Bước Vào Tim Anh - Bài Cốt Lạt Tương

Chương 49

Ngày quay thứ hai, Bạch Hinh Liên mang theo mấy món ăn tự tay làm đến Hạ Môn. Ban đầu bà định tạo cho Lâm Nhuận Cẩm một bất ngờ nho nhỏ, ai ngờ khi tới đường Hoàn Đảo bà mới sực nhớ… mình quên mất vị trí cụ thể của đoàn phim. Lục lọi cả nửa ngày vẫn không tìm ra bãi biển nơi đoàn phim đang quay.

“Ban ngày nóng thế này, không biết Nhuận Cẩm có chịu nổi không nữa.” Bạch Hinh Liên nhìn dải bờ biển kéo dài ngoài cửa xe, khẽ thở dài?”

“Cô cần tôi chạy thêm một vòng nữa không ạ?” tài xế hỏi.

“Không cần đâu, cảm ơn.” Bạch Hinh Liên từ chối khéo, bảo tài xế dừng xe bên đường rồi tự xách hành lý xuống hỏi thăm.

Một du khách nhiệt tình nghe xong liền chỉ về phía xa: “Là đoàn của Khương Diễm đúng không? Ở hướng đó đấy, chị đi thêm chừng một hai cây số là thấy. Tôi vừa từ bên ấy về, đông lắm, đứng còn chẳng nhìn rõ gì.” Nói rồi còn trêu: “Chị cũng tới xem Khương Diễm à?”

Bạch Hinh Liên mỉm cười hiền hòa, lắc đầu: “Không đâu, tôi đến thăm con gái. Cảm ơn cậu chỉ đường.”

Bà quay lại thấy chiếc xe ban nãy vẫn chưa rời đi, bèn lên xe tiếp.

Tới nơi suôn sẻ, nhưng cảnh tượng biển người trước mắt khiến Bạch Hinh Liên sững sờ. Bà đội mũ chống nắng, đeo kính râm, khó nhọc chen qua đám đông, vất vả lắm mới lọt vào trong thì lại bị dây cảnh giới của trường quay chặn lại.

“Cắt! Cảnh này không qua.” Giọng Phùng Gia Chính vang lên từ sau màn hình theo dõi. Anh đứng dậy, bất lực nhìn cô gái tóc ngắn đang đứng cạnh Kiều Lộ Lộ: “Lý Quất, biểu cảm của cô để đâu rồi? Đừng đơ như khúc gỗ được không? Qua đây, qua đây, tôi giảng lại cho.”

Lý Quất thoáng lúng túng, vội nói một câu xin lỗi với Lâm Nhuận Cẩm lúc ấy vừa được nhân viên cứu hộ kéo từ dưới nước lên rồi nhanh bước tới chỗ đạo diễn Phùng.

“Có sặc nước không?” Thang Mộng Phi đỡ Lâm Nhuận Cẩm toàn thân ướt sũng về khu nghỉ, chăm chú dùng khăn lau mái tóc vẫn còn nhỏ giọt.

Áo quần dính chặt lấy người, hơi thở cô lộn xộn, đuôi tóc còn vương vài thứ lạ. Cô khẽ xoa eo nơi còn âm ỉ nhức “Không sao, chỉ là hơi… mất sức một chút.”

Thang Mộng Phi giúp cô gỡ sạch những thứ bám trên người, hạ giọng làu bàu: “Quay đi quay lại sáu bảy lần liền thì tôi cũng phục em đấy. Thật sự là dân chính quy ra trường à?”

Lâm Nhuận Cẩm bỗng “á” khẽ, ngón tay sờ lên đường chân tóc: “Chị Phi, giúp em xem với… vừa nãy hình như bị giật mất một nhúm tóc.”

Ở gần đó, Bạch Hinh Liên nhìn thấy đôi mày con gái nhíu chặt, bàn tay đang nắm quai hành lý bất giác siết thêm.

“Lâm Nhuận Cẩm, lúc nãy điện thoại cô có rung.” Lục Lệ bưng tới một ly trà sữa nướng nóng mà cô thích, tiện tay đưa luôn chiếc điện thoại.

Lâm Nhuận Cẩm nhận máy, còn chưa kịp bấm sáng màn hình đã nghe Lục Lệ hạ giọng nhắc: “Màn hình khóa nên đổi đi. Người khác vừa cầm là thấy hết mấy thứ bên trong rồi.” Ánh mắt anh lướt qua màn hình, lại dừng một nhịp trên tấm ảnh chụp chung.

