Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 285 - Chương 285.

Chương 285. - Chương 285. -

Hỏa Sư Tử bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa xâm lấn, lâm vào trạng thái mê loạn, ở trong Thận châu không được một ngày đã chết, toàn bộ ma lực đều bị Thận châu hấp thu.

Ánh sáng của Thận châu được tích lũy qua năm tháng, bình thường trông nó giống như một hạt tròn trong suốt, chỉ khi dùng linh lực kích hoạt mới phát sáng.

Ngu Tri Dao trả lại Thận châu vào chiếc tua kiếm của Tiểu Ngư kiếm, cho Lạc Vân Dã uống đan dược trị thương lục phẩm mới luyện xong, rồi chủ động xoa mặt hắn, dùng thuật dịch dung để hắn biến thành bộ dạng hình người của Hỏa sư tử kia. Mình thì dịch dung biến thành Ma tu ngân giáp kia.

Thận châu không thể hấp thu bộ giáp màu hồng và trường kích, Lạc Vân Dã bèn đổi ý cầm luôn vũ khí trên tay.

Ngu Tri Dao lại lột xuống khôi giáp của Ma tu ngân giáp, lại lấy ngân kiếm. Sau khi hủy thi diệt tích tại chỗ, hai người vô cùng ăn ý bắt đầu giả thành Ma tu canh ở cửa ra vào.

Từ giờ đến lúc Thiên Bảng công bố không còn bao lâu, nếu đợi đến lúc công bố, đám đồng bạn không thể đi ra, bọn họ ở lại chỗ này còn có thể tiếp ứng được một chút.

Ngu Tri Dao cảm thấy lấy tác phong lòng việc ngày càng bá đạo của Thiên Bảng, trước đó công bố biên giới Thần Loan cung, lúc này có lẽ cũng sẽ không chỉ công bố bốn chữ lòng đất Ma vực đơn giản như vậy.

Hai người có suy nghĩ ở lại giúp đỡ đồng bạn, không rời đi, sau khi dịch dung, lập tức đứng ở cửa ra vào.

Lạc Vân Dã hơi gầy, lại không có bộ dáng sừng sững như Ma tu hồng giáp, cho nên chỉ có thể khoác áo choàng đen bên ngoài bộ giáp đỏ để ngụy trang.

Hắn đứng ở một nơi dễ thấy, còn Ngu Tri Dao thì đứng yên nhắm mắt, bắt chước y hết Ma tu ngân giáp lúc trước.

Hai người cứ diễn cho đối phương xem, đề nghị góp ý cho nhau, đợi đến khi giống đến chín phần mới thả lỏng xuống, ngồi xếp bằng chung một chỗ.

Ngu Tri Dao cầm hũ đựng nhân hạch đào, tiện tay đút cho Lạc Vân Dã.

Nàng chống cằm, hai mắt sáng lấp lánh, ước mơ nói: "Tiểu Vân, chờ Thiên Bảng kết thúc, chúng ta không cần giấu giếm như vậy nữa! Trở về Vô Tình Phong với sư tôn ăn uống chờ chết. Hơn nữa, hiện tại sư tôn đã ở tông môn Vân Cảnh thánh địa, cơm nước ở Linh Thiện đường không tệ. Chờ chúng ta ra khỏi Ma vực này, chúng ta có thể ăn ngon uống tốt ở Vân cảnh Thánh địa."

"Ừ." Lạc Vân Dã cười, "Có thư giới thiệu của Học phủ Thánh địa, vào đó sẽ được đãi ngộ của đệ tử nội môn. Linh Tu có nói với ta mỗi tháng đệ tử nội môn sẽ có năm trăm viên linh thạch hạ phẩm, Linh Thiện Đường còn có trợ cấp tương ứng, đệ tử nội môn sẽ càng thoải mái hơn. Nghe đâu đệ tử thân truyền mặc kệ là linh thực hay vũ khí đan dược ở Tông Môn đều có giá rẻ nhất.

“Thật không tệ.” Ngu Tri Dao cất hũ hạnh nhân đi, “Dùng khen thưởng để thúc đẩy tu sĩ tông môn chăm chỉ tu luyện, tu vi càng cao thì càng được hưởng nhiều tài nguyên.”

Lạc Vân Dã lấy thịt bò khô từ trong nhẫn trữ vật ra, Ngu Tri Dao nhìn động tác của hắn, hơi cau mày, “Tiểu Vân, hình như ta đã quên cái gì đó?”

Lạc Vân Dã ngước đầu lên: “Quên cái gì?”

Ngu Tri Dao nghĩ một hồi, vẫn không nhớ ra được cái gì.

Lạc Vân Dã nhét bao thịt bò khô vào tay nàng, rót một tách trà đặt bên cạnh: “Không cần gấp, cứ từ từ, vừa ăn vừa nghĩ.”

Ngu Tri Dao nhai thịt bò khô bắt đầu suy nghĩ, vừa suy nghĩ vừa liếc chiếc nhẫn trữ vật trên tay Lạc Vân Dã.

Một lúc sau, Ngu Tri Dao dừng việc nhai thịt bò khô lại, cất tiếng nói: “A, ta quên mất Tiểu Hoa!”

Nàng vuốt nhẹ chiếc nhẫn trữ vật, lấy cái hộp ra, nhưng mới được một nửa lại cất trở lại.

Hoa Hoa co ro đói mốc meo ở trong hộp: “……”

Vừa mới thấy được tí ánh sáng lại bị nhét vào trong phòng tối, đây có còn là con người không vậy?

