rơi vào cảm giác tự hoài nghi bản thân, hắn nhìn bóng dáng hai người thân mật trên đảo Nam Sơn mà rơi vào đau khổ và tự phủ định hết thảy. Hắn nhìn bức tranh sơn dầu, bộ quần áo và cặp nhẫn rơi xuống từ tầng cao, sau đó chỉ có thể tự đày ải mình ngoài khơi Thái Bình Dương... Chẳng lẽ hắn không tủi thân sao?

Thương Lục kìm nén ý muốn lao lên chỉ trích anh, "Tôi không định so xem ai thảm hơn đâu."

Kha Dữ dùng ánh mắt ôn hòa nhìn hắn: "Anh biết, nỗi ấm ức mà em phải chịu còn nhiều hơn anh, rất rất nhiều."

Sống mũi Thương Lục cay cay vì lời nói đơn giản đó, đột nhiên hắn xoay người, sắc mặt cứng đờ như đá, nghiến răng kiên trì nói: "Anh đừng suy diễn lung tung."

"Ngày mai anh phải rời Trung Quốc rồi, nửa năm tới chắc là không có thời gian trở về." Kha Dữ nhẹ nhàng tới gần hắn, chóp mũi không cần cố gắng cũng ngửi được mùi hương trên người đối phương, "WeChat của em vừa có một yêu cầu kết bạn mới, là anh đấy. Đừng vội vã từ chối, cứ để đó đi, được không? Chờ đến khi em bớt hận anh rồi hãy đồng ý. Anh muốn nhắn tin chào buổi sáng, chào buổi chiều, chúc ngủ ngon với em."

Anh thật sự rời đi, không phải lạt mềm buộc chặt.

Kha Dữ nắm lấy tay nắm cửa ẩm ướt vì dính sương đêm, tạm dừng một giây đồng hồ rồi dùng sức đẩy ra. Âm nhạc, hơi lạnh từ điều hòa cùng những tà váy dạ hội xoay tròn như đóa hoa nở rộ ngay trước mắt, cực kỳ giống với buổi yến hội mà bọn họ gặp nhau lần đầu.

Khi đó anh vội vã trốn còn hắn không vội vàng đuổi theo, anh kéo tay Ưng Ẩn lảo đảo suýt ngã, hai người làm hết trò cười cho thiên hạ, còn hắn đứng lẫn trong đám người mỉm cười hờ hững. Câu chuyện bắt đầu tràn ngập tính trời xui đất khiến, tranh cãi bản quyền, lừa gạt lẫn nhau, suýt lôi nhau ra tòa, trường hợp tệ nhất anh và hắn sẽ tiếp tục xem nhau như người xa lạ. Nhưng cũng vì những chuyện đó mà hắn yêu anh, anh yêu hắn, cuối cùng tất cả biến thành một phép màu tuyệt đẹp.

Cách một lớp kính trong suốt, Thương Lục nhìn Kha Dữ từ vườn hoa tối đen đi vào đại sảnh rực rỡ ánh đèn, anh mỉm cười chào hỏi rất nhiều người nhưng bước chân không dừng lại vì ai, chỉ ung dung thong thả bước đi giữa vũ đài danh lợi khiến người thường dễ cảm thấy lạc lõng và căng thẳng đó. Anh đến đây một mình, rời đi cũng đơn độc.

Đột nhiên Thương Lục hoảng hốt mà không rõ nguyên do.

Anh thật sự rời đi, không phải chiêu trò lạt mềm buộc chặt, còn hắn vừa mới cao ngạo từ chối một trái tim chân thành đã vỡ nát. Anh không nghe được một câu giữ lại nào, có phải... sẽ rất buồn không?

Hắn nhấc chân đuổi theo.

Thế nhưng hắn không biết Kha Dữ rời đi bằng thang máy nào, ở đây riêng thang VIP đã có những bốn chiếc. Đến khi xuyên qua đám đông mờ mịt đuổi tới thang máy, nơi này đã không còn bóng người, chỉ có tiếng điều hòa trung tâm vù vù thổi gió.

Hắn xoay người, một nút lên đột ngột sáng lên, thang máy khởi động không biết vừa chạy xuống từ tầng thứ mấy.

