Stratford-upon-Avon, Nhà hát Hoàng gia Shakespeare.
Nhà hát nổi tiếng thế giới mang tên đại thi hào Shakespeare ngày hôm nay cực kỳ bận rộn. Giới truyền thông, diễn viên, nhà văn và các nhà phê bình từ khắp nơi trên thế giới đổ xô về đây kể từ tuần trước để chờ đợi buổi công diễn đầu tiên của vở kịch《 Kẻ dã tâm 》, chuyển thể từ tác phẩm《 Macbeth 》lừng danh. Lẵng hoa chúc mừng xếp từ trong đại sảnh nhà hát ra tận cửa, thậm chí còn quanh co trên đoạn đường dốc lát gạch xám bên ngoài.
Thân là người sáng lập và biên kịch của đoàn, Stella đang tiến hành một cuộc phỏng vấn ngắn của một nhà truyền thông quan trọng trong phòng làm việc. Một cánh cửa hẹp hơi mỏng chặn hết tiếng bước chân dồn dập ngoài hành lang, kéo thẳng về phòng hóa trang ở hậu trường. Cánh cửa đẩy ra cùng tiếng thở hổn hển dữ dội, mở ra một thế giới tẩm đầy khí lạnh, tươi sáng, đầy sắc màu và bận rộn.
"Phấn nền số 1."
Trợ lý bóp hai lần ống kem nền màu trắng lên hổ khẩu, sau đó cẩn thận thấm vào miếng mút trang điểm có độ ẩm vừa phải.
"Phần nền số 2, merci."
Kem nền tối màu dạng lỏng xoa lên đầu ngón tay, được chiếc cọ nhỏ đầu tròn nhanh chóng tán đều, nhấn mạnh vào phần dưới má của khuôn mặt trước mắt.
Không khí trong phòng hóa trang khẩn trương nhưng không đông cứng, tựa như một ấm nước đặt trên lò than ở trạng thái chờ sôi. Diễn viên nhóm B ngồi một bên chờ đến lượt, không giống diễn viên chính, trong tay anh ta lúc này vẫn còn cầm kịch bản. Trong khi đó, vị diễn viên chính đang được chuyên viên trang điểm chấm đủ thứ bông phấn cọ vẽ lên mặt trông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, chỉ phối hợp nhắm mắt hoặc nâng cằm, nhìn qua không lấy gì làm căng thẳng vì buổi biểu diễn đầu tiên của mình.
Cũng phải, dù sao anh cũng là ngôi sao điện ảnh ngàn vạn người chú ý, đã sớm quen với việc trở thành tâm điểm được bao nhiêu ánh đèn sân khấu vây quanh.
Nhưng cũng không phải, bởi vì đây là lần đầu tiên anh biểu diễn ở nhà hát, trước đó chỉ có kinh nghiệm diễn xuất trước ống kính mà thôi. Phải biết rằng sân khấu là một thế giới rất tàn khốc, không cho phép dù chỉ một lần NG, không cho phép sai lầm, cũng không cho phép bất kỳ ai có trạng thái không tốt.
"Thương Lục tới rồi!" Người đẩy cửa là một trong số các trợ lý sân khấu của đoàn kịch, khuôn mặt trẻ trung và nhiệt huyết, mái tóc xoăn ngắn không che giấu được vẻ tươi sáng và nhẹ nhàng của người Gaul trong đôi mắt. Anh ta nhìn chung quanh một vòng, rất hài lòng khi thấy thế giới bận rộn trước mắt mình tạm dừng khoảng một giây.
"Đương nhiên phải đến rồi, có gì kỳ lạ đâu," Nữ diễn viên chính cười nói, tiếng Anh của cô cực kỳ lưu loát nhưng vẫn giữ chút khẩu âm tiếng Pháp, điều này khiến mỗi một câu cô nói đều nghe rất đáng yêu, "Tôi đoán anh ta đi tìm Stella."
