“Ta không hiểu”
Vệ Chân Ngọc vẫn đang cười.
“Ta chưa từng hiểu hắn. Ta vĩnh viễn không biết hắn đang nghĩ gì, cũng không biết hắn đang làm gì. Các ngươi cũng không biết, chúng ta đều giống nhau cả thôi”
Gặp hung thú không giết, đến con giun cũng cứu, vì sao lại cứ muốn đuổi ta đi? Vệ Chân Ngọc muốn hét lớn với người kia, ngươi nếu như muốn mạng của ta thì cứ lấy đi.
Nhưng Tống Tiềm Cơ lại không muốn mạng của hắn, Tống Tiềm Cơ từng hai lần cứu mạng hắn, mà hắn căn bản lại không biết Tống Tiềm Cơ muốn điều gì.
Bên trong Tử phủ của hắn đang thời thời khắc khắc phải chịu sự giày vò bởi ngọn lửa thiêu đốt, do đó hắn mới biết được sự hung hiểm khi thu phục thiên địa chí bảo.
Nếu không có Tống Tiềm Cơ thay hắn chịu đựng đòn phản công dữ dội nhất của Bất Tận hoả trước khi rời khỏi hỏa trì, chỉ sợ rằng hắn đã bị đốt thành tro ngay khi tiếp xúc với Bật Tận hỏa rồi.
Đây là lần thứ hai Tống Tiềm Cơ cứu hắn.
Lần đầu là ở Thiên Cừ đỡ kiếm cho hắn, Lận Phi Diên tự biết không làm thương tổn nổi Tống Tiềm Cơ nên kiếm liền chuyển hướng đâm về phía hắn.
Tống Tiềm Cơ thay hắn chặn một kiếm kia, máu tươi nóng ấm bắn lên mặt hắn, trong kí ức của hắn, còn nóng hơn cả Bất tận hoả.
“Bọn ta không phản bội sư huynh, ai giống ngươi?”
Mạnh Hà Trạch tức giận.
“Ngươi còn cười nữa? Có gì buồn cười hả!”
Hắn đương nhiên là tức giận.
Lúc Tống Tiềm Cơ biến thành Tống Tầm, bọn họ đều thấy ‘Tống Tầm’ bị ‘Vệ Vương’ sai khiến mắng mỏ, lạnh mặt đối xử với hắn.
Vì sao sư huynh phải trà trộn vào đội ngũ của Vệ Chân Ngọc, là để bảo vệ đối phương sao?
Năm đó Vệ Chân Ngọc bẻ kiếm đoạn nghĩa, đánh hỏng giàn hoa, sư huynh vậy mà lại ngàn dặm xa xôi tới bảo vệ hắn.
Hắn lại không biết tốt xấu như vậy.
Tiếng cười của Vệ Chân Ngọc càng ngày càng lớn, Mạnh Hà Trạch đang muốn rút kiếm ra lại nghe thấy đối phương nói:
“Ta từ nhỏ đã rời nhà, phiêu bạt tứ hải, từng làm người cũng từng làm chó, chỉ có hắn hết lần này tới lần khác chắn trước mặt ta. Nếu đã đuổi ta đi, vì sao lại tới quản chuyện sống chết của ta, vậy mà không buồn cười sao?!”
“Ngươi…..”
Kiếm của Mạnh Hà Trạch không rút ra được.
Lúc Vệ Chân Ngọc cường ngạnh, hắn muốn chém người. Đến khi Vệ Chân Ngọc đỏ mắt tựa như nhà có tang, hắn ngược lại lại muốn an ủi đối phương.
Kỷ Thần thấp giọng gọi một tiếng ‘Vệ Bình’, hắn bước đến gần:
“Giữa ngươi và sư huynh, có lẽ có hiểu lầm. Đợi sau khi rời khỏi bí cảnh, ngươi cùng chúng ta quay lại Thiên Cừ một chuyến đi”
Kỷ Thần ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm:
“Sau khi ngươi đi, sư huynh vẫn luôn học nấu cơm, nấu mì cũng không còn khó ăn như trước nữa đâu”
Vệ Chân Ngọc ngẩn ra, nghĩ tới ‘Tống Tầm’ ở trong đội ngũ của hắn làm cơm, lần nào cũng múc cho hắn phần nhiều nhất nhưng hắn chỉ ăn hai miếng rồi ném qua một bên.
Tống Tiềm Cơ nấu mì chỉ biết cho bừa gia vị, phải luyện tập biết bao nhiêu lần mới làm ra được mùi vị bình thường.
