Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 334 - Chương 334. Đại Âm Hỉ Thanh (2)

Chương 334. Đại âm hỉ thanh (2)
Chương 334. Đại âm hỉ thanh (2)

Đám tán tu vừa thoát khỏi miệng hung thú, miễn cưỡng nhìn thấy khuôn mặt người nọ.

“Vị tiền bối này trông thật quen mắt, không đúng, đây không phải là Tống Tầm sao”

“Quả thật là Tống Tầm”

Chỉ thấy sau đó, một hòn đá nhỏ bay ra từ bên trong bảo hộp trong tay ‘Tống Tầm’.

Một cỗ khí tức vô cùng cường đại liền xuất hiện, va chạm vào không gian dẫn tới một trận cuồng phong hỗn loạn kịnh liệt.

Hòn đá đó nhanh chóng biến lớn, mọi người đang ở dưới mặt đất phải híp mắt mới nhìn thấy rõ, hóa ra vừa mới bay ra khỏi bảo hộp không phải là hòn đá mà là một ngọn núi nhỏ.

Phía trên núi, mây khói lượn lờ. Bên trong núi, hoa cỏ xanh um tùm, thác nước chảy từ trên cao xuống. Tất cả những thứ đó hiện lên rõ ràng trước mắt mọi người.

Ngọn núi phóng đại, ngược gió mà lao thẳng tới hung thú.

Hung thú dường như bị chọc giận, vung ra một trảo, giống như tia chớp xé rách màn đêm.

Thân hình của nó vô cùng khồng lồ nhưng ngọn núi còn cao lớn hơn nữa. Nó hung ác rống giận nhưng ngọn núi lao tới với khí thế càng dữ dội hơn.

Thủ đoạn thần thông chấn nhiếp tâm thần, bá đạo uy nghiêm như vậy, đám tu sĩ trẻ tuổi chỉ được nghe qua trong truyền thuyết, đây cũng là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy.

Có đệ tử tông môn kêu lên:

“Là Họa Xuân Sơn bên trong hộp. Hắn chính là Tống Tiềm Cơ”

“Là Tống sư huynh”. Mạnh Hà Trạch kích động nói.

Đám đệ tử Thiên Cừ ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời, ai nấy đều kích động vô cùng, nhiệt huyết dâng lên.

“Chúng ta đi giúp sư huynh một tay”. Kỷ Thần vội la lên.

Chợt nghe thấy một thanh âm quen thuộc vang lên:

“Họa Xuân Sơn vẫn chưa bị Tống Tiềm Cơ luyện hóa cho nên sẽ khó phân biệt địch ta, các ngươi đừng tiến lên nếu không sẽ làm phiền đến hắn”

“Ngươi---”. Kỷ Thần bất mãn, quay đầu lại, lại nhìn thấy một người quen.

Đội ngũ Mạc Bắc đang ở cách bọn họ không xa.

Vệ Chân Ngọc dẫn đầu đội ngũ, sắc mặt hắn lúc này rất kém, dường như đang phải chịu ngọn lửa thiêu đốt, đang phải chịu đựng thống khổ.

Hắn nhìn lên không trung, trong ánh mắt phản chiếu ngọn Họa Xuân Sơn cực lớn, bóng người nhỏ bé cùng hung thú kia, trong đáy mắt ẩn chửa ánh lửa lập lòe.

Sau khi Vô Tương tự bạo, Tống Tiềm Cơ liền không chút do dự mà sử dụng Họa Xuân Sơn, trong lòng hắn biết rõ, nếu tiếp tục suy tư, dù chỉ là nửa giây, địa cung tất cũng sẽ máu chảy thành sông.

Họa Xuân Sơn vừa xuất hiện, thân phận thật của hắn tất nhiên cũng sẽ bị bại lộ.

Nhưng lúc này, hắn đã không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa.

Nếu so với việc bị Vô Tương áp chế, bảo hổ lột da, hắn tính nguyện chấp nhận rủi ro khác.

“Oanh---“

Họa Xuân Sơn trấn áp Hỗn Độn, lực lượng vạn quân đánh xuống trung tâm bình nguyên, tạo nên một cái hố sâu cực lớn.

Hỗn Độn bị trấn áp ở phía dưới chân núi, bốn cánh sáu chân của nó cử động hết sức khó khăn, bị ép đến phát cuồng, há mồm gầm lên giận dữ.

Họa Xuân Sơn dưới uy thế của hung thú liền trở nên không ổn định, kịch liệt lay động, đá núi lăn từ trên cao xuống, bụi đất bắn đầy khắp nơi.