Vào lúc cuộc phỏng vấn của Stella bước vào giai đoạn cuối, một tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên. Trợ lý đẩy cửa bước vào, theo sau là một thanh niên mặc âu phục ba mảnh kiểu Anh.
Phóng viên nhìn thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn của Stella hiện lên ý cười, chân mày vừa suy tư vì câu hỏi phỏng vấn cũng giãn ra, gật gật đầu. Phóng viên quay người xem xét, thanh niên kia gật đầu chào hỏi nhưng không cắt ngang, chỉ nói một câu "Excuse me" liền ngồi xuống chiếc ghế mà trợ lý chỉ cho. Ở một tình huống nghiêm túc thế này mà trông hắn rất bình thản, đôi chân dài bắt tréo, tùy tay rút một quyển tạp chí chuyên ngành lặng lẽ lật xem.
Năm phút sau, tiếng chào hỏi cuối cùng vang lên trong phòng, Stella đứng dậy tiễn khách rồi gọi: "Lục."
Phóng viên nhìn qua, "Mr.Shang."
Thương Lục buông tạp chí đứng dậy, đầu tiên là kề má chào hỏi Stella, sau đó lịch sự bắt tay với phóng viên. Hai người trao đổi danh thiếp, phòng viên bày tỏ tình cảm chân thành của mình và liên tục tỏ lòng tôn kính hắn. Chờ trợ lý dẫn người ra khỏi phòng rồi, Thương Lục lại ôm lấy Stella. Bà lão sở hữu đường nét thanh tú của mọi người phụ nữ Pháp, khuôn mặt dặm phấn, đôi môi mỏng tô son sáng màu, mái tóc xoăn màu bạc vừa nhìn đã biết là mới được chỉnh sửa chải chuốt tỉ mỉ. Bà mặc một chiếc váy bút chì màu xanh lá mạ, bên ngoài khoác áo gió dáng dài cổ vuông cùng màu, đi vớ da phối với đôi giày da dê cao gót cũng màu xanh lá mạ.
Stella trợn mắt lắc đầu: "Bận không kịp thở."
Trợ lý rót một ly nước, bà lão uống hai ngụm nước đá lớn trong khi nghe đối phương báo rằng phía sau còn hai cuộc phỏng vấn nữa mới được nghỉ ngơi. Stella đặt cái ly xuống, "Để tôi vào hậu trường xem thử."
Đi được hai bước mà không thấy thấy cậu học trò cưng của mình đuổi theo, bà hỏi: "Chuyện gì thế?"
Thương Lục cười: "Em ở đây chờ cô được rồi ạ."
Stella hiểu rõ, không làm khó hắn nữa.
Phòng hóa trang vừa rồi còn khí thế ngất trời đồng loạt cất tiếng chào hỏi bà, có cô diễn viên hoạt bát hỏi: "Cô Stella đã gặp Thương Lục chưa? Vừa rồi em thấy anh ta đi vào phòng phỏng vấn đấy!"
Mấy chục đôi mắt sáng rực nhìn chăm chú vào bà chờ đợi. Kha Dữ vô thức nắm chặt một miếng bông dặm phấn, để lại một vệt trắng sáng rõ trên đầu ngón tay.
Stella chậm rãi đáp lại bằng một nụ cười không mấy kiên nhẫn: "Tới rồi tới rồi, diễn xong sẽ cho các bạn chụp ảnh chung."
"Woo——" Tiếng reo hò vui vẻ vang lên.
Lại có người hỏi: "Cô giáo có giữ chỗ cho Thương Lục không? Là vị trí tốt nhất sao?"
"Tại sao anh ấy không qua thăm tụi em?"
"Anh ta có đi London cùng đoàn mình không?"
"Anh ta có tới cùng ai không? Bạn gái Rita có đi theo không?"
Stella nghiêm mặt: "Còn ba tiếng nữa là đến giờ diễn, xem ra các bạn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi nhỉ."
Mọi người lập tức tan tác chim muông, Stella liếc nhìn Kha Dữ từ đầu đến cuối luôn yên tĩnh, "Dữ."