“Vậy để tôi dán miếng chống nhìn trộm…” Cô còn chưa nói dứt, Lục Lệ đã cau mày: “Miếng chống nhìn trộm không tốt cho mắt lắm.” Giọng điệu mang theo một sự quan tâm không cho phép chối từ.

Cô mím môi, ngoan ngoãn đáp: “Được, tối nay tôi đổi ngay.”

Đúng lúc ấy, cô trợ lý vừa dặm xong phấn cho Kiều Lộ Lộ chạy lúp xúp tới, tay còn nắm chiếc lược: “Chị Nhuận Cẩm, để em chỉnh lại tóc cho chị nhé.”

“Ừ.” Nắng sớm chiếu nghiêng lên gò má Lâm Nhuận Cẩm, hàng mi đổ xuống bầu mắt một vệt bóng mảnh. Cô cúi đầu nhấp một ngụm trà sữa nướng, vị ngọt béo lan trên đầu lưỡi, vậy mà không hiểu sao lại lẫn vào một thoáng đắng nơi cuống họng.

Bạch Hinh Liên được Lục Lệ đưa ra xe trước; Lâm Nhuận Cẩm phải quay nốt mấy cảnh bãi biển rồi mới ghé qua.

“Hay là cháu đưa dì về khách sạn nghỉ trước nhé? Ở đây nóng quá, ngồi trên xe cũng không thoải mái.” Lục Lệ kéo cửa ghế sau, luồng khí mát của điều hòa tức thì ập ra.

Anh kín đáo liếc người phụ nữ đang bước lên xe, thoáng ngạc nhiên không ngờ mẹ của Lâm Nhuận Cẩm lại là vợ của cấp trên cũ mình. Vậy còn Dương Dao Dao và Lâm Nhuận Cẩm… rốt cuộc là quan hệ thế nào?

“Không cần phiền đâu.” Bạch Hinh Liên tháo kính râm, khóe mắt lộ những nếp cười dịu dàng. Bà cất mũ chống nắng vào túi, quay sang Lục Lệ, mỉm cười nhã nhặn: “Quãng thời gian sắp tới còn phải nhờ cậu chăm sóc Lâm Nhuận Cẩm nhiều. Tôi có mang ít món nhà làm, tối đợi mọi người tan quay, mình đi ăn khuya nhé.”

Lục Lệ khẽ gật đầu, giọng chân thành: “Dì khách sáo quá, đó là việc cháu nên làm.”

Bạch Hinh Liên hơi chau mày, trong mắt thoáng hiện vẻ xót xa: “Như cảnh lúc nãy… bị ấn xuống nước ấy…” Bà dừng một nhịp, vô thức hạ giọng, “những phân đoạn nguy hiểm như vậy có nhiều không?”

Hiểu được nỗi lo của bà, Lục Lệ dịu giọng trấn an: “Dì yên tâm, an toàn của đoàn làm rất kỹ. Lâm Nhuận Cẩm cũng rất cẩn thận, sẽ không để xảy ra điều gì đâu ạ.”

“Vậy thì…” Chữ “được” còn chưa kịp thốt ra, chiếc điện thoại trong túi đã rung dữ dội. Bạch Hinh Liên lấy ra xem, là cuộc gọi của Dương Dao Dao.

Lục Lệ thản nhiên lùi một bước: “Vậy cháu xin phép quay lại hiện trường. Dì cứ nghỉ ngơi ở đây trước ạ.”

Lần này đến Hạ Môn, Bạch Hinh Liên chưa nói với Dương Dao Dao. Bà tính ngày mai là về ngay, không ngờ Dương Dao Dao đã nhanh chóng phát hiện bà không có ở Bắc Kinh.

Đầu dây bên kia, hơi thở của Dương Dao Dao dồn dập, căng như sợi dây sắp đứt. Bạch Hinh Liên dịu giọng, cố xoa dịu: “Dao Dao, bình tĩnh nào. Ngày mai mẹ sẽ về.”

“Có phải mẹ lại lén đi tìm Lâm Nhuận Cẩm không?” Giọng Dương Dao Dao chói lên, “Con đã nói rồi, mẹ muốn gặp thì phải đưa con đi cùng. Lần trước mẹ tới nhà cô ta ăn cơm con đã nhịn rồi, lần này tại sao lại như thế nữa!”

