Ma vực, Ma vương cung.
Cả người Thời Diễm ngầm bên trong nước thuốc, trên mặt nước màu xanh lơ lững từng tia máu, vết chu sa đỏ tươi như máu giữa mi tâm giống như muốn nứt ra.
Vẻ mặt của gã thống khổ, đè mi tâm của mình lại.
Thân thể ma long tu vi Thiên Nhân cảnh đỉnh phong này đã nỏ mạnh hết đà, không có cách nào chống đỡ linh hồn mạnh mẽ từng phi thăng của gã.
Linh hồn chỉ có thể đổi thân xác ba lần.
Nếu thân xác tan vỡ, còn chưa tìm được thân thể thích hợp tiến vào, cũng chỉ có thể đi vào quỷ đạo không chính thống.
Lần thứ ba này, vốn dĩ gã có thể thoải mái đi vào Hỗn Độn đạo thể.
Nếu có thể được tiên thể mạnh mẽ như Hỗn Độn đạo thể, có thể chịu đựng linh hồn của gã, hơn nữa, sau khi tu luyện phi thăng, chính là cường giả đứng đầu của Hỗn Độn giới, bá chủ một phương.
Nhưng tất cả đều bị phá hỏng.
Phế vật!
Tâm trạng của Vân Sinh kích động, mi tâm có máu nhỏ xuống, gã vội vàng điều chỉnh khí tức, không dám để tâm trạng dao động qúa lớn.
Đôi mắt của gã đều là tàn nhẫn độc ác, che mi tâm dần dần xuất thần.
Ý thức linh hồn mạnh mẽ biến thành Thiên Bảng sau khi được giải phóng trí nhớ đã trở về, mặc dù tăng cường lực lượng của gã, nhưng đồng thời cũng tạo thành gánh nặng cho thân thể sắp hỏng này.
Phải ra tay sớm.
Gã chỉ có cơ hội lần này.
Lạc Vân Dã đã tu đến Thiên Nhân cảnh, cổ thân thể kia miễn cưỡng sẽ không lập tức tan vỡ. Nếu như có thể đoạt được thân thể của hắn, trước khi tan vỡ, lấy tốc độ nhanh nhất giết chết Ngu Tri Dao, như vậy gã có thể đạt thành thành tựu Hỗn Độn đạo thể.
Vân Sinh càng nghĩ càng cảm thấy hài lòng.
Gã bố trí nhiều quân cờ như vậy, không dám tùy ý cang thiệp, chính là do sợ thiên đạo phát hiện, phá vỡ kế hoạch.
Không ngờ tới, lại bị hủy ở bước cuối cùng, thất bại trong gan tấc.
Để cho Lạc Vân Dã sống trong hoàn cảnh như vây, mỗi bước đều dựa theo suy đoán của gã, không nghĩ đến cuối cùng lại là một người có tính cách mềm yếu.
Vân Sinh cảm thấy, người có tình, đều mềm yếu.
Bởi vì có nhược điểm, mới có thể bị lợi dụng.
Đáng tiếc gã cần tất cả mọi người đều mềm yếu, nhưng Lạc Vân Dã tuyệt đối không mềm yếu!
Nhưng hết lần này đến lần khác chuyện lại không như mong muốn của gã.
Gã che mi tâm sắp nứt ra, trong lòng vô cùng nóng nảy khó chịu, uống mấy viên đan dược mới miễn cưỡng lắng xuống.
Còn có một cơ hội cuối cùng.
Lần này, phải thành công!
Nếu gã lại phi thăng, có thể trở thành chủ nhân của Hỗn Độn giới.
...
Quân đội Ma vực tụ hợp nhanh chóng, hai ngày sao, do Ma vương dẫn đầu, gần như dốc hết sức đánh Nhân tộc.
Vân Sinh không quan tâm đến đứa con trai tiện khi phế vật khác, chỉ một lòng một đoạt thân thể của Lạc Vân Dã, giết chết Ngu Tri Dao, có được Hỗn Độn đạo thể, để cho mình tiếp tục sống sót phi thăng.
Gã không còn quá nhiều thời gian nữa, trực tiếp dẫn quân đội định xông ra từ rãnh sâu gần Vân Cảnh thánh địa.
Cung chủ Thần Loan cung đã sớm nhận được chỉ thị của Ma tộc, tu hợp đội quân tinh nhuệ Yêu tộc, đi theo sau ma binh.
Đây là lần đầu tiên Yêu tộc và Ma tộc liên thủ, hành động này giống như khẳng định thần khí và bí mật phi thăng đều ở trong tay Nhân tộc.
Cuộc chiến diệt tộc, Nhân tộc không thể lùi bước.
Đạo phòng tuyến đầu tiên của các tu sĩ Vân Cảnh thánh địa chính là rãnh sâu biên giới, nhưng khác với lúc trước, lần này bọn họ lui về phía sau mười mấy dặm, dựa lưng vào sơn môn, lúc nào cũng có thể được tiếp ứng.
Trước khi Ma tộc đến, Nhân tộc đã chuẩn bị hết, giảm bớt tổn thất hết sức.
Bốn người Ngu Tri Dao núp trong đám người đông nghìn nghịt, chờ đội quân mênh mông giữa yêu và ma trở mặt.
Sắc mặt Vân Sinh vô cùng khó coi, nhiều năm chưa từng thấy ánh nắng mặt trời, gần như da trở nên trắng bệnh như người bị bệnh.
Liên tục đi đường làm cho thân thể không chịu được kia gần đến ranh giới tan rã.
Chẳng qua gã vô cùng tự tin đối với chuyện đoạt xác của Lạc Vân Dã, chỉ cần có thể ở trong đám người nhìn thấy Lạc Vân Dã, gã có thể một kích chế định.