Chuyên viên trang điểm dừng động tác lại, Kha Dữ ngoái đầu nhìn bà lão uyển chuyển nhẹ nhàng đi tới. Bà cúi người đặt tay lên vai anh: "Cảm giác hôm nay thế nào?"
Kha Dữ ngẫm nghĩ, nghiêm túc đi xuyên qua thân thể nhìn ngó vào tâm trí mình một lần rồi gật đầu xác nhận: "Bình thường ạ."
Bàn tay nhăn nheo của Stella vỗ vỗ vai anh, gật đầu, "Tôi lên sân khấu xem thử đây."
Kha Dữ dặn dò "Be careful".
Thương Lục tốt nghiệp mới rời khỏi đây, nhưng vừa ra mắt phim đầu tay đã cầm giải thưởng lớn nên truyền thuyết vẫn còn lưu truyền khắp trên dưới đoàn kịch này. Mỗi năm đoàn kịch đều tuyển người mới, có cả diễn viên lẫn nhân viên hậu trường, thỉnh thoảng còn có sinh viên vừa tốt nghiệp của Stella đi sang nhậm chức. Có người quen biết Thương Lục, có người chỉ từng nghe qua sự tích của hắn, chẳng hạn như hắn là bách khoa toàn thư di động về lịch sử điện ảnh thế giới, rồi nào là khả năng xem hết cả trăm bộ phim trong một tuần, nhân tiện hoàn thành một bài phê bình nghệ thuật vừa dài vừa trôi chảy, nào là có sense trời sinh, nào là đi Brazil sưu tầm phong tục trong khu ổ chuột bị côn đồ địa phương truy đuổi, cũng không biết hắn đã dùng thủ đoạn liều lĩnh cỡ nào mà cuối cùng vẫn mang về được một bộ phim hài xã hội đen có một tên du côn thực thụ tham gia diễn xuất... Kha Dữ theo dõi và lắng nghe tất cả những câu chuyện đó suốt một năm trời.
Có người hỏi Kha Dữ rằng không phải anh đã cộng tác với hắn hai lần rồi sao, có câu chuyện thú vị nào để chia sẻ không?
Kha Dữ ngẫm nghĩ một lúc, chỉ nói hắn làm việc rất chuyên nghiệp, mỗi khi công tác không để mình bị sao nhãng bao giờ.
Nghe như một vị đồng nghiệp không thân thiết gì cho cam.
Những người trong đoàn kịch cũng giống như Stella, đều tận tụy cống hiến đời mình cho kịch nghệ và văn chương, không có tham vọng lớn lao về danh tiếng hay tiền bạc. Nếu hôm nay có một vị doanh nhân hay một chính khách tới thăm đoàn, có lẽ bọn họ sẽ chẳng hứng thú là bao, nhưng Thương Lục thì khác. Con đường sự nghiệp của hắn là không thể ngăn cản, đã tham gia Cannes ba lần liên tiếp, cả ba lần đều thu hoạch giải thưởng trở về cơ mà!
"Hey, Dữ," Cậu diễn viên nhóm B gọi anh, "Kết thúc đợt lưu diễn này, cậu sẽ trở về đóng phim của Lục chứ?"
Kha Dữ sửng sốt, sau đó mỉm cười: "Hope so."
·
Lúc Stella trở về đã thấy Thương Lục đang tán gẫu với vị phóng viên của đợt phỏng vấn tiếp theo. Tuy hắn vẫn còn trẻ tuổi, nhưng Stella chợt cảm thấy đối phương không còn giống như thời sinh viên nữa. Trước đây hắn luôn tràn đầy tinh thần hăng hái của một cậu trai chưa từng chịu đau khổ, tự tin đến gần như ngạo mạn, bây giờ thì ngược lại, hắn sở hữu một đôi mắt từng trải qua tổn thương và chìm đắm trong đau đớn giằng xé, khí chất cao quý thâm trầm. Lúc hắn không cười, Stella không còn đoán được hắn đang vui hay buồn nữa.