Bạch Hinh Liên khép mắt lại, giọng trĩu nặng bất lực: “Chính vì sợ con như vậy nên mẹ mới không nói…”

“Mẹ là đồ nói dối!” Dương Dao Dao gần như gào lên, tiếng nấc nghẹn vặn xoắn cả âm sắc, “Đừng viện cớ! Cô ta là con ruột của mẹ, mẹ chỉ hận không thể ngày nào cũng chạy đi gặp cô ta!”

“Dao Dao!” Bạch Hinh Liên rốt cuộc cũng không nhịn được mà nâng giọng, “Sao con lúc nào cũng như thế? Mẹ gặp Lâm Nhuận Cẩm, không có nghĩa tình yêu của mẹ dành cho con sẽ bớt đi một phần. Vì sao con cứ nghĩ,” bà dừng một nhịp, “chỉ cần mẹ gặp Lâm Nhuận Cẩm là sẽ không cần con nữa?”

Đầu dây bên kia im lặng hai giây, Dương Dao bỗng khẽ cười, thanh âm lạnh lẽo: “Nhưng mẹ rốt cuộc cũng không phải mẹ ruột của con. Rồi mẹ cũng sẽ giống người phụ nữ kia, có một ngày bỏ rơi con, đúng không?”

“Dao Dao…”

Vừa quay xong cảnh ngoài biển, Lâm Nhuận Cẩm còn chưa kịp thay đồ đã như không chờ nổi mà rời trường quay, chạy thẳng về phía xe. Từ xa thấy Bạch Hinh Liên đứng cạnh cửa, đôi mày cô cong lên, bước chân bất giác nhanh hơn mấy phần.

Cô thật sự không ngờ Bạch Hinh Liên sẽ tới, so với việc Chu Chỉ Nguyên xuất hiện, bất ngờ này còn khiến cô ngạc nhiên hơn.

Bạch Hinh Liên vội bước tới, đưa tay đỡ khẽ: “Từ từ đã, cẩn thận kẻo ngã.”

Lâm Nhuận Cẩm lập tức khoác lấy tay bà, khóe mắt đuôi mày tràn ngập niềm vui không sao giấu nổi: “Mẹ, mẹ đến sao không nói trước con một tiếng?” Giọng cô vô thức mang theo chút làm nũng.

“Muốn cho con một bất ngờ.” Bạch Hinh Liên mỉm cười, đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô, “Mệt không? Tối còn phải quay nữa à?”

“Vâng, không quay ở biển nữa, khoảng hơn một tiếng nữa sẽ đổi bối cảnh.” Lâm Nhuận Cẩm khẽ kéo lại chiếc khăn choàng trên vai bà, “Ở đây ngày đêm chênh nhiệt lớn, mẹ có mang đồ ấm không? Mẹ định khi nào về?”

“Có mang rồi. Lâm Nhuận Cẩm…” Bạch Hinh Liên nhìn cô, lời muốn nói lại thôi.

Nhạy cảm nhận ra điều khác thường trong giọng bà, cô vừa định hỏi thì thấy Thang Mộng Phi chạy tới: bên đoàn nhắn cô qua quay một đoạn hậu trường.

“Vâng, em qua ngay.” Cô hơi áy náy nhìn Bạch Hinh Liên, “Mẹ đợi con ở đây một lát nhé, quay xong con sẽ về liền, đưa mẹ đi ăn đặc sản Hạ Môn.”

Bạch Hinh Liên gật đầu, dõi theo bóng cô chạy về phía trường quay, nụ cười trên mặt dần tan, cúi đầu nhìn tin nhắn bà nội Dương Dao Dao vừa gửi: “Dao Dao lại nhốt mình trong phòng không ăn không uống, cứ đòi làm minh tinh, không thì sẽ tuyệt thực đến chết.” Bà lặng lẽ thở dài.

Đứng bên bờ biển, Lâm Nhuận Cẩm cầm một chiếc micro nhỏ, đối diện ống kính, trong lòng căng như dây đàn.

Người quay điều chỉnh xong góc, nói: “Giới thiệu bản thân là được.”

Cô siết chặt gấu tay áo, micro khẽ run trong lòng bàn tay: “Nói… bây giờ ạ?”

