Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 329 - Chương 329. Ngươi Chết Ta Sống (3)

Chương 329. Ngươi chết ta sống (3)
Chương 329. Ngươi chết ta sống (3)

“Ngươi không sợ sau khi ta cầm được Tiên Âm lệnh rồi, liền quay lại báo thù sao?”

“Sư phụ ta nhất định sẽ phái người đuổi giết ngươi. Nếu ngươi muốn báo thù, chỉ sợ còn phải chờ rất nhiều năm nữa mới có thể thực hiện được”

Diệu Yên nhìn những người đồng môn đang khẩn trương, hoảng loạn kia:

“Ngươi có thể rời khỏi Tiên Âm môn, đi bất kỳ địa phương nào. Nhưng một khi ngươi muốn quay về, nhất định phải buông tha tính mạng của các nàng, buông tha cho sư phụ của ta. Tiên Âm môn không nên tiếp tục đổ máu vô ích như vậy nữa. Thù hận của hai phe cũng đến lúc phải kết thúc rồi”

“Ngươi thật sự muốn như vậy sao?”. Hà Thanh Thanh không tin.

Diệu Yên lấy ra một tấm lệnh bài làm bằng bạch ngọc, mở lòng bàn tay ra, ánh mắt sáng ngời:

“Nếu ngươi đáp ứng ta, liền cầm lấy nó đi. Còn nếu ngươi không đáp ứng, chúng ta hiện tại liền chiến đấu thôi”

“Chẳng lẽ ngươi không cho mình đường lui nào hay sao?”. Tâm tình Hà Thanh Thanh trở nên hết sức phức tạp.

Diệu Yên cúi đầu, nhẹ giọng nói:

“Lần này ta tới bí cảnh đã gặp được một người. Sinh tử của hắn hiện giờ không rõ thế nào, nhưng ta sẽ tìm được hắn, sau đó sẽ cùng hắn mai danh ẩn tích, rời xa khỏi Tu Chân giới”

Hà Thanh Thanh không hề cảm thấy vui mừng mà chỉ cảm thấy mọi việc thật hoang đường:

“Ngươi điên rồi sao?”

Diệu Yên là người như thế nào, đối đầu mấy năm nay, nàng là người rõ ràng nhất.

“Ta không điên, lúc này đây, ta mới thật sự là tỉnh táo”. Diệu Yên nói.

Hà Thanh Thanh châm chọc:

“Thật đáng tiếc, Vọng Thư không được nhìn thấy dáng vẻ này của người. Nàng dốc hết sức, một lòng muốn cho ngươi một người đạo lữ có thiên phú tu vị, xuất thân địa vị xứng với ngươi, vậy mà ngươi lại nói muốn từ bỏ tất cả, cùng một nam nhân rời khỏi Tu Chân giới”

Nàng nhịn không được mà cười rộ lên, cười đến vô cùng thoải mái.

“Ngươi đã từng nhìn vầng trăng trên cao chưa?”. Diệu Yên đột nhiên hỏi.

Hà Thanh Thanh ngẩng đầu:

“Cũng không phải là thứ gì hiếm lạ, ngửa đầu lên liền sẽ nhìn thấy, có ai mà chưa từng nhìn chứ”

Trên bầu trời lúc này, từng đám mây trôi lững lờ, thi thoảng che mất ánh trăng.

“Ý ta không phải vậy, mà là nghiêm túc nhìn xem cơ”. Diệu Yên nói.

Suy nghĩ của Hà Thanh Thanh chuyển động, không hiểu vì sao đột nhiên nhớ tới những bông hoa đào trước cửa Tống viện ở Hoa Vi Tông, nhớ tới thời điểm cùng Trần Hồng Chúc ngồi ở trên bậc cửa ngắm nhìn ánh trăng.

Hai người sóng vai đứng ở bên bờ suối, lẳng lặng ngước lên nhìn vầng trăng cùng đám mây trôi.

“Mãi cho đến khi gặp được hắn, ta mới nhìn thấy vầng trăng chân chính”. Diệu Yên nói:

“Thật đúng là bảo vật dễ kiếm, tri âm khó tìm”

Hà Thanh Thanh nhìn thấy một mảnh góc áo rách màu đen buộc ở trên cổ tay nàng, không hiểu vì sao có cảm giác vô cùng quen mắt.