Người ta hay nói nỗi đau sinh ra thi sĩ, nhưng Thương Lục đã có sẵn cái nhìn sâu sắc và lòng dũng cảm phi thường để nhìn xoáy vào thực tại. Liệu có cần trải qua đau đớn mới có được cảm hứng sáng tác không? Đây quả thật là một ngụy mệnh đề.
"Tôi vừa đi quanh hậu trường một vòng, tất cả mọi người đều biết em đến rồi đấy." Lời Stella mang theo ẩn ý, đôi mắt nhăn nheo tràn đầy sự tử tế và sắc sảo.
Thương Lục mím môi, nhìn qua có hơi bất đắc dĩ.
"Tôi nói chờ buổi biểu diễn kết thúc, em sẽ vào hậu trường chụp ảnh chung, mọi người nghe xong đều vui vẻ lắm."
"Bao gồm cả anh ấy?"
"Well," Stella nhún vai, "Riêng Dữ thì tôi không biết, nhưng tôi có thể xác nhận trạng thái tinh thần của diễn viên chính, cậu ấy trông bình tĩnh lắm."
Thương Lục cười, "Anh ấy luôn như vậy mà. Nhưng thưa cô, cô định giấu em chuyện anh ấy trở thành diễn viên chính đoàn kịch đến tận hôm nay sao ạ?"
Quả nhiên là tới hỏi tội. Stella nhanh nhẹn gọi phóng viên vào bắt đầu phỏng vấn, lấy cớ tránh thoát lời chất vấn của cậu học trò trẻ tuổi.
Thương Lục kiên nhẫn chờ cho tất cả các cuộc phỏng vấn kết thúc, lại chờ bà lão uống xong hai ly nước cùng một ngụm rượu cho bình tĩnh trở lại, mới chậm chạp nói: "Cô biết mà, em luôn rất kiên nhẫn, cũng vừa vặn đang rảnh rỗi."
Stella vuốt vuốt mái tóc bạc: "'Kẻ dã tâm' là một câu chuyện diễn ra trong cộng đồng Hoa kiều ở phương tây, cho nên ngay từ đầu vai chính đã quyết định phải là một gương mặt châu Á, lý tưởng nhất là người gốc Đông Á. Mặt khác, đây có thể xem là vở diễn dân dã nhất trong cuộc đời sáng tác của tôi. Tôi già rồi, nhưng vẫn ôm tham vọng mang kịch nghệ trở lại với đông đảo công chúng cho nên đã chuẩn bị hai nhóm diễn viên chính, một nhóm là diễn viên kịch chuyên nghiệp, nhóm kia gồm các minh tinh diễn viên nổi tiếng. Nhóm minh tinh không dễ tuyển, tôi tuyển một vòng khắp Âu Mỹ mà kết quả không khả quan, lúc ấy đã nghĩ đến việc tìm em hợp tác rồi."
"Tại sao cô không tìm nữa?"
"Kha Dữ chủ động gửi tin nhắn cho người quản lý đoàn kịch của chúng tôi trên Twitter, nói rằng cậu ấy muốn thử sức một lần."
"Vậy mà cô cũng không cho em biết."
"Nhờ hai bộ phim hợp tác với em mà ấn tượng của tôi về cậu ấy rất tốt, sức quyến rũ của cậu ấy trước ống kính làm tôi kinh ngạc, cho nên đã phát thư mời casting —— Đừng nóng, tôi vốn chờ kết quả thử vai xong mới kể cho em nghe, nếu cậu ấy rớt thì chuyện không đi tới đâu cả, đúng không nào? Hơn nữa đây là việc riêng của cậu ấy, tại sao tôi phải thông báo với em? Tôi nghĩ, nếu cậu ấy muốn thông qua em để giành vai diễn này thì đã không hành động vòng vo như vậy rồi."
Sự nhạy bén và tôn trọng của Stella khiến Thương Lục không còn gì để nói.
