Tống Tiềm Cơ nhíu mày:
“Vào ban đêm, lực lượng cũng như ý chí của mị yêu sẽ trở nên mạnh nhất, chúng nó muốn vào lúc này tiến đánh vào trong động, hòng đem toàn bộ tu sĩ nhân tộc ở đây giết chết, sử dụng làm tế phẩm thay thế cho chúng nó, cho nên chúng nó mới cứ sống chết phải tiến công, bám riết mãi không tha như vậy. Còn thời điểm ban ngày, chúng nó sẽ trở nên yếu nhất, lo sợ chính mình tiến vào động liền không khống chế được mà phát cuồng, tự mình hại mình, cho nên mới không dám tiến vào. Chỉ là chúng nó không biết rằng, Tiển Kiếm Trấn thiết kế bộ phong ấn này, nhất định phải dùng máu cùng sinh mệnh lực của chúng nó mới có thể hoàn thành gia cố, chúng nó làm tất cả mọi việc như vậy đều là làm không công”
Tâm tình của hắn không khỏi trở nên phức tạp.
Kiếp trước, sau khi hắn dẫn theo đội ngũ tiến vào địa cung, mị yêu liền nhảy vào băng động, hoàn thành gia cố phong ấn, cơn địa chấn cũng kết thúc, mọi thứ đều trở về bình thường.
Đến đời này hắn mới biết được đáp án của chuyện này.
Nữ Vô Tương nói:
“Ngươi đoán không sai. Ngươi lại đoán tiếp xem, ta tới nơi này để làm gì?”
Tống Tiềm Cơ lạnh lùng nói:
“Đánh vỡ phong ấn”
Nữ Vô Tương nói:
“Số lượng mị yêu lúc này còn lâu mới đủ để gia cố phong ấn được, phong ấn hiện tại đã rơi vào tình trạng yếu nhất trong hai mươi năm qua. Chỉ cần ta muốn liền có thể thả Hỗn Độn ra, ăn hết hơn phân nửa vật sống đang ở trong địa cung. Nhìn biểu tình của ngươi lúc này, nhất định là Tiển Kiếm Trần không có nói với ngươi những chuyện này”
Tống Tiềm Cơ chấn động mảnh đất bên trong Giới Vực của mình, đánh thức một đám vong hồn làm công:
“Sự tình quan trọng như vậy, sao các ngươi không nói sớm với ta?”
Khiến cho đám vong hồn làm công thi nhau kêu oan.
“Chúng ta mà biết chuyện này, đã sớm nói ra để kiếm thêm điểm rồi”. Hàn Thiên lão tổ âm dương quái khí nói:
“Ngươi nhìn Bình Nguyên chân nhân xem, đó là người trẻ tuổi nhất trong số chúng ta trên mảnh đất này, hắn cũng đã chết từ hơn hai trăm năm trước rồi, sau khi hắn chết, liền trở thành trấn sơn linh vật ở trong từ đường, ai còn quan tâm sư phụ ngươi có bao nhiêu chiến tích huy hoàng như thế nào chứ”
Bình Nguyên chân nhân cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa:
“Chỉ cần nhận một vị sư phụ tốt, cục diện rồi rắm phía sau sẽ không thể thiếu”
“Đủ rồi”. Tống Tiềm Cơ bị bọn họ ồn ào làm cho nhức cả đầu.
Hắn vốn cho rằng, chính mình tạm thời được tính là đồng đội của Tiển Kiếm Trần, còn Vô Tương là địch nhân.
Nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc, địch nhận có hiểu biết đối với Tiển Kiếm Trần còn kĩ càng tỉ mỉ hơn cả vạn lần so với cái tên giả đồ đệ kiêm đồng đội này.
Đêm đó, khi Tiển Kiếm Trần ở tại Tống viện, rõ ràng có thể nói rất nhiều điều hữu dụng cho hắn, vậy mà lại chỉ nói toàn những lời nhàn thoại linh tinh.
Trong lòng Tống Tiềm Cơ không nhịn được mà mắng Tiển Kiếm Trần cả vạn lần, tuy nhiên trên mặt lại không thể hiện chút giận giữ nào, ngược lại, mang theo dáng vẻ tự tin, trấn định một cách tự nhiên:
“Tuy Tiển Kiếm Trần không nói cho ta những chuyện này, nhưng hắn cho ta thanh kiếm này”. Hắn vung vẩy thanh kiếm mỏng trong tay:
“Thanh kiếm này cũng thật nhanh, chỉ cần ngươi vừa giơ tay lên là ta đã có thể đâm thủng trái tim ngươi rồi, ngươi sẽ không có thời gian để đánh vỡ phong ấn đâu. Nếu không tin, ngươi không ngại có thể thử xem”
“Tất nhiên là ta tin. Tiển Kiếm Trần rất yêu thích bảo kiếm, trừ bản mệnh kiếm của chính mình ra, hắn còn cất giữ mười hai thanh kiếm nổi danh thiên hạ. Mười hai thanh kiếm này được rèn bằng những tài liệu khác nhau, mỗi thanh đều có một đặc trưng riêng. Sau quá trình chiến đấu liên tục trên khắp các chiến trường, ba thanh đã bị hủy đi, chỉ còn lại chín thanh. Chuôi kiếm trên tay ngươi được gọi là ‘Vô Ảnh’, là thanh kiếm giết người có tốc độ nhanh nhất…”
Giọng nói của nàng chợt thay đổi:
“Nhưng ngươi cũng biết, một thanh kiếm giết người dù có nhanh đến đâu cũng không thể nhanh hơn một người muốn tự sát. Lực lượng sau khi ta tự bạo hoàn toàn có thế chấn vỡ được phong ấn”
“Đồ điên”. Tống Tiềm Cơ nắm chặt lấy chuôi kiếm, ngón tay do dùng sức quá mạnh mà hơi trở nên trắng.
Hắn nói nhiều với Vô Tương như vậy mục đích là vì kéo dài thời gian, để cho Tử Dạ Văn Thù dẫn mọi người đi xa một chút.
Kiếp trước, mọi người bị tử thương thê thảm, chỉ có những người chạy vào địa cung mới có thể có được một đường sinh cơ.
Hắn theo bản năng cho rằng thông đạo này sẽ dẫn đến nơi an toàn, chỉ là sẽ cần một chút thời gian. Chẳng lẽ, ở kiếp này, những kinh nghiệm ở kiếp trước của hắn sẽ làm cho bọn họ phải rơi vào bẫy rập của địch nhân sao?
Sau khi trọng sinh, hắn đã trở nên biết cách đối nhân xử thế hơn, hay bản thân hắn vẫn luôn bị vậy trong những kinh nghiệm của kiếp trước đây?
Tống Tiềm Cơ cảm thấy một đợt rét lạnh thổi qua sống lưng.
Vừa là vì sự điên cuồng của địch nhân, vừa là vì sự dao động của chính mình trong giờ phút này.