Trong phạm vi hai mươi dặm, tràn ngập bụi mù.

Tu sĩ có tu vi hơi thấp liền vội vàng che lại lỗ tai, sắc mặt thống khổ.

Tống Tiềm Cơ đứng ở trên đỉnh của Họa Xuân Sơn, trong tâm không khỏi trầm xuống. Quả không hổ là tọa kỵ cùng Huyết Hà lão tổ tung hoành thiên hạ, một tòa Họa Xuân Sơn to lớn uy lực cường đại như vậy cũng không thể hoàn toàn trấn áp được nó.

Nếu cứ tùy ý để cho nó phát cuồng lên như vậy, không đủ thời gian nửa chén trà nhỏ nữa, ngọn núi này chỉ sợ liền sẽ phải sụp đổ.

Hung thú cùng thụy thú có sự bất đồng, loại trước chỉ thuần phục cường giả. Nếu không thể đem nó đánh cho khuất phục, sẽ liền bị nó ăn tươi nuốt sống.

Tống Tiềm Cơ lập tức lấy ra Thất Tuyệt Cầm, sau đó khoanh chân ngồi xuống, ngón tay đảo qua dây Cầm.

“Tranh. Tranh. Tranh”

Thất Tuyệt Cầm tỏa ra quang mang màu bạc vô cùng rực rỡ, như ánh trăng treo trên cao.

Tiếng đàn vang lên, như ba tiếng kiếm reo, sát khí nổi lên bốn phía.

Thất Tuyệt Cầm là một chí bảo, đồng thời nó cũng là tâm huyết của một vị chí cường giả.

Tiếng đàn truyền khắp địa cung, lấn át tiếng hung thú gào rống.

Khúc nhạc vang lên, giai điệu cũng không hề nhanh, dường như được truyền đến từ viễn cổ, du dương như một đợt tuyết rơi.

“Có tuyết rơi kìa”. Có người kinh ngạc hô lên.

Tử Dạ Văn Thù nhìn lên bầu trời, một chút lạnh lẽo rơi xuống giữa hai chân mày của hắn.

Ánh trăng bị bóng đêm che phủ, gió xuân cũng trở nên rét lạnh.

Những tia sáng bạc từ trên bầu trời đêm rơi xuống, mọi người đứng bất động, trố mắt mà nhìn, tùy ý để cho những bông tuyết rơi xuống người.

Tiếng đàn trở nên mờ mịt, như có như không, gần như không thể nghe thấy nhưng laị có thể dẫn dắt nhân tâm.

Đại âm hỉ thanh.

“Tiếng đàn vậy mà có thể tác động đến trời đất, có thể khiến cho trong ngày xuân lại có tuyết rơi”

Bên phía Tiên Âm môn, có người ngơ ngẩn nói:

“Đây là ‘Phong tuyết nhập trận khúc’, nhưng sao lại….thật khác biệt”

Diệu Yên giống như bị sét đánh, nhìn về phía Họa Xuân Sơn, giống như cái gì cũng không nghe thấy.

….

Tống Tiềm Cơ một mình ngồi trên đỉnh núi, nhắm mắt đánh đàn, nhìn thì có vẻ tiêu sái ung dung nhưng bên trong đó lại hung hiểm vạn phần.

Hắn dù sao cũng không phải Âm tu, không có nền tảng vững chắc về âm luật. Hắn cố gắng mạnh mẽ vận dụng Thất Tuyệt Cầm đến mức tận cùng, đối chiến với tiếng thú rống ẩn chứa uy áp to lớn kia, nhất thời khí huyết cuồn cuồn khó có thể ức chế.

Sau khi đàn được quá nửa khúc nhạc, Hộn Độn đã dần bị tiếng đàn áp chế, Họa Xuân Sơn cũng bớt lay động.

Tống Tiềm Cơ nuốt xuống bụng một ngụm máu tươi, cố gắng cắn răng đàn cho xong, mãi cho đến khi động tĩnh bên trong núi hoàn toàn ổn định trở lại.

Quang mang màu bạc trên dây Cầm dần trở nên ảm đạm, không còn sáng rọi như trước nữa.

“Cầm đã bị tổn hại, xem ra sau chuyện này, không chỉ phải đi Thanh Nhai Tử Vân Quan mà bên phía Tiên Âm môn cũng phải đi một chuyến”

Tống Tiềm Cơ suy tính một lúc, rồi thu hồi Thất Tuyệt Cầm, thuận theo khe núi, đi đến gần sườn núi tối om.

Hết chương 334.
Bình Luận (0)
Comment