"Chúng tôi gặp nhau ở Paris, chiều ngày hôm sau xếp lịch diễn thử. Cậu ấy quả thực..." Stella dùng cử chỉ tay như thể trong thời gian ngắn không tìm được từ ngữ phù hợp miêu tả, "Amazing, không, phải là fabulous! Em không biết cậu ấy biểu diễn trên sân khấu xuất sắc thế nào đâu! Cái kiểu lưu loát trôi chảy đó, kiểu chuẩn xác đó, kiểu rất là..." Stella nghèo cả vốn từ, đành khẽ lắc đầu theo cách thức rất phương tây, "Powerful. Thật sự khiến tôi kinh ngạc, tôi chưa từng gặp một diễn viên điện ảnh nào có thể biểu hiện tràn đầy sức sống như vậy trên sân khấu."
Sắc mặt Thương Lục dịu lại, "Cô biết đấy, Kha Dữ bị bệnh tâm manh. Từ ngày đầu học biểu diễn anh ấy đã phải luyện tập, bắt chước một động tác đến mấy ngàn vạn lần, cho nên khả năng điều khiển cơ thể của anh ấy cực kỳ chuẩn xác. Việc bắt chước quá nhiều động tác sân khấu làm anh ấy trở nên cường điệu, thô ráp và cứng nhắc trước máy quay, cho nên mất rất nhiều năm đi đường vòng. Có thể khiến cô kinh ngạc đến thế trong buổi thử vai đầu tiên, tất cả là nhờ anh ấy đã nỗ lực không ngừng nghỉ."
Stella xúc động gật đầu: "Em nói rất đúng, diễn viên điện ảnh cần biểu hiện ra nội tâm, trong khi kịch nói yêu cầu giải phóng sức mạnh. Nếu nói vậy, con đường vòng mà cậu ấy đi chưa chắc đã là đường vòng, mọi nỗ lực chưa chắc đã hoàn toàn uổng phí, thời gian bỏ ra cho những bài luyện tập khô khan buồn chán sẽ có một ngày nở rộ nồng nhiệt gấp một trăm lần. À đúng rồi," Stella vỗ tay, "Vốn tiếng Anh của Kha Dữ tốt lắm, tôi muốn để cậu ấy nói lẫn một chút khẩu âm châu Á ngược lại còn làm khó đối phương. Giọng Anh Mỹ rất hay và chuẩn."
"Trước khi gia nhập giới giải trí, anh ấy từng làm giáo viên tiếng Anh."
"Tôi biết, cậu ấy có chia sẻ," Stella lại bắt đầu lắc đầu cảm thán, "Nói tóm lại, vào khoảnh khắc gặp mặt tôi đã biết cậu ấy chính là Đường. Đương nhiên đương nhiên —— Thương Lục thân mến, tôi rất muốn chia sẻ tin tức này với em ngay lập tức, nhưng cậu ấy không cho cơ hội," Bà lão mỉm cười nói nửa đùa nửa thật, "Cậu ấy yêu cầu tôi giữ bí mật, viết cả vào hợp đồng luôn."
Thương Lục tức muốn bật cười: "Em từng đi thăm cô hai lần đấy."
"Cả hai lần cậu ấy đều mải tập luyện trong phòng."
"Kha Dữ có biết em tới không?"
"Một lần biết, một lần không biết. Em đi ngang qua cửa, cậu ấy lập tức quên thoại luôn. Cái này người Trung Quốc các em gọi là gì nhỉ? Không dám lời to tiếng, kinh động đến trời cao."
Thương Lục sửa cho đúng: "Câu thơ này không dùng như vậy được đâu ạ*."
*Câu này lấy từ bài "Dạ túc sơn tự" (Đêm trú ở chùa trên núi) của Lý Bạch.
Bà lão gật gù: "Tôi không biết, nhưng nếu hôm nay đã tới rồi, em phải thành thật ngồi chính giữa khán phòng xem cậu ấy biểu diễn cho tôi."
"Lúc này không sợ anh ấy 'Không dám lời to tiếng, kinh động đến trời cao' nữa à?"
