Hỗn Độn lúc này đang quỳ rạp trên mặt đất, khí tức trở nên suy yếu nhưng vẫn cuồng bạo.
Nó đã bị đói bụng rất lâu, lần này được thoát ra, còn chưa ăn đủ nhét kẽ răng liền bị hai kiện chí bảo mạnh nhất thế gian liên tiếp trấn áp.
Nó vừa phẫn nộ lại vừa nghi hoặc, rõ ràng khí tức trên người tu sĩ nhân tộc này hết sức ôn hòa, giống như đại địa cùng suối trong, hoàn toàn không có sự thô bạo như người lần trước phong ấn nó, vậy mà lại có thủ đoạn khủng bố đến như vậy.
Hỗn Độn thở phì phò, đáy mắt ẩn chứa quang mang hung bạo đói khát, bụng sôi lên từng tiếng ùng ục.
Nhất định phải ăn người này. Ăn sạch cả xương cốt.
Nó sử dụng ngôn ngữ của hung thú mắng to đối phương, cao giọng kêu đói, chợt nghe thấy người khủng bố kia thở dài:
“Kẻ cả ngươi thật sự đang rất đói bụng, cũng không thể cái gì cũng ăn như vậy được. Ngươi là thượng cổ hung thú, chỉ có ăn đồ ăn cùng thời đại mới có thể lấp đầy bụng ngươi được.
Người này vậy mà có thể nghe hiểu thú ngữ thời thượng cổ sao?
Một giọt nước lạnh rơi xuống trên đầu lưỡi đang thò ra của nó.
Không, không phải là nước lạnh, là nước ngọt, rất là ngọt. Tại sao trên đời lại có thứ nước ngọt như vậy chứ.
So với máu huyết của mị yêu còn muốn ngọt hơn cả trăm lần. Hỗn Độn nỗ lực há miệng, vươn đầu lưỡi ra, tham lam nuốt lấy,
Dòng nước trong lành thơm ngọt chảy vào trong bụng nó, hóa thành dòng nước ấm, giúp nó xoa dịu cái bụng vĩnh viễn không được lấp đầy kia.
Tống Tiềm Cơ lấy Tịnh Bình từ trong Tử Phủ ra, Bất Tử Tuyền bay ra khỏi miệng bình, tạo thành một đường cong, từ từ rót vào trong miệng của Hỗn Đỗn.
Quang mang hung ác trong mắt Hỗn Độn dần tiên tan.
“Ngươi tên là gì?”. Tống Tiềm Cơ thu hồi lại Bất Tử Tuyền.
Đây là át chủ bài sau cùng của hắn, nếu không phải đang ở phía sâu bên trong Họa Xuân Sơn, chỗ sâu không thấy đáy, khó có thể nhìn trộm được, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng lấy Tình Bịnh ra bên ngoài cơ thể như vậy.
Hung thú này ở vào tình trạng rất đói, dễ phát cuồng, cho nó ăn chút gì đó sẽ khiến cảm xúc của nó trở nên yên ổn hơn.
Thượng cổ hung thú trời sinh đã có gân cốt mạnh mẽ, tu sĩ không thể theo kịp được.
Nếu là tu sĩ nhân tộc bình thường trực tiếp há to mồm uống Bất Tử Tuyền như vậy, thì kinh mạch đã sớm căng nứt, nổ tan xác mà chết rồi.
Sau một lúc lâu, bên trong cổ họng Hỗn Độn phát ra âm thanh lộc cộc:
“Ta ngủ cũng được lâu lắm rồi, đã quên mất tên của mình rồi”
Trên cổ nó có đeo một khối ngọc bài cũ kỹ, nhưng do vị trí quá cao, cho nên nó có nỗ lực cúi đầu thế nào cũng không thể nhìn được những chữ phía trên ngọc bài.
Sau khi vấn đề đói khát được giải quyết, sát khí hung ác của Hỗn Độn cũng đã tiêu tan hơn phân nửa, nó uể oải nói:
“Ngươi nhìn giúp ta một chút”
Tống Tiềm Cơ bước lại gần nó, chậm rãi vươn tay ra, đẩy ra lớp lông dầy mềm của nó, lấy ra ngọc bài.
Ở khoảnh cách gần như vậy, Hỗn Độn có thể một ngụm cắn đứt đầu của hắn.