Cửa mở, vách tường buồng thang máy sáng như gương soi rõ thân hình anh tuấn cao to của Thương Lục.

Hắn bình tĩnh kiên quyết bước vào thang máy.

Tầng trên cùng là tầng 128.

Tầng cao như vậy không thể làm được không gian lộ thiên, vì những cơn gió quá mạnh trên đó sẽ thổi bay hết mọi sự lãng mạn. Thế nhưng mặc lòng, những ô cửa kính ngắm cảnh sát đất trong suốt cũng đủ để thu hút giới trẻ rồng rắn kéo tới check in.

Chỉ là tối nay quán bar rất yên tĩnh.

"Thưa anh Kha, bạn anh vẫn chưa tới sao?" Giám đốc lên tiếng hỏi, vừa rồi anh ta nhận được tin nhắn của Kha Dữ, nói sẽ lên trễ một chút.

Những nơi như thế này luôn bố trí ánh đèn không quá sáng, cách mấy bàn mới thắp một ngọn đèn nhỏ xíu, bởi vì bọn họ hiểu rõ rằng tất thảy những tình cảm mập mờ trên đời không thể chịu được ánh sáng quá chói lòa, nó sẽ phơi bày sự hoảng hốt, mọi ý đồ và dự định kiềm chế của đối phương.

Kha Dữ cười: "Cậu ấy bận việc, chắc không tới kịp rồi."

Trong lòng giám đốc thầm than đáng tiếc, vậy mà còn hy vọng tâm tình Kha Dữ tốt sẽ xin một kiểu ảnh chung để PR thêm độ nổi tiếng cho quán bar chứ. Nhưng mà hiện giờ anh ta đương nhiên không thể làm, bởi vì khuôn mặt Kha Dữ nhìn qua rất xanh xao tái nhợt, tuy nụ cười vẫn đẹp y như trong phim, nhưng luôn có cảm giác giây tiếp theo anh sẽ thất thần.

Giữa sân khấu có đặt vài nhạc cụ.

Những thứ đó là của ban nhạc thường trực biểu diễn mỗi đêm, có lẽ hôm nay bọn họ đã chờ quá lâu nên đi vào hậu trường nghỉ ngơi rồi.

Giám đốc PR nhìn anh bước lên một bậc thang thấp, lướt qua giá đặt micro, xuyên qua cây guitar điện đặt nằm nghiêng, những búi dây điện hỗn độn dưới sàn để khom người nhặt cây bass lên.

Đèn sân khấu bật sáng.

Kha Dữ đeo dây lên vai, ngón tay gảy nhẹ tạo ra một chuỗi nốt nhạc trầm. Bass chính là một nhạc cụ như vậy, mãi mãi chỉ quanh quẩn trong khu vực tần số thấp của nó, vĩnh viễn mà nhàm chán đệm lót cho trống jazz và đàn guitar điện, đôi tai rất khó đuổi theo sự tồn tại của nó, bởi vì âm điệu nó không hề chói sáng một chút nào.

Giám đốc PR nghiêm túc lắng nghe mà không chú ý rằng khu huyền quan tối đen đã xuất hiện thêm một bóng người từ lúc nào.

"Đây là bản nhạc trong bộ phim ngắn đoạt giải của anh đúng không?"

Kha Dữ "Ừ" một tiếng, "Anh đã xem rồi à?"

"Vẫn chưa," Giám đốc hơi xấu hổ mỉm cười, "Bộ phim đó quá nghệ thuật so với tôi, nhưng mà giai điệu bản nhạc thì rất êm tai, có một khoảng thời gian nó còn hot hơn cả bộ phim nữa kìa."

"Vậy sao." Kha Dữ luôn cúi đầu, ngón tay đánh đàn không quá quen nên đoạn đầu hơi lóng ngóng.

Bản quyền bài hát giá ba trăm ngàn nhưng bị hắn nói dối thành ba trăm tệ, hễ nhớ tới là không khỏi mỉm cười.

Giai điệu lặp lại thần thứ hai, lúc này lưu loát hơn rất nhiều. Giám đốc PR không nói nữa mà chắp hai tay trước người, yên lặng đứng một bên xem anh đàn.