Vân Sinh vững vàng ngồi trên con ma loan điểu, nhìn tiểu đội trừ ma của Nhân tộc xếp thành từng hàng ở biên giới, lại vẫy tay với đội ngũ Ma tộc sau lưng, tỏ ý tấn công.
Nhưng vào lúc này, Yêu tộc đứng ở phía sau Ma tộc lại trực tiếp trở mặt, ngăn lại đường lui của bọn họ.
Trước sau bị giáp công cũng thôi đi.
Ngay cả ở trong nhà mình, cũng bắt đầu nội loạn đánh giết lẫn nhau.
Thời gian dài Ma vương không đi ra khỏi Ma vương cung, tuy tu vi mạnh mẽ, nhưng lâu dài không xuất hiện trước mặt mọi người, lực uy hiếp cũng đã dẫn giảm bớt.
Bạch Quyền dạy dỗ Thời Việt, chính là hy vọng tương lai hoàng tử có huyết mạch Bạch gia có thể đoạt vị.
Lại không ngờ rằng Thời Việt là người trọng tình.
Ngay khi Bạch Quyền gần như buông tha hy vọng này, Thời Việt lại chủ động nói muốn giết Ma vương đoạt vị, vì vậy Bạch Quyền đã trù tính âm mưu trong trận chiến nhân ma này thay hắn ta.
Giết người là giả, đoạt vị là thật.
Thời Việt núp ở trong đội ngũ, đột nhiên bộc phát tu vi Thiên Nhân cảnh, lại có đội quân tinh nhuệ do Bạch Quyền huấn luyện nhiều năm, một bộ phần Ma tộc thấy nội loạn trong nhà mình, bắt đầu dừng lại không tham gia chiến đấu.
Nội bộ Ma tộc và Yêu tộc trở mặt, làm cho Vân Sinh ngồi trên ma loan điểu hơi híp mắt lại.
Gã vẫn rất bình tĩnh, giống như một vị thần cao cao tại thượng, mặc kệ sự sống chết của người phía dưới.
Gã lặng lẽ cảm ứng lực lượng huyết mạch tìm ra vị trí cụ thể của Lạc Vân Dã, đôi mắt liếc nhìn khắp nơi, không ngừng tìm kiếm trong tiểu đội trừ ma Nhân tộc, muốn tìm được Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã ở trong đó.
Lạc Vân Dã hình như cảm nhận được tầm mắt kia, ngẩng đầu lên, trong chớp mắt đã đụng phải ánh mắt của Vân Sinh.
Tìm được rồi
Gã hơi mỉm cười, lại liếc nhìn thiếu nữ đang nghiêng đầu nói chuyện với Lạc Vân Dã.
Là người thể chất may mắn.
Gần như không chút do dự, Vân Sinh điều khiểm ma loan điểu lao xuống, nhanh chóng bay đến chỗ hai người.
Ma loan điểu sải cánh, làm cho tu sĩ xung quanh đều bị ngã ra đất.
Mà tu vi Thiên Nhân cảnh đỉnh phong của Vân Sinh đã vững vàng khoá chặt trên người Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã.
Chỉ chờ đánh ra một kích vào Lạc Vân Dã, rồi nhanh chóng giết chết Ngu Tri Dao.
Vết chu sa đỏ rực đang chậm rãi nứt ra xung quanh.
Gã vươn tay bắt được Lạc Vân Dã, lúc muốn rút linh hồn ra, lại phát hiện bên trong thân thể này không có bất kỳ linh hồn nào.
Vì sử dụng tu vi mạnh mẽ, thân thể Thời Diễm nhanh chóng tan vỡ.
Vân Sinh sợ hãi cũng bắt Ngu Tri Dao ở bên cạnh, đám người bị ma loan điểu làm cho ngã xuống đều đứng dậy, sử dụng sát chiêu mạnh nhất của mình.
Ý đồ đánh nát Vân Sinh.
Toàn bộ sự chú ý của Vân Sinh đều ở trên người của “Lạc Vân Dã” và “Ngu Tri Dao”, gã hoàn toàn không tránh né kịp những đòn sát thương xung quanh.
Hai mắt gã đỏ tươi, một giọt máu tươi chảy xuống theo vầng trán nứt toạc. Năm ngón tay dùng lực, bẻ gãy cổ của hai người.
Các phong chủ ẩn nấp trong đám đệ tử của Kiếm Hoa phong và Thổ Linh phong sử dụng kiếm thuật mạnh nhất, một người rải phù khắp trời, cùng với đao Thanh Diệm của Minh Tiêu tôn giả cùng nhau chém xuống phá vỡ áo giáp bán Thần khí của gã.
Thân thể này của Vân Sinh chịu công kích của ba người, thất khiếu chảy máu, nhưng tu vi toàn thân lại đang tiếp tục tăng cao từng chút, ống tay áo rộng tung bay theo gió, không ngừng điên cuồng thúc giục sức mạnh huyết mạch trong cơ thể.
Một thanh trường kiếm màu đỏ như lửa xuất hiện từ hư không, ánh mắt của Vân Sinh lạnh thấu xương, vừa định thu Thần Hỏa kiếm về, lại không ngờ mũi kiếm lại đâm thẳng vào xương bả vai của gã.
Trường kiếm đâm xuyên qua máu thịt, từng đóm từng đóm lửa đỏ rực nhanh chóng đốt cháy máu thịt của gã.
Vân Sinh phun ra một ngụm máu.
Gã hoàn toan không kịp sửng sốt, chỉ nhìn thấy một tấm phù Trấn Hồn màu vàng từ phía trước bay đến.
Đồng thời cũng nhìn thấy Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã thật sự.