“Ngươi gọi là….”
Hai chữ được khắc ngay trung tâm khối ngọc bài, chữ khắc xiêu xiêu vẹo vẹo, lại giống nhau như đúc.
Ở đời trước, Tống Tiềm Cơ đã từng lang bạt không ít thượng cổ di tích, cho nên cũng từng xem qua không ít ký tự cổ.
Hắn cố gắng hồi ức, sau khi nhận biết được cách phát âm của hai chữ này, hắn không khỏi cười rộ lên.
“Ngươi không được cười. Ta rốt cuộc gọi là gì?”
Hỗn Độn không có được đáp án, khí tức lại lần nữa trở nên cuồng bạo.
Họa Xuân Sơn lại bị lay động, đá nhỏ cuồn cuộn rơi xuống.
Tống Tiềm Cơ thầm nghĩ, năm đó, khi chiến đấu, những đại năng khác triệu hồi ra tọa kị của mình thường hô to ‘Xích Huyết’, ‘Đạp Vân’, ‘Truy Phong’…, còn Huyết Hà lão tổ lại hô to ‘Bé Ngoan’, đây không phải quá buồn cười sao.
Nhưng nghĩ tới Giới Vực cánh đồng lúa mì của mình, so với Kiếm Vực, Hỏa Vực, Hải Vực của người khác, hắn lại không cười nổi nữa.
Cũng là cảnh ngộ giống nhau.
“Bé Ngoan”. Tống Tiềm Cơ nói, ngữ điệu của hắn hơi đơ cứng, nghe có phần giống với ngôn ngữ mắng chửi người của người địa phương.
“Đó là tên của ta sao? Bé Ngoan?”. Hỗn Độn không có nhận ra, nhẹ giọng đọc lại hai chữ này, mãi cho đến khi ánh mắt trở nên trống rỗng, giống như vượt qua dòng sông thời gian trở về quá khứ, nhìn thấy người đặt tên cho nó:
“Rất quen thuộc…”
Tống Tiềm Cơ không nói lời nào, lẳng lặng đứng nhìn nó, chờ nó hồi ức xong.
“Hóa ra ta gọi là ‘Bé Ngoan’”. Hỗn Độn nói.
Tống Tiềm Cơ thở dài:
“Ngươi đã biết được tên của mình rồi, không thể lại ăn bậy ăn bạ như trước nữa”
Hỗn Độn ngơ ngác nói:
“Nhưng mà ta đói, thật sự rất đói. Thời điểm người kia phong ấn ta, không nói cho ta biết sẽ đói như vậy”
Nó đã trải qua vô cùng vô tận hắc ám, thời thời khắc khắc phải chịu đói khát.
“Ta sẽ tới thăm ngươi”. Tống Tiềm Cơ sờ sờ cái mũi ướt đẫm của nó:
“Cho ngươi uống nước ngọt”
Ở đời trước, đầu hung thú Hỗn Độn này không xuất hiện. Không chỉ có thời điểm Tống Tiềm Cơ vẫn còn sống không xuất hiện, mà đến cả sau khi hắn chết, nhìn trên dòng sông thời gian cũng không thấy xuất hiện.
Hắn nghĩ đến phong ấn được lặp lại gia cố, những bí mật ẩn sâu bên trong.
Đây là địa cung của Huyết Hà lão tổ, nó vốn nên là nửa chủ nhân của nơi này.
Thế sự thay đổi khôn lường, cảnh còn người mất. Nó ở phía dưới nền đất sâu không nhìn thấy ánh sáng, từng ngày trở nên suy yếu đi, cho đến lúc tử vong, tiêu tán trong đất trời.
Bất Từ Tuyền rung động không ngừng, tỏ ra kháng nghị.
Tống Tiềm Cơ minh bạch ý tứ của nó: Ta đường đường là chí bảo trong thiên địa, vậy mà ngươi lại đem ta làm thức ăn cho hung thú sao.
“Vậy ngươi nhất định phải tới đấy”. Hỗn Độn nhận được lời hứa hẹn của hắn, chậm rãi rút vào trong sườn núi, cố gắng thu nhỏ chính mình lại, thanh âm yếu ớt quanh quẩn bên trong:
“ ‘Bé Ngoan’ ở đây chờ ngươi”