Ánh nến lờ mờ rọi lên vách đá, một bóng người đang từ rất xa tiến vào, chính là một tên Ma tu giáp bạc khác đang canh giữ cửa ra vào.

Hai người lặng lẽ thu dọn, Ngu Tri Dao bị ma khí của Lạc Vân Dã bọc lại, nàng thu mình vào một góc kín đáo, nhắm mắt lại, trở thành người vô hình.

Lạc Vân Dã tay cầm trường kích, lúc Ma tu kia quỳ xuống, mới ho khan mấy tiếng, trầm giọng nói, “Có chuyện gì?”

“Đại nhân, tên Ma tu cùng canh giữ lối vào với ta rời đi đã lâu vẫn chưa trở lại. Thuộc hạ lo lắng một người không canh giữ được nên đến đây. Không biết hắn đã đi đâu rồi?”

Tên Ma tu không dám ngẩng đầu lên, cẩn thận dò hỏi.

"Hắn đi dẫn đường cho vị đại nhân đi lạc ở bên ngoài Ma vực, trong thời gian ngắn sẽ không thể quay lại." Giọng nói lạnh lùng của Lạc Vân Dã có chút trầm, giống với vị Ma tu hồng giáp đó đến sáu bảy phần, Ma tu ngân giáp rất ít tiếp xúc nên khó mà nhận ra được.

Cho nên tên Ma tu ngân giáp này cũng chỉ giật mình giây lát rồi gật đầu một cái.

Nghe thấy vị đại nhân này cũng gọi vị lúc nãy là đại nhân, tên Ma tu càng lo sợ: “Vậy thuộc hạ… thuộc hạ đi canh lối vào.”

Lạc Vân Dã hơi nhíu mi, trong đôi mắt đen lóe lên tia sáng: “Đừng lo lắng chuyện này. Vài ngày nữa sẽ có thêm Ma tu khác đến canh cùng với ngươi.”

“Vâng.”

Tên Ma tu ngân giáp nghe nói sẽ có đồng bạn mới, âm thầm thở phào: “Vậy thuộc hạ xin cáo lui.”

Lạc Vân Dã tiện tay vung trường kích.

Ma tu giáp bạc nhanh chóng lui xuống.

Đợi người đi xa, bóng dáng hoàn toàn khuất hẳn, Ngu Tri Dao đang giả chết trong góc mới từ từ mở mắt ra.

Nàng cười khen ngợi: “Kỹ năng diễn xuất của Tiểu Vân thật lợi hại!”

Lạc Vân Dã cong khóe môi, chọn chỗ ngồi xuống.

Ngay lập tức, Ngu Tri Dao lấy hộp đựng nhẫn trữ vật mở ra, Hoa Hoa thật muốn nói các người vẫn còn là con người sao, nhưng sau khi thấy rõ mặt hai người họ, cả người cứng đờ, kinh hoảng giẫm lên cả hộp, lùi lại mấy bước.

Nhím trắng yếu ớt vung vẩy chân trước, hai chân ngắn ngủn hồng hồng hoảng sợ lui về sau, ngã uỵch xuống, cặp mông đập thẳng xuống mặt hộp. Ngu Tri Dao nhìn thấy vẻ kinh hãi trong đôi mắt nhỏ của nó, nhìn thấy con nhím trắng hết hy vọng ngồi phịch xuống đất, một chân đè xuống đất kêu thảm thiết: “Tiểu Ngư, Tiểu Vân, các ngươi chết thảm quá! Hoa Hoa thật hận mình không thể báo thù cho hai người!"

Nhím trắng rơi nước mắt, vô cùng đau khổ nói: "Ôi, đều là người đến từ Vân giới, cần gì phải chém giết như vậy? Tiền bối, đừng tạo nhiều sát nghiệp, không bằng cho nhau cơ hội?”

Ngu Tri Dao:“……”

Lạc Vân Dã:“……”

Cả hai mặt không biến sắc, mỗi người nắm lấy một chi trước của con nhím kéo nó lên.

Hoa Hoa sợ hãi giãy đôi chân ngắn ngủn của mình, vừa nói vừa rơm rớm nước mắt: “Làm gì đó làm gì đó! Các ngươi đừng u mê không tỉnh nữa! Bớt tạo nghiệp, quay đầu là bờ!”

Ngu Tri Dao lấy tay vỗ cái bụng mềm của nó, nói: “Ngươi mở to mắt ra xem chúng ta là ai?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Hoa Hoa không vùng vẫy nữa, ráng mở to đôi mắt: “Tiểu Ngư? Tiểu Vân?”

Ngu Tri Dao nhướn mày: “Cho chúng ta cơ hội?”

Hoa Hoa bẽn lẽn nhoẻn miệng, giữ chặt cái móng vuốt nhỏ, nói: “Ha ha ha, núi vẫn ở nguyên đó, lo gì không có củi để đốt! Chỉ có ta sống sót mới có thể có cơ hội báo thù cho các ngươi!”

Ngu Tri Dao khịt mũi, Lạc Vân Dã vẫn tiếp tục chọc cái bụng mềm mềm của nó.

Hoa Hoa bị nhột mà bật cười to.

Hai người chơi với nhím trắng một lúc, Hoa Hoa biến thành hình người, bởi vì cười đến chảy nước mắt nên đôi mắt phiếm hồng, lên tiếng buộc tội hai người trước mắt: “Hùa nhau bắt nạt một con nhím, vô sỉ!”

Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đồng loạt thả tay ra.

Sau đó lại đồng loạt đút cho con nhím nhỏ chưa ích cốc đang đói bụng ăn no.

Bình Luận (0)
Comment