Ánh đèn sân khấu sáng ngời chiếu rọi thân hình anh, giai điệu tần số thấp cố định mà nhàm chán. Lần đầu tiên xem anh đánh bass, người ta sẽ cảm nhận được sức quyến rũ không cách nào hình dung, rất chán đời, hơi mất kiên nhẫn, cơ thể đầy vẻ buồn chán nhưng ánh mắt lại rất tập trung. Lúc ấy Thương Lục từng nghĩ, anh cực kỳ mâu thuẫn, cũng rất giỏi che giấu. Muốn nhìn thấu anh không thể nhìn hành động cơ thể, không thể xem tư thái, cũng không thể chỉ nghe lời anh nói —— Mà phải nhìn vào đôi mắt.

Kha Dữ có một đôi mắt thích hợp đóng phim điện ảnh nhất trần đời.

Thật ra anh rất ít khi chơi nhạc cụ, vào những lúc cần suy ngẫm về kịch bản mới có thể nhấc đàn lên một lát. Thương Lục luôn có ảo giác đây chỉ là lần thứ hai nhìn thấy anh. Kha Dữ cụp mắt cúi đầu ôm cây bass trong tay, ngay cả cử chỉ cơ thể cũng mất đi năng lực lừa dối. Anh không thể che giấu nỗi buồn.

Lồng ngực trống trải hai năm sinh ra một khát vọng vô lý muốn ôm lấy anh. Nhưng Thương Lục biết rằng không thể, ít nhất không phải thời điểm cảm xúc của hai bên đều lên đến đỉnh điểm như hiện tại.

Bản nhạc chỉ chơi được một nửa đã khó lòng tiếp tục. Kha Dữ tháo cây bass xuống nhẹ nhàng trả về chỗ cũ. Anh ngồi xuống cái ghế chân cao gần đó yên lặng một hồi lâu, sau đó nhoẻn cười với giám đốc PR: "Xin lỗi, hy vọng lần tới sẽ tốt hơn."

Anh đi lướt qua khu huyền quan tối tăm, lúc này trống rỗng không còn bóng người.

·

Minh Tiễn gửi tin nhắn thoại cho hắn, chất giọng truyền qua ống nghe mang ngữ khí không mấy rõ ràng: "Thế nào, tiệc khánh công thuận lợi chứ? Em có mặc kệ cậu ta, không để ý, làm cậu ta hết hy vọng không?"

Thương Lục không trả lời mà rời khỏi khung thoại, quay ra trang thông tin địa chỉ. Ở đó có một lời yêu cầu kết bạn mới, bên trên viết thông qua danh thiếp giới thiệu của Kỷ Duẫn.

Avatar là ảnh chụp từ bộ phim "Nhàm chán", anh cúi đầu rũ mắt đi xuyên qua hàng đèn neon dài, một tay chụm lại che ngọn lửa, đang chuẩn bị châm lửa cho điếu thuốc lá bên khóe miệng.

Nick name là "Kha Dữ"

Nội dung yêu cầu kết bạn: Anh là Kha Dữ.

Ảnh trong vòng bạn bè mở quyền hạn cho bất kỳ ai cũng xem được. Thương Lục không chuẩn bị tâm lý quá nhiều, hơi nín thở bấm vào.

Hóa ra tất cả đều là ảnh chụp những buổi tập luyện hàng ngày của anh, thậm chí trong ảnh có mặt cả Stella. Bà lão trông không không mấy vui vẻ, ánh mắt nghiêm nghị và sốt ruột cứ đảo qua đảo lại làm Thương Lục không khỏi bật cười.

Trên mạng có người đồn rằng từ tháng 6 năm ngoái đến giờ Kha Dữ không gia nhập bất kỳ đoàn phim nào, cũng không phải nghỉ ngơi mà đang nỗ lực theo đuổi cảnh giới diễn xuất cao hơn. Dưới bình luận nhao nhao đoán già đoán non, [ Gì thế gì thế? Chẳng lẽ là qua Pháp học diễn xuất? ] [ Hay là đi Hollywood?! ]

Không ít người @Kha Dữ, gọi anh cục cưng, hỏi anh biến mất một năm nay là đang bận chuyện gì thế.

Từ sau khi chia tay Thương Lục không còn lên Weibo nữa, toàn bộ công việc quan hệ công chúng đều do Mia tổng hợp và báo cáo. Hắn thoát khỏi giao diện WeChat, bấm vào app store, download Weibo bản cài đặt. Giao diện nhảy ra nhắc nhở hắn phải tiến hành đăng nhập.

