Ánh trăng treo trên bầu trời u ám, dòng suối màu đỏ đậm lẳng lặng chảy xuôi, gió nhẹ thổi qua những ngọn cỏ hai bên bờ sông.
Phía bên trong địa cung, đại bộ phận người nơi đây là những tu sĩ tham gia giết Đại Giao trên Hồng Hà, còn có tu sĩ từ bên trong băng động chạy thoát ra, chỉ có cực ít là tu sĩ từ những thông đạo khác tiến vào.
Các tu sĩ thông qua Truyền Tống trận tiến vào, rải rác khắp nơi bên trong địa cung.
Khi bóng ảnh to lớn hung ác kia xuất hiện, làm che mất ánh trăng, đêm khuya yên tĩnh trong khoảnh khắc liền bị đánh vỡ.
Bất luận là tu sĩ đang chiến đấu tranh đoạt bảo vật, thu thập linh thảo, chế biến thịt yêu thú, bố trí trận pháp, vẽ bùa, hay là đang đả tọa nghỉ ngơi, khôi phục linh khí, gần như đồng thời cảm nhận được chấn động kịch liệt từ trên bầu trời đêm truyền ra.
“Là uy áp”. Mạnh Hà Trạch cao giọng hô:
“Thiết lập trận hình phòng ngự”
Đội ngũ Thiên Cừ đang trong quá trình nghỉ ngơi liền lập tức đứng dậy, tụ tập lại, xếp hàng theo trận thế hình tròn.
Những tu sĩ am hiểu phòng ngự nhất đứng ở vòng ngoài cùng, khởi động đủ loại pháp khí phòng ngự. Những tu sĩ am hiểu chiến đấu sẽ đứng ngay phía sau bọn họ. Còn những tu sĩ thuộc loại hình trị liệu có sức chiến đấu yếu nhất sẽ tụ tập lại ở phía bên trong cùng.
Tu sĩ Thiên Cừ chủ yếu là đệ tử ngoại môn ban đầu ở Hoa Vi Tông, tư chất đều chỉ có hạn, ngoại trừ hai người Mạnh hà Trạch và Kỷ Thần ra, không ai có thể chân chính được gọi là tu sĩ ‘thiên tài’ trẻ tuổi.
Nhưng tài nguyên ở Thiên Cừ cũng không ít, các đệ tử có thể tùy ý lựa chọn con đường phát triển thích hợp với bản thân, không cần phải lo lắng về linh thạch, cùng không cần phải làm công, lại còn có nhiều loại điển tịch công pháp bên trong thư quán tùy thời có thể nhìn xem, có thể định kỳ tìm Tống Tiềm Cơ giải đáp nghi vấn trong lòng.
Nhờ vậy, đội ngũ Thiên Cừ có đầy đủ cả công, phòng, y, phù, trận, đầy đủ mọi thủ đoạn, giống như một đội ngũ tán tu cân đối nhất, nhưng càng có lực ngưng tụ và khả năng chiến đấu hơn xa đội ngũ tán tu.
Bóng ánh to lớn trên không trung vẫy cánh một cái, tạo ra một cơn cuồng phong khổng lồ, như những thanh đao sắc bén cuốn qua mặt đất, làm nhấc lên một lớp đất bùn.
Cuồng phong quét qua khiến cho cây cối ngã đổ khắp nơi, hoa cỏ biến thành những mảnh vụn, bay đầy trời, sau đó liền bị một lực hút cường đại hút vào trong bụng của hung thú.
“Đây là quái vật gì vậy, uy áp cường đại quá đi mất”
“Không tốt, nó lại muốn há mồm nữa kìa”
“Rống”
Tiếng thú rống như tiếng thiên lôi cuồn cuộn nổ vang, chấn cho đám tu sĩ phải tức ngực ù tài, máu dồn lên trên đỉnh đầu.
Tu sĩ cấp thấp trong khoảnh khắc liền miệng mũi chảy đầu máu, đầu váng mắt hoa, hai chân nhũn ra.
Tu sĩ bên trong địa cung hướng bốn phía mà chạy, chỉ có hai đội ngũ Thiên Cừ và Mạc Bắc là vẫn không bị loạn trận hình, chống cự lại cơn cuồng phong cùng tiếng thú rống, như những tảng đá ngầm kiên cường trước gió bão thủy triều.
