Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 330 - Chương 330. Lại Lựa Chọn Tiếp (1)

Chương 330. Lại lựa chọn tiếp (1)
Chương 330. Lại lựa chọn tiếp (1)

Trong bóng đêm, ngay lúc Tống Tiềm Cơ nghe thấy đối phương nói ‘lại lựa chọn tiếp’, trong lòng hắn liền nảy sinh một cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Ban đầu, hắn còn cho rằng nơi đây có dị bảo xuất thế, mở ra thông đạo tiến vào địa cung, cho nên mới khiến cho đất rung núi chuyển. Nhóm mị yêu không rõ vì sao, lại vừa sợ hãi vừa vô cùng ham muốn đối với kiện bảo vật này. Vô Tương cũng vì vậy mà có mặt tại nơi đây.

Hắn tự tin có thể ở thời điểm trước khi Vô Tương đoạt được bảo vật mà giết chết đối phương.

Nhưng hiện tại xem ra, sự tình so với hắn suy đoán còn phiền toái hơn rất nhiều.

Tống Tiềm Cơ lạnh lùng nói:

“Vận khí của ta trước nay đều không tốt, lúc nào cũng chọn sai, cho nên ta không muốn tiếp tục lựa chọn nữa”

Hắn còn chưa dứt lời, đã thấy mị yêu phá vỡ được chỗ băng thạch cản đường, đào ra được một con đường tiến vào bên trong, từng tiếng thét chói tai không ngừng vang lên.

Tống Tiềm Cơ đang muốn ra tay, chợt thấy thần sắc của người nọ ở phía đối diện vẫn hết sức bình tĩnh và thờ ơ, cho nên liền mạnh mẽ quyết định dừng tay lại.

“Tu si nhân tộc âm hiểm ngoan độc kia, lần này các ngươi chết chắc rồi”. Hai mắt mị yêu đỏ ngầu, gào rống vang dội.

Những móng tay dài của nàng gần như đã chọc đến hai mắt của Vô Tương, nhưng nháy mắt sau đó, ánh mắt của nàng cũng liền tan rã, nàng tự vặn gãy cổ của chính mình.

Tròng lòng Tống Tiềm Cơ cảm thấy kinh ngạc, cứ vậy trơ mắt nhìn từng con mị yêu tiến nhập vào trong băng động, xâu xé huyết nhục của nhau, cắn đứt yết hầu của đối phương, uể oải ngã xuống đất.

Nhóm mị yêu phía trước vừa ngã xuống, nhóm phía sau đã liền xông tới, mang theo ý đồ công kích hai người đang ở bên trong động, rồi sau đó lại giống như khó có thể tự khống chế bản thân. Điên cuồng công kích đồng loại hoặc tự mình làm hại mình cho đến chết.

Máu chảy thành sông, thấm xuống phía dưới mặt băng. Bên trong động thông gió không được tốt, cho nên mùi máu tươi dày đặc cũng khiến người khác hô hấp khó khăn hơn.

Tuy Tống Tiềm Cơ đã gặp qua rất nhiều cuộc chiến tàn nhẫn, chứng kiến không ít phương thức chiến đấu không từ thủ đoạn nào, nhưng nhìn thấy một màn quỷ dị, nhìn cảnh tượng điên cuồng trước mắt này, hắn vẫn không khỏi cảm thấy ớn lạnh nổi da gà.

Nữ Vô Tương không chớp mắt nhìn một màn trước mặt, nàng vậy mà còn có thể mỉm cười:

“Bọn chúng không có khả năng khống chế được bản thân, chỉ có thể dùng huyết nhục để cung cấp nuôi dưỡng cho thứ ở phía dưới kia”

Mặt đất rung chuyển, phảng phất như ở chỗ sâu bên trong băng đông có một thứ gì đó còn sống thật lớn vừa xoay người.

Sau khi máu nhuộm xuống phía dưới, toàn bộ băng động liền phát sinh biến hóa kỳ dị, phía trên mặt băng hiện lên một tầng lam quang nhàn nhạt, nhưng lại không phải là quang mang của trận pháp hay phù văn.

Tống Tiềm Cơ tập trung nhìn kỹ, giống như muốn xuyên thấu qua lớp băng:

“Là cấm chế sao? Phía bên dưới đang phong ấn thứ gì vậy?”

Là thứ gì mà có thể khiến cho mị yêu ban ngày không dám tiến vào động, nhưng hàng đêm lại tiến tới công kích tu sĩ không chịu buông tha.

Vô số những manh mối rải rác đến giờ phút này đã trồi lên trên mặt nước, lóe lên ở trong đầu hắn.

“Không sai”. Nữ Vô Tương cười nói:

“Bên trong địa cung của Huyết Hà lão tổ có không ít bảo bối, đến cả ‘Bất Tận hỏa’ cũng đều có. Nhưng những vật chết đó thì có nghĩa lý gì chứ, thứ đang được phong ấn tại nơi này chính là một vật sống.

Hai trăm năm trước, tọa kị của Huyết Hà lão tổ bị thức tỉnh, hung thú kia được gọi là ‘Hỗn Độn’, nó cực kì thích ăn mị yêu, phải nhịn đói cả trăm năm nên khi tỉnh dậy nó cũng không kén ăn, gặp gì là ăn nấy, có thể ăn hết toàn bộ cái địa cung này. Nhưng may mắn Tiển Kiếm Trần có mặt kịp thời, đem hung thù này phong ấn xuống dưới đất. Đáng tiếc….”

Nàng lại một lần nữa nói đáng tiếc, biểu tình trên khuôn mặt hết sức chân thành và tha thiết:

“Theo thời gian trôi đi, phong ấn cũng trở nên yếu dần. Cứ mỗi hai mươi năm, người phong ấn cần tới tu bổ gia cố lại phong ấn một lần. Nhưng Tiển Kiếm Trần lại là một người quá lười, mà người lười thì luôn có biện pháp để lười”

Tống Tiềm Cơ nói:

“Hắn ở trên phong ấn động tay động chân. Một loại thủ đoạn có thể để cho mị yêu sống chết cũng phải lao tới đây, rồi tự mình hại mình, sử dụng máu tươi cùng sinh mệnh lực của chúng để gia cố cho phong ấn. Nhưng….hắn làm như vậy bằng cách nào chứ?”

Thật không phải người mà, Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm.

Nữ Vô Tương vui vẻ giải thích cho hắn:

“Là âm thanh. Một loại âm thanh mà con người chúng ta không thể nghe thấy được, chỉ có chúng nó mới có thể nghe thấy. Đây là chỗ tàn khốc của tự nhiên thời viễn cổ, những người đi săn sẽ phát ra một loại mùi hoặc một loại âm thanh đặc thù để hấp dẫn con mồi tới. Tiển Kiếm Trần đem thanh âm của Hỗn Độn khắc vào phong ấn, mỗi khi lực lương phong ấn trở nên yếu bớt, thanh âm này liền sẽ tự động phát ra, thu hút đám yêu mị tới.

Phong ấn do Tiển Kiếm Trần thiết kế này cũng đã duy trì được hai trăm năm. Nhất tộc mị yêu làm sao có thể cam tâm trở thành tế phẩm, thành chất dinh dưỡng cho kẻ khác được. Vì để tránh thoát số mệnh, chúng nó liền thử qua dùng huyết nhục của các loại yêu thú hay vật sống khác để thay thế, chỉ còn tu sĩ nhân tôc là bọn chúng chưa thử qua. Lần này vừa lúc đụng phải nhóm người các ngươi”

Hết chương 330.
Bình Luận (0)
Comment