Lúc Lạc Vân Dã cầm ống trúc đầy nước uống một hơi cạn sạch, đôi mắt đen nhanh của Lạc Vân Dã bỗng nhiên co rút lại.
Hắn quay người lại, ma khí toàn thân bùng nổ, lấy tốc độ nhanh nhất để bàn tay biến thành một móng vuốt ma long màu đen, hung hăng xuyên qua ngực của Ma tu ngân giáp, trong bút chốc bóp nát trái tim của hắn ta.
Máu nóng bắn lên mặt trắng nõn của Ngu Tri Dao.
Cùng lúc đó, hai Ma tu ngân giáp ở phía sau bọn họ lại biến mất hoàn toàn như một làn khói.
Lạc Vân Dã không dám nhìn vào mắt của Ngu Tri Dao, thân thể run rẩy, giống như nhớ ra chuyện gì không tốt, cho dù đôi tay giết chết Ma tu đã khuôi phục lại bình thường, nhưng thân thể run càng lợi hại hơn. Vẻ mặt thì tái nhợt, hắn hơi mấp mắn môi, hình như muốn nói cái gì đó, nhưng không nói nên lời.
Lạc Vân Dã chậm rãi rút tay mình ra, giấu bàn tay đầm đìa máu ra sau lưng, khí tức bất ổn, giống như muốn giấu cái gì.
Ai ngờ Ngu Tri Dao lại vui vẻ ôm lấy hắn, thở dài nói: "Thật là ngầu!"
"Tay của Tiểu Vân có thể biến thành móng vuốt ma long, chẳng lẽ sức sẽ biến lớn?"
Trong mắt Ngu Tri Dao không có chút chán ghét hoặc bài xích một con quái vật, chỉ có tràn đầy mừng rỡ và tò mò.
Lạc Vân Dã nhìn vào ánh mắt của nàng, buồn buồn ừ một tiếng.
"Thật ngầu! Nhanh biến đổi cho ta nhìn một chút!"
Lạc Vân Dã không biết phản ứng của nàng vì sao khác với người thường, cảm thấy là nàng đang nhẫn nại vì mình, do dự một chút, yên lặng nói ra mấy chữ: "Rất khó coi."
"Không có coi, cho ta nhìn một chút, chỉ nhìn một chút." Ngu Tri Dao vừa nói, còn vừa sờ cái tay giấu ở sau lưng của hắn.
Lạc Vân Dã không thể làm gì khác hơn là vươn bàn tay sạch sẽ còn lại ra, ở trước mặt Ngu Tri Dao biến thành móng vuốt ma long đen nhánh.
Thân thể của hắn run rẩy: "Tiểu Ngư, ngươi xem... Cảm thấy rất xấu, không nên miễn cưỡng, ta lập tức biến---"
Còn chưa nói hết, móng vuốt ma long đang mở ra kia bị nhét mấy đồ vật cứng rắng.
Lạc Vân Dã hơi nghi ngờ cúi đầu nhìn, bên trong móng vuốt bị bốn quả hạch đào vỏ tìm nhét đầy.
Ngu Tri Dao vui vẻ nói: "Sau này Tiểu Vân có thể dùng long trảo bóp vỏ của hạch đào cho ta rồi! Sức của long trảo lớn như vậy, khẳng định tốc độ bóp vỡ vỏ cũng rất nhanh. Tiểu Vân chú ý chút nha, không nên bóp vỡ nhân của hạch đào."
Lạc Vân Dã: ?
Vẻ mặt hắn ngây ngẩn, nhìn Ngu Tri Dao đang cười, gò má còn dính máu, lại nhìn lòng bàn tay bị nhét đầy hạch đảo vỏ tím, đột nhiên cũng cười lên.
Hắn lấy khăn tay màu trắng thêu hoa vàng mà bị cất giấu, nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt cho thiếu nữ.
Lau sạch mặt cho Ngu Tri Dao, Lạc Vân Dã mới dựa vào vách tường bên cạnh thuận thế ngồi xuống, dùng linh khí lấy ra một hũ nhỏ và một đống hạch đào vỏ tím, dùng móng ma long bóp từng viên hạch đào cho nàng.
Hắn bóp vỏ hạch đào rất thuần thục, giờ phút này dùng móng ma long lại càng thỏa mái, từng nhân hạch đào được bỏ vào trong hũ.
Ngu Tri Dao ngồi xuống trước người hắn, thuận thế nhận lấy khăn tay dính máu, kéo bàn tay máu tươi đầm đìa kia ra, cúi đầu lau máu dính trên tay của hắn.
Bởi vì cưỡng ép phá vỡ nhuyễn giáp cấp bậc linh bảo, tay của Lạc Vân Dã từ trạng thái cứng còng thả lỏng xuống, thậm chí có thể nhìn thấy xương ngón tay bên trong da thịt
Vành mắt Ngu Tri Dao đỏ lên, nàng cúi đầu hít mũi một cái: "Tiểu Vân còn len lén giữ lại khăn tay ta cho lúc ở thôn Thanh sơn sao."