Tài khoản đăng ký là hộp thư của hắn, mật mã là ylzd001

Thương Lục khó mà tin nổi, bao nhiêu năm qua rồi mà hắn vẫn nhớ rất rõ ràng.

Cứ như chưa từng quên một ngày nào.

Giao diện lại làm mới nhắc nhở hắn IP đăng nhập ở Ninh Thị Trung Quốc, là một vị trí khác, lần cuối cùng IP đăng nhập ghi nhận là ở Lyon, Pháp.

Các bước kế tiếp rất rắc rối, phải nhập mã xác minh, sau đó vào hộp thư ấn đường link xác nhận chống kẻ lạ đột nhập tài khoản.

Thương Lục kiên nhẫn đi hết toàn bộ quy trình. Giao diện lúc vừa đăng nhập vào tràn ngập tin tức về Kha Dữ, trước đây là hắn mua dây buộc mình, nếu không phải follow FC thì cũng là trạm tin tức. Hắn vô thức lướt màn hình vài dạo, ngẫu nhiên nhấp vào một cái @ đi thẳng vào trang chủ của Kha Dữ.

Có lẽ hắn ngốc, hoặc tự nhiên nổi máu si tâm vọng tưởng nên gõ vào khung tìm kiếm hai chữ "Thương Lục".

[ Nội dung mà bạn tìm kiếm có 0 kết quả. ]

Trong dự kiến.

Nhưng lòng hắn vẫn hơi chùng xuống.

Hắn không thể ngừng cười tự giễu bản thân. Tất cả những khoảnh khắc do dự nhất trong đời hắn hình như đều tập trung hết vào mấy tuần gần đây, hắn hết giễu chính mình đến giễu người khác, khi thì thấy thương hại anh, lúc lại tự trách mình không chí tiến thủ.

Thương Lục lấy lại bình tĩnh, rời khỏi trang chủ của Kha Dữ.

Cơn hiếu thắng nhàm chán dâng lên, hắn muốn set toàn bộ những gì thuộc về Kha Dữ về chế độ chỉ mình mình xem được ——

Thương Lục giận dỗi nghĩ thầm, như vậy nếu có một ngày Kha Dữ bước vào thế giới của hắn, cũng có dự định tìm kiếm thông tin về bản thân giống hắn, muốn xác nhận dấu vết tồn tại của mình trên trang chủ đối phương cũng sẽ nhận được kết quả bằng 0 như hắn ngay lúc này.

Ngón tay di chuyển nhấp vào trang chủ của mình trong dòng suy nghĩ cao ngạo nhàm chán đó ——

Bài post mới nhất nằm ở trạng thái "Only Me", chỉ viết bốn chữ ngắn ngủi:

[ Anh là Đảo Nhỏ ]

Cùng một nội dung như vậy, Thương Lục lướt mãi không nhìn thấy điểm cuối.

Anh đã đăng mấy trăm bài? Mỗi bài chỉ có một câu "Anh là Đảo Nhỏ" vô vọng nhàm chán, tựa như một con tàu gọi ngọn hải đăng.

Nhưng hải đăng đã sớm tắt rồi, tòa đảo nhỏ giữa mưa rền gió dữ không nhận được hồi đáp, cũng không có nơi quay về.

·

Máy bay xuyên qua tầng mây bay về phía nước Pháp. Kha Dữ không biết rằng vườn hoa bí mật tên Y Lục Chi Đảo 001 của mình vừa update một bài đăng mới:

[ Em là Lục Địa ]

---

Lời tác giả:

Hôm nay update sớm một chút he he he

·

Đảo Nhỏ vốn là cái tên Kha Dữ muốn vứt bỏ, nhưng vì Ôn Hữu Nghi từng nói đảo nhỏ và lục địa có duyên, cho nên cậu ấy không sợ cái tên này nữa, từ đây nó đã có cuộc đời mới.

Không biết vì sao mấy chương trước tôi còn thấy ổn, chỉ có chương này viết xong là nghẹn ngào, điểm xúc động của tác giả cũng kỳ quặc quá đi!

Bình Luận (0)
Comment