“Đợi tôi hô bắt đầu.” Anh quay phim cười, “Đừng căng thẳng, clip hậu trường thôi, nói tự nhiên là được, chưa chắc đã dùng đâu.”

Lâm Nhuận Cẩm mỉm cười ngượng ngùng, khẽ gật đầu.

“Rồi, bắt đầu!”

Đúng lúc hoàng hôn, nơi đường chân trời loang một dải cam ấm. Khuôn mặt mộc mạc của Lâm Nhuận Cẩm hắt ánh chiều, đôi mắt còn ướt nước mang ý cười, khóe môi mím nhẹ, thoáng vẻ rụt rè bẽn lẽn.

“Chào mọi người, tôi là Lâm Nhuận Cẩm, hai mươi tuổi, đến từ Châu Thành.” Cô ngập ngừng một chút, không chắc chắn nhìn sang người quay, “Như vậy được chưa ạ?”

Quay phim: “Giới thiệu thêm vai diễn trong phim đi.”

Cô hít sâu, nói tiếp: “Trong phim tôi vào vai nữ chính ‘Vân Lạc’. Cô ấy là một cô gái rất xuất sắc…”

Quay xong, người quay lập lại đoạn phim mấy lần liền. Những khoảnh khắc ngây ngô trong trẻo của thời tân binh như thế này, thật sự quá quý giá.

Biết Bạch Hinh Liên sắp phải ra sân bay, nụ cười trên môi Lâm Nhuận Cẩm vụt tắt. Cô cụp mắt xuống, đại khái đã hiểu vì sao bà lại vội vã như vậy.

“Lâm Nhuận Cẩm, mẹ xin lỗi. Vài hôm nữa mẹ lại tới được không?”

Không muốn làm mẹ khó xử.

Cô ngẩng lên, cố nặn một nụ cười: “Hôm nay mẹ đến là con vui lắm rồi. Chút nữa con nhờ anh Lệ đưa mẹ ra sân bay nhé.”

Bạch Hinh Liên nhìn cô đầy áy náy, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.

Chờ xe của Lục Lệ chở Bạch Hinh Liên khuất hẳn, Lâm Nhuận Cẩm mới đưa tay day khóe mắt đang cay xè.

“Em ổn chứ?” Thang Mộng Phi đưa cho cô cốc nước ấm.

Cô nhận lấy, giọng rất nhỏ: “Em ổn. Mẹ tới được là em mãn nguyện rồi.”

Rạng sáng mới tan làm, trên đường về khách sạn, Lâm Nhuận Cẩm mở những đoạn video Chu Chỉ Nguyên gửi từ chiều: toàn là cảnh Tiểu Lâm ngậm đồ chơi chạy tới chạy lui trong nhà, bóng dáng lông xù khiến khóe môi cô không kìm được mà cong lên.

Đang xem thì anh nhắn hỏi có muốn gọi video không.

Trong xe bảo mẫu đâu chỉ mình cô: Lý Quất cũng ở đó, còn có một nam phụ xin đi nhờ về khách sạn. Cô lại không mang tai nghe.

Chu Chỉ Nguyên: [Không cần nói gì cả.]

Chẳng lẽ gọi chỉ để nhìn nhau im lặng? Cô định nhắn “về khách sạn rồi gọi”, lời mời video đã hiện lên. Cô liếc trái: Lý Quất đã nghiêng đầu ngủ, nam phụ phía sau thì cắm mặt vào điện thoại.

Do dự hai giây, cô bấm nhận.

Tưởng sẽ thấy khuôn mặt Chu Chỉ Nguyên ngay, không ngờ lại là bóng lưng của Tiểu Lâm. Trên người nó cài dây dắt, dây kéo rất dài.

Anh đang dắt chó đi dạo sao? Anh không sợ dị ứng ư?

Như cảm được thắc mắc của cô, ống kính bỗng xoay lại. Trong ánh đèn mờ, Chu Chỉ Nguyên—đeo khẩu trang—xuất hiện trong khung hình. Anh mặc áo hoodie đen, mũ trùm đội hờ, vài lọn tóc bị gió đêm thổi rối.

Phía sau là lối đi xanh rợp trong khu, đèn đường kéo dài bóng anh.

Cả hai đều không thể nói, chỉ qua màn hình mà nhìn nhau. Vài giây sau, anh chỉ vào tai mình. Cô chưa hiểu, mắt thoáng hiện vẻ nghi hoặc.