Stella chớp mắt: "Bởi vì tôi đã chuẩn bị trước cả rồi."
Thương Lục sửng sốt: "Chuẩn bị cái gì?"
Chuẩn bị mặt nạ che mặt? Nếu thế hắn sẽ bị quy vào phần tử khủng bố mất.
Stella toan mở miệng thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. Bà thở phào nhẹ nhõm, lời muốn nói chợt biến thành một câu "Mời vào" đầy tao nhã.
Thương Lục có dự cảm không lành, theo phản xạ muốn tránh đi nhưng căn phòng lại quá trống trải. Vẻ hấp tấp của hắn bị tiếng mở cửa chặn lại. Kha Dữ đã hóa trang xong bước vào, khuôn mặt hoàn toàn không hề phòng bị —— "Stella—— Thương Lục?"
Thương Lục ho khan một tiếng, vươn tay: "Hân hạnh được gặp anh."
... Hân hạnh cái khỉ gì mà hân hạnh!
Nét mặt Kha Dữ biến sắc trong một giây, nhưng anh nhanh chóng thu lại cảm xúc rồi nói với Stella: "Quấy rầy rồi, lát nữa em quay lại sau nhé."
Anh vừa được trợ lý gọi qua, tưởng đâu Stella có việc quan trọng muốn dặn dò riêng mình.
Stella xua tay: "Tôi phải đi đón khách đây, hai người cứ từ từ nói chuyện."
Sau đó còn chu đáo đóng cửa lại.
Căn phòng rộng lớn chỉ có hai người ngơ ngẩn nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Kha Dữ lên tiếng trước: "Anh," Anh vô thức quay mặt đi, "Anh còn có việc..."
Thương Lục hỏi anh: "Cảm giác thế nào?"
Vừa rồi Stella có hỏi qua, anh đáp "Bình thường". Nhưng đến phiên Thương Lục hỏi trong lòng anh chợt sinh ra một cảm giác hồi hộp rất bí ẩn, dây thần kinh như căng lên: "Cũng... cũng không quá căng thẳng."
"Tôi không đến đây vì anh đâu."
Kha Dữ gật đầu, ngẩng mặt nói rất tự nhiên: "Anh biết mà."
Lớp hóa trang khiến dung mạo anh vừa trẻ trung vừa thẳng thắn, lại rất ngây thơ.
Anh không cảm thấy lời đáp này có vấn đề gì, ngược lại Thương Lục là người đau trước. Anh không hề trông mong hắn tới xem anh biểu diễn, cho dù tới cũng biết rõ là tới vì Stella chứ không liên quan gì mình. Anh không suy nghĩ nhiều, không có ý tưởng gì thái quá, coi Thương Lục hắn như người lạ và kéo khoảng cách hai người ra xa rất xa.
"Tại sao không nói cho tôi biết?" Thương Lục hỏi anh.
"Nếu em xuất hiện, anh sẽ không nhịn được chạy ra ngoài khán phòng tìm em, làm sao biểu diễn được nữa?" Kha Dữ mỉm cười tỏ vẻ thoải mái, "Huống chi đây chỉ tính là một công việc ở nước ngoài thôi mà, không có gì ghê gớm."
"Quả Nhi không đi cùng anh sao."
Trong một năm này anh luôn phải tự chăm sóc bản thân. Tiếng Anh không quá thông dụng ở nước Pháp, bản thân ngôn ngữ Pháp lại mang tính bài ngoại, cho dù vốn tiếng Anh của Kha Dữ có tốt đến mấy thì sinh hoạt chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn.
Kha Dữ gật đầu: "Anh có thể tự chăm lo cho mình mà." Lại nói, "Đồng nghiệp trong đoàn kịch cũng quan tâm đến anh lắm, bọn họ giao tiếp bằng tiếng Anh, cho nên... mọi việc vẫn ổn, thật đấy."
Nói đến đây dường như lưu trình hàn huyên đã xong rồi, bầu không khí lại lắng xuống. Kha Dữ đành nói: "... Vậy... anh đi trước nhé."
