Tiếng đàn đã ngưng lại, nhưng dư âm vẫn quanh quẩn không dứt.
Tiếng thú gầm cũng đã bình ổn trở lại, mọi thứ xunh quanh cũng lại một lần nữa trở nên nhu hoà, uyển chuyển nhẹ nhàng tựa như gió xuân.
Mọi thanh âm đều yên lặng, tuyết vẫn chưa ngừng rơi. Hoa tuyết phiêu diêu xuyên qua vầng trăng rơi xuống trên ngọn cây đầu cỏ, rơi xuống nước suối ao hồ, trong chớp mắt đã tan rã, giống như một giấc mộng ảo.
Thi thoảng có chút hơi lạnh thổi qua làn da lộ ra bên ngoài pháp bào mới khiến người ta có chút cảm giác chân thực.
Chúng tu sĩ vẫn đang cảm nhận dư âm của tiếng đàn, không một ai lên tiếng.
Hoạ Xuân Sơn trong truyền thuyết giống như được mọc lên từ bình nguyên, đỉnh núi ngạo nghễ, sương khói lượn lờ.
Núi cao sừng sững, uy áp thâm hậu khiến lòng người sợ hãi.
Mà Tống Tiềm Cơ và con hung thú Hỗn Độn kia lúc này đang ở trong núi.
Một núi không thể có hai hổ, nếu trấn áp thất bại, chỉ một trong hai có thể đi ra, là hung thú cuồng bạo khủng bố cắn nuốt vật sống hay là Tống Tiềm Cơ cố ngăn cơn sóng dữ đây.
Hàng ngàn hàng vạn ánh mắt chăm chú nhìn về phía Hoạ Xuân Sơn, không khỏi lo lắng sốt ruột.
Cho dù có là địch nhân của Thiên Cừ, hay là người lòng mang căm ghét với Tống Tiềm Cơ, lúc này cũng từ tận đáy lòng hy vọng hắn có thể chiến thắng.
Bằng không, nếu Tống Tiềm Cơ táng thân nơi miệng thú, có ai còn có thể chống lại hung thú Hỗn Độn đang hoành hành này nữa chứ? Có ai dám cược rằng bản thân mình nhất định có thể thoát thân không?
Những tu sĩ suýt chút nữa bị nuốt chửng tụ lại một chỗ, kinh hồn táng đảm tụ lại thành một nhóm trị thương cho nhau.
Chợt nghe thấy có một người lên tiếng:
“Nếu đây mới là ‘Phong tuyết nhập trận khúc’ chân chính, vậy trước đây thứ ta nghe được là gì?”
Thanh âm này nghẹn ngào lại thê lương, chẳng còn mềm mại xuất trần như trước nữa.
Vậy mà lại là Diệu Yên tiên tử.
Nàng mở lòng bàn tay ra, cảm nhận hoa tuyết rơi trên đầu ngón tay.
Hà Thanh Thanh nhìn về phía Diệu Yên, có hơi chút đồng tình với nàng ta. Nàng biết rõ chấp niệm của Diệu Yên đối với khúc nhạc này, ở một khắc này, lạ thường thay, nàng vậy mà lại thấu hiểu đối phương.
“Cầm phổ vốn không có gì khác biệt, nhưng dù sao huynh ấy cũng là người tự tay soạn ra, đương nhiên sẽ gảy ra ý nghĩa chân chính của khúc nhạc”
Hà Thanh Thanh đáp lời.
Diệu Yên ngẩng đầu cười to:
“Ngươi vốn đã biết! Các ngươi đều biết, đều tới xem ta làm trò cười đúng không, Tống Tầm chính là Tống Tiềm Cơ!”
Tiếng cười thê lương, khiến người ta phải sởn tóc gáy.
Những tu sĩ đứng quanh muốn tiếp cận nàng lộ ra vẻ hoảng sợ, cuống quít lùi về sau.
“Người này là ai vậy?”
“Tóm lại nhất định không phải là Diệu Yên tiên tử! Tiên tử tuyệt đối sẽ không như vậy!”
Hà Thanh Thanh không biết ‘Tống Tầm’ đã làm những gì:
“Ngươi nếu như đã muốn rời khỏi tu chân giới, vậy khúc này là ai viết không còn liên quan gì đến ngươi nữa”
Diệu Yên quát lên:
“Tống Tiềm Cơ và ta có liên quan với nhau!”
Sắc mặt Hà Thanh Thanh dần lạnh.
Tuyết dần ít đi, Hỗn Độn rút vào sâu bên trong Hoạ Xuân Sơn, không còn động tĩnh gì nữa.
Bốn phía địa cung vang lên thanh âm khe khẽ, tựa như sâu trùng sống lại sau ngày đông giá rét.
“Ta lúc trước đã cảm thấy Đại Giao trong Hồng Hà kia thật kỳ quặc, vốn không phải là khảo nghiệm của tiền bối trong Huyết Hà Cốc mà là Thiên Cừ Vương lập trận pháp cứu chúng ta”
“Các ngươi có phải được cứu ở Hồng Hà không? Bọn ta cũng mới được cứu ra khỏi động băng, chúng ta giới thiệu làm quen chút đi”
Trong niềm vui sướng sau khi sống sót sau kiếp nạn, vẫn có mấy người thần sắc kỳ lạ.
“Nếu Tống sư huynh trấn áp thành công, có khi nào sẽ nhân cơ hội giết nó luôn không? Nhưng sự phản công của ác thú trước khi chết mới là một kích mạnh nhất”
Kỷ Thần lo lắng nói:
“Vạn nhất nó tự bạo…”
“Tống Tiềm Cơ sẽ không giết nó”
Kỷ Thần bị ngắt lời, quay đầu lại, liền đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Vệ Chân Ngọc.
“Sự lý giải về sinh mệnh tuần hoàn, vạn vật trong thiên địa của Tống Tiềm Cơ không giống với chúng ta, nếu không cần thiết hắn sẽ không muốn hạ sát thủ. Lúc Tống Viện đổ mưa, hắn đến cả con giun trên mặt đất cũng muốn cứu sống thả về trong đất. Các ngươi nói xem có buồn cười hay không”
Khóe miệng Vệ Chân Ngọc hiện lên một nụ cười trào phúng.
Bất tận hoả còn chưa được hắn thu phục xong, đang thiêu đốt bên trong Tử Phủ của hắn, tuyết rơi trên người hắn trong nháy mắt liền hoá thành sương trắng lượn lờ.
Với cách nghĩ bình thường của tu sĩ nhân tộc, hung thú không thuộc tộc ta lại cuồng bạo khủng bố như thế, một ngụm có thể nuốt chửng hàng ngàn người, một trảo có thể làm nứt đất đổ núi, đương nhiên nếu giết được thì phải giết, chặt đứt hậu hoạn.
“Có gì buồn cười, ngươi cho rằng ngươi hiểu sư huynh hơn bọn ta sao?”
Mạnh Hà Trạch cũng không thèm khách khí với hắn.