Chu Chỉ Nguyên liếc cô kiểu “đồ ngốc”, lại chạm vào điện thoại, rồi chỉ vào tai.

Cô mới vỡ lẽ, vội áp điện thoại lên tai.

“Con chó nhớ em.” Giọng trầm thấp xuyên qua ống nghe, mang theo hơi lạnh của gió đêm, lại kỳ lạ khiến vành tai cô nóng bừng.

Đừng nghĩ linh tinh, đừng nghĩ linh tinh! Anh nói là… con chó!

Nam phụ phía sau nghe thấy tiếng nhưng không rõ là gì, tắt màn hình, dụi mắt, giọng ngái ngủ: “Nhuận Cẩm, tinh thần em tốt ghê.”

Cô quay lại mỉm cười với anh ta.

Ống kính đã chuyển về phía Tiểu Lâm. Cho tới lúc xuống xe, cuộc gọi vẫn chưa tắt.

Vào phòng tắm cô cũng không tắt, bị “ra lệnh” ngồi lên bồn rửa, ống kính hướng vào dòng nước đang ào ào chảy.

Về lại phòng ngủ, cô lập tức tắt đèn, chui vào chăn, đeo tai nghe.

Video vẫn mở. Chu Chỉ Nguyên ngồi trong thư phòng, ống kính hướng xuống nơi bàn tay anh đang siết lấy, ánh mắt dán chặt vào hình bóng cô trên màn hình.

Mắt cô nóng rực, không rời khỏi bàn tay đang trượt của anh. Cuối cùng, cô không kìm được, thò tay ra khỏi chăn, kéo thêm một chiếc gối.

Kẹp vào.

Cô c*n m** d***, mặt đỏ bừng.

Chu Chỉ Nguyên biết cô đang làm gì, yết hầu khẽ trượt, giọng khàn như bị giấy ráp mài qua: “Cho anh nghe tiếng em.”

“…Nghe… gì cơ?”

“Rên cho anh nghe.”

Hàng mi cô rủ xuống, môi khẽ hé, âm cuối run run.

Hơi thở của Chu Chỉ Nguyên bỗng nặng hẳn, bàn tay nơi mép khung hình siết chặt lại.

Dương Dao Dao làm náo loạn cả nhà, nhất quyết đòi bước chân vào giới giải trí. Ý muốn bộc phát ấy khiến nhà họ Dương rối tung rối mù, cuối cùng đành bất lực mà thỏa hiệp.

Dỗ dành xong Dương Dao Dao, Bạch Hinh Liên đẩy cửa thư phòng. Dưới ánh đèn, Dương Tiêu đang ngồi xem tài liệu, thấy vợ vào bèn tháo kính xuống.

“Anh còn lạ gì,” Dương Tiêu cất giọng mệt mỏi, “bây giờ kiếm đâu ra công ty quản lý tử tế. Toàn thứ nuốt người không chừa xương hợp đồng cài bẫy, phân phối tài nguyên thì đen như mực. Với tính khí của Dao Dao, bước vào đó thế nào cũng chịu thiệt.”

Hốc mắt Bạch Hinh Liên ửng đỏ: “Lỗi ở em cả. Nếu em không đi gặp Lâm Nhuận Cẩm, Dao Dao đã chẳng như vậy.”

“Không phải lỗi của em.” Dương Tiêu vỗ về mu bàn tay lạnh buốt của vợ, nhẹ kéo bà vào lòng, “Là anh dạy con chưa nghiêm, chiều con quá, để em phải vất vả thế này.”

Bàn tay ông ấm áp, dịu dàng xoa lên bờ vai, như muốn gỡ từng nút thắt trong lòng bà.

Tựa vào vai chồng đầy tin cậy, Bạch Hinh Liên khẽ nói: “Hay là… mình lập cho Dao Dao một studio riêng?”

“Không.” Dương Tiêu trầm giọng, “Đã một mực đòi thế, chi bằng để con vào công ty quản lý. Nhân dịp này rèn lại tính khí của nó.”

Bạch Hinh Liên bỗng nhớ ra điều gì, do dự giây lát rồi nói: “Nếu em nhớ không nhầm, chồng của Lâm Nhuận Cẩm có một công ty giải trí của riêng anh ấy. Hay là… em hỏi thử?”

Dương Tiêu im lặng một lúc: “Được. Ngày mai mời cậu ấy tới nhà dùng bữa.”

Bình Luận (0)
Comment