"Ừ." Lạc Vân Dã dịu dàng nói: "Tiểu Ngư, cho ta, thích, rất thích."
Ngu Tri Dao nhịn xuống chua xót, bôi thuốc cho hắn: "Thích đồ ta cho như vậy sao?"
"Ừ." Lạc Vân Dã tiếp tục dùng tay kia bóp hạch đào.
"Vậy sau này ta sẽ tặng nhiều quà hơn cho Tiểu Vân, được không?"
"Được."
Ngu Tri Dao thấy hắn ngoan ngoãn trả lời, trong mắt cũng ửng đỏ,
Nàng đè xuống cảm xúc đang xông ra kia, đợi thoa thuốc xong, lấy một khăn tay sạch sẽ băng bó tay cho hắn.
Khăn tay lần này, là màu đỏ thêu cá may mắn.
Ngu Tri Dao qua loa xoa mắt một chút, lúc ngẩng đầu lên lộ ra nụ cười thật tươi: "Cá cũng cho Tiểu Vân, phù hộ sau này Tiểu Vân không được bị thương nữa."
Lạc Vân Dã cũng cười: "Ta sẽ cố gắng."
Hắn vươn tay ra, muốn lau khóe mắt ướt át của nàng, lại bị Ngu Tri Dao bắt lại tay, quát lên: "Không được lộn xộn."
Lạc Vân Dã cười một tiếng: "Không lộn xộn, Tiểu Ngư thật dữ."
"Ta dữ như vậy đó, bây giờ ngươi biết cũng không thể đổi ý được." Ngu Tri Dao tỉnh bơ đặt tay của hắn về tại chỗ "Nhanh bóp hạch đào cho ta, hôm nay không làm đầy hũ nhỏ này, ta tuyệt đối không tha cho long trảo của ngươi!"
Lạc Vân Dã cười: "Được. Hầm cho Tiểu Ngư ăn cũng được."
"Không muốn, đây chính là sức lao động tay chân để cho ta có thể nhanh chóng ăn được hạch đào. Phải kéo dài duy trì thật lâu, biết không?"
"Biết, long trảo là dùng để bóp hạch đào cho Tiểu Ngư."
"Đúng vậy!" Ngu Tri Dao vừa lên tiếng đáp lại, vừa đút cho hắn một viên thuốc trị thương.
Lạc Vân Dã yên lặng nuốt xuống, quay đầu nhìn lại móng vuốt ma long ai nhìn vào cũng ghét bỏ.
Lúc năm tuổi dùng nó cứu toàn thôn, những thôn dân thân thiện với hắn lập tức thay đổi thái độ, đều chửi rủa hắn là quái vật, tay cầm các loại nông cụ muốn giết chết hắn. Sau đó ma khí trong thân thể muốn khống chế hắn, móng ma long không bị khống chế đổi hình dạng tới lui, lúc bị người khác thấy cũng sẽ bị chán ghét hoặc sợ hãi, cuối cũng chỉ có tiếng kêu đánh kêu giết vô tận.
Thậm chí có tu sĩ Nhân tộc, một giây trước muốn nhận hắn làm đồ đệ, một giây sau nhìn thấy móng vuót ma long đổi qua đổi lại của hắn, đã đuổi hắn vào núi sâu, muốn giết chết hắn.
Lạc Vân Dã biết bởi vì móng vuốt ma long đen nhanh khó coi này mà mình đã bị chán ghét vứt bỏ nhiều lần, hắn còn tưởng rằng Tiểu Ngư khẳng định cũng sẽ không thích...
Ai ngờ sẽ phản ứng như vậy.
Còn cảm thấy ngầu, cảm thấy lấy để bóp hạch đào nhanh hơn.
Lạc Vân Dã không biết nói gì cho phải, hắn mím môi, liếc nhìn thiếu nữ ở bên cạnh đang nghiêm túc luyện đan cho hắn, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Hắn dừng động tác bóp hạnh đào, thừa dịp nàng đang tìm phương thuốc, đưa móng vuốt ma lòng trước mặt nàng: "Tiểu Ngư..."
Ngu Tri Dao rất tự nhiên cầm lấy móng vuốt ma long kia, cúi đầu hôn một cái: "Ngoan, tiếp tục bóp hạch đào cho ta đi."
Lạc Vân Dã run mi mắt: "Được."
Trong lòng thiếu niên như có một con cá nhỏ đang vẫy đuôi vui vẻ, đang vui sướng bơi qua bơi lại trong lòng. Hắn thu hồi móng vuốt ma long, tiếp tục ngoan ngoãn bóp đống hạch đào vỏ tím kia.
Lúc Ngu Tri Dao sắp xếp lại dược thảo, thoáng nghiêng đầu, thấy vẻ mặt Lạc Vân Dã đã khôi phục bình thường, không tự chủ hơi mỉm cười, lúc quay đầu lại, cũng không nhịn được mà cười khẽ một tiếng.