Hung thú mở ra cái miệng đỏ lòm khổng lồ của mình, giống như một cái vực sâu không thấy đáy.
Từ trong rừng, vô số chim chóc bay ra ngoài, giống như bị một lực lượng nào đó hấp dẫn, nhanh chóng bay về phía miệng của nó.
Đàn điểu đông đúc đen kịt che lấp cả trời đất, giống như cũng tự chui đầu vô lưới, chấp nhận táng thân trong bụng hung thú.
Hung thú lại nổi giận gầm lên một tiếng, giống như cảm thấy đám chim chóc này có hương vị thật khó nuốt, sau đó liền đáp xuống mặt đất.
Những tính toán của Vô Tương hoàn toàn không sai. Qua trận chiến giết Giao ở Hồng Hà, hắn đã kiến thức được phương pháp phá cục của Tống Tiềm Cơ, cho nên sẽ không cho hắn cơ hội thứ hai dùng phương pháp đồng dạng như vậy để giải quyết vấn đề.
Trong lòng Tống Tiềm Cơ hết sức rõ ràng chuyện này.
Con rết trăm chân dù có chết cũng không hoàn toàn ngã xuống. Hung thú Hỗn Độn này tuy đã ngủ say một giấc thật lâu, không ở vào thời kì mạnh mẽ nhất, nhưng chỉ dựa vào uy áp của bản thân cũng có thể trấn trụ được tuyệt đại bộ phận tu sĩ bên trong địa cung này rồi.
Nó hiện tại đang rất đói bụng cho nên sẽ không chê bất kì thứ gì, sẽ ăn hơn phân nửa vật sống bên trong địa cung, mãi cho đến khi ăn no mới thôi.
Bóng ảnh khổng lồ cao ngang ánh trăng rất nhanh liền hạ xuống, uy áp của hung thú bao trùm toàn bộ địa cung, bóng ma tử vong bao phủ mọi người.
Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc từ không trung truyền tới, xuyên thấu qua gió lốc:
“Hung thú này gọi là Hỗn Độn, tất cả mọi người lập tức từ bỏ việc chiến đấu, nhanh chóng rời xa khỏi bình nguyên”
“Nhanh chóng rời xa khỏi bình nguyên----“
Thanh âm quanh quẩn trên không trung mãi không tan.
“Là thanh âm của Huyết Hà tiền bối, chúng ta được cứu rồi”
“Mau nghe lời tiền bối, chúng ta đi thôi”
Những tu si đã cùng tham gia trận chiến giết Giao sau khi nghe được âm thanh này liền không chút do dự mà làm theo, ai nấy đều thi triển thủ đoạn để nhanh chóng chạy trốn ra xa.
Tống Tiềm Cơ dán lên người phù khuếch đại âm thanh, cũng không phải vì muốn mọi người hợp lực chiến đấu như lần trước mà là vì để mọi người nhanh chóng rút lui, lưu lại một khoảng đất trống trên bình nguyên.
Chịu ảnh hưởng từ vụ tự bạo của Vô Tương, pháp bào của hắn đã gần như vỡ vụn, búi tóc trên đầu cũng trở nên tán loạn.
Mọi người ngước lên nhìn trời, chỉ thấy một bóng người đang lăng không, lao về phía hung thú.
Thân hình của hắn ở trong gió lốc càng có cảm giác nhỏ bé, chỉ như một con mắt của hung thú.
Nhưng hắn tuyệt nhiên không hề sợ hãi, mái tóc đen tung bay, lao tới như thần ma giáng thế.
Một đám tán tu không kịp rút đi, bị cơn gió lốc cuốn lên giữa không trung, không có khả năng chống cự, cơ thể không chịu khống chế mà bay về phía cái mồm đang há to của hung thú.
“Mạng ta vậy là xong rồi”
“Chết kiểu này thật là không rõ ràng chút nào, thật sự là quá nhạt nhẽo mà”
Ý nghĩ tuyệt vọng vừa mới hiện lên trong đầu, bọn họ chợt nghe thấy hung thú kêu thảm một tiếng, đóng lại cái miệng đỏ lòm như máu kia, vỗ cánh bay đi hướng khác.
Một chiếc hộp hung hăng đập lên chỗ chóp mũi yếu ớt nhất của nó, sau khi đập trúng liền bay nhanh trở lại trong tay người vừa tới.