“Là hắn sao?”. Hà Thanh Thanh kinh ngạc.

Nàng cũng đã từng nắm trong tay một đoạn pháp bào giống y như vậy.

Khi đó, nàng còn rất nhỏ, gặp đại nạn may mắn mà không chết, chỉ dám nắm lấy vỏ đao hoặc ống tay áo của người nọ.

Ống tay áo hay vỏ đao đều có màu đen giống nhau, cũng giống với đồng tử sâu thẳm của người nọ, không mang theo một điểm màu sắc khác nào.

“Là hắn”. Diệu Yên gật đầu.

Nàng nhớ tới một việc, Hà Thanh Thanh trước đây là ở Thanh Nhai, sau đó mới bái nhập làm môn hạ Tiên Âm môn, mà Tống Tầm là bằng hữu của Tử Dạ Văn Thù, Tử Dạ Văn Thù lại là ân nhân cứu mạng của Hà Thanh Thanh.

Hẳn là Tự Dạ Văn Thù đem ‘Phong tuyết nhập trận khúc’ của Tống Tầm cho Hà Thanh Thanh, cho nên việc Hà Thanh Thanh nhận thức được Tống Tầm cũng không có gì là kỳ quái.

Lúc ban đầu khi Hà Thanh Thanh nghe thấy Diệu Yên nói tới hai chứ tri âm, nàng chỉ sợ đối phương đã tìm được Tống Tiềm Cơ.

Nhưng hiện tại, nhìn thấy mảnh góc áo đen kia, nhận ra đó là của Tử Dạ Văn Thù, lại nghe thấy Diệu Yên nói muốn cùng hắn thoái ẩn, thoát ly khỏi Tu Chân giới, nàng tuy cảm thấy hết sức hoang đường nhưng lại cũng cảm thấy may mắn.

Điều này thật tốt, Diệu Yên sẽ vĩnh viễn không biết người soạn nhạc chân chính là ai.

“Đó là lựa chọn của ngươi. Còn ta, ta lựa chọn Tiên Âm lệnh”. Hà Thanh Thanh duỗi tay ra.

Lệnh bài chỉ có một màu trắng, cầm vào tay có cảm giác rất lạnh, giống như tuyết đọng trên đỉnh núi.

“Tâm trí ngươi hơn người, tính cách lại cứng cỏi, lẽ ra ngươi có thể có được một cuộc sống tốt đẹp. Nhưng ngươi lại chọn đi con đường ngàn khó vạn hiểm này, ta chúc ngươi được bình an”. Diệu Yên nói.

Hà Thanh Thanh trầm mặc một lúc, nghiêm túc nói:

“Ngươi vốn luôn mang theo một khuôn mặt giả, cũng không phải ngươi thật chân chính, vốn nên bị chính mình làm cho phát điên. Nhưng ngươi không muốn sống như vậy nữa, ta cũng chúc ngươi được tự do”

“Hẹn gặp lại”. Diệu Yên xoay người.

“Không, ngươi và ta không nên gặp lại”

Diệu Yên ngước nhìn lên ánh trăng treo trên bầu trời, nghe thấy thanh âm Hà Thanh Thanh truyền tới từ sau lưng:

“Không nhìn thấy mới là chuyện tốt”

Những người khác không biết hai nàng nói chuyện gì với nhau, lập trường của hai nàng khác biệt nhau, đối nghịch với nhau, vậy mà hai nàng lại giống như đang nói chuyện phiếm với nhau.

Sau quãng thời gian một chén trà nhỏ, rốt cuộc mọi người nhìn thấy Diệu Yên đi ra trước.

Đám người Mộc Hà giống như những con chim tước lạc đường, hoảng sợ nói:

“Diệu Yên sư tỷ, ngươi không sao chứ?”

Diệu Yên mỉm cười ôn nhu.

Nàng nở một nụ cười phát ra từ sâu bên trong nội tâm, khiến cho cả khuôn mặt nàng bừng lên quang huy sáng ngời:

“Đừng gọi ta là sư tỷ nữa”

Nói xong, nàng liền xoay người rời đi.

Hết chương 329.
Bình Luận (0)
Comment