"Chúc anh biểu diễn thành công." Thương Lục nhìn anh thật sâu, cuối cùng nói ra câu này.
Nụ cười của Kha Dữ xán lạn hơn rất nhiều, mang theo bóng dáng nhân vật Đường —— Anh luôn nhập vai rất sớm.
"Ừ, merci."
Anh bước ra khỏi phòng nhưng không đi qua hành lang trở về phòng hóa trang hậu trường, mà đi chậm rãi dọc theo con đường trong trạng thái xuất thần. Quãng đường từ hậu đài ra sân khấu là một quá trình chuyển biến từ yên tĩnh đến bận rộn, từ náo nhiệt sang hỗn loạn. Nhân viên đoàn kịch dần dần biến mất, thay vào đó là từng làn sóng khán giả đổ về. Trong số đó có rất nhiều fan điện ảnh từ khắp nơi trên thế giới thức trắng đêm xếp hàng tranh vé, cũng có các tác giả nổi tiếng, nhà lý luận nghệ thuật, biên kịch và nhà thơ, có các giáo sư dành cả đời nghiên cứu về Shakespeare, cũng có cả các đạo diễn, tổng giám nghệ thuật của nhà hát Broadway và nhóm casting chuyên nghiệp của West End London.
Người hâm mộ Trung Quốc lại hoàn toàn không biết gì về sự kiện này, mãi cho đến khi những bài báo đầu tiên đưa tin, sau đó toàn bộ cộng đồng internet nói tiếng Hoa gần như bùng nổ.
Mọi người sôi nổi trò chuyện, không một ai nhận ra thanh niên mặc áo vải thô kia lại là diễn viên chính của vở kịch hôm nay. Stella giữ bí mật tác phẩm của mình cho đến giây phút cuối cùng.
Đại sảng xếp đầy hoa tươi trải dài ra tận cửa, sân trong và ngoài đường cái.
Những lẵng hoa đắt tiền cố nhiên rất thơm và đẹp, có đến cả trăm lẵng hoa cùng một kiểu và quy cách đóng gói, vừa nhìn là biết ngay của cùng một người tặng.
Logo gắn bên trên cũng rất quen thuộc với Kha Dữ, chính là logo của nhãn hiệu Eight Centimet Rose Planet mà anh phụ trách đại ngôn.
Mép ngoài lẵng hoa gắn một tấm thiệp màu vàng champagne thơm nức, bên trên nhuộm những hạt phấn hoa diễm lệ. Lời chúc được viết rất trang trọng:
"Chúc Stella:
Buổi diễn ra mắt『 Kẻ dã tâm 』 thành công rực rỡ.
Thương Lục kính tặng"
Đội hình hoa với mức chi phí cực kỳ xa xỉ này quá đủ để cậu học trò cưng thể hiện tình cảm chân thành của mình.
Kha Dữ mỉm cười, nhét tấm thiệp về chỗ cũ.
Anh không biết rằng bên trong đội hình hoa cả trăm lẵng ấy có một lẵng cũng rất thơm rất đẹp, gắn thiệp champagne chúc mừng nhưng chỉ viết một câu đơn giản:
"Những nỗ lực trong quá khứ sẽ đến với anh vào đúng thời điểm.
Nhất định thành công."
Không có ký tên.
---
Lời tác giả:
Sự khác biệt giữa biểu diễn trên phim và biểu diễn trên sân khấu, tôi đã trình bày kỹ càng ở rồi, có thể quay lại xem lần nữa, khi đó Thương Lục đang cố tìm cách giúp Kha Dữ khắc phục bệnh tâm manh.
–
Thương Lục và Stella trao đổi với nhau bằng tiếng Pháp, Kha Dữ và Stella trao đổi bằng tiếng Anh, kịch bản cũng viết bằng tiếng Anh luôn.
Thơ ca chỉ là một dạng dịch ý, dù sao vẫn có thể tìm thấy cụm từ và thành ngữ tương ứng mà.