“Ta sẽ không quay về Thiên Cừ với các ngươi, đợi đến khi hắn ra ngoài, ta muốn nói chuyện rõ ràng với hắn!”
Lúc Tống Tiềm Cơ bước ra khỏi khe núi, Hỗn Độn đã ngủ say. Tiếng gáy dài quanh quẩn trong lòng núi.
Lúc hắn chiến đấu không dùng Vô Ảnh Kiếm, kiếm này có lưu lại khí tức của Tiển Kiếm Trần, Hỗn Độn mẫn cảm với khí tức, nếu nhận ra khí tức của người từng phong ấn mình sẽ dễ bị chọc giận.
Hỗn Đỗn nếu cực giận sẽ tự bạo, đủ để khiến cả toà địa cung sụp đổ.
Hắn tới bí cảnh một chuyến, Đồ Long Trận thì dùng ở Hồng Hà, đồ trong túi trữ vật Tiển Kiếm Trần cho thì tiêu hao ở băng động, Hoạ Xuân Sơn, Thất Tuyệt Cầm thì dùng để trấn áp Hỗn Độn.
Hắn liên tiếp lấy ra át chủ bài, lại bởi lực lượng sau khi Vô Tương tự bạo khiến cho Thất Tuyệt Cầm bị tổn hại, mà địch nhân vẫn không biết còn bao nhiêu phân thân nữa vẫn đang ẩn nấp trong bóng tối.
Lời hứa giữa tu sĩ nhân tộc thường đi kèm với lời thề, tựa như điều kiện trước kia của Vô Tương là hai bên thề rằng sẽ không đánh nhau qua lại nữa.
Chỉ có lời thề độc với Thiên Đạo mới có thể đổi lấy sự tín nhiệm giữa người với người.
Tuy con Hỗn Độn này có một nửa nhân tính nhưng lại hơi ngốc, không cần lời thề cũng không cần trích máu. Tống Tiềm Cơ bảo sẽ quay lại nó liền tin, sau đó liền an tâm ngủ mất.
Ăn uống no đủ nằm bò trong lòng núi đông ấm hè mát mà gáy to, chẳng thèm suy xét đến việc Tống Tiềm Cơ liệu có đổi ý hay không.
“Huyết Hải Lão tổ khi trước nhất định rất trân trọng nó, tựa như ta trân quý vươn rau vậy”
Tống Tiềm Cơ quay đầu lại, cuối cùng liếc nhìn ngọc bài trên cổ Hỗn Độn.
Hung thú đã nhận chủ, cho dù có bị người ta làm cho bị thương cũng vẫn sẽ dễ dàng tin người.
Tống Tiềm Cơ bước ra khỏi sơn động tối tăm, quay lại đỉnh núi.
Nghênh đón hắn là tiếng hoan hô tựa như sóng hô núi gầm:
“Ra rồi! Là Tống Vương Thiên Cừ chiến thắng!”
“Thiên Cừ Vương dũng mãnh vô địch!”
“Tống Thần Vương!”
Mới vừa rồi Tống Tiềm Cơ tế ra đại sơn, trấn áp hung thú, chỉ một khúc nhạc mà đã khiến đêm xuân lại có tuyết rơi.
Mặc dù y phục của hắn đã rách nát, thân hình lung lay như sắp đổ, nhưng trong mắt chúng tu sĩ, hắn lại vẫn là Chúa cứu thế từ trên trời giáng xuống.
Tống Tiềm Cơ xoay người xuống núi, hắn chợt thấy xấu hổ, tựa như ngày thứ hai sau khi trùng sinh được người ta khiêng tới quảng trường ngoại môn dạo phố thị chúng.
Uy áp của Hỗn Độn mơ hồ đổ xuống, bao phủ cả toà Hoạ Xuân Sơn.
Không cần hắn dán lên tấm biểu ngữ cực đại ‘Bên trong có thú dữ, xin đừng lại gần’, chúng tu sĩ cũng tự biết mà đi vòng quanh núi, lưu lại kí hiệu để cảnh báo hậu nhân không được đến gần, tránh bị mất mạng.
Thoát khỏi miệng thú, lòng vẫn còn hoảng hốt, chúng tu sĩ lại một lần nữa nghênh đón thời khắc đoàn kết.
Tiếng hoan hô như sóng trào, vui sướng cực độ.
Đúng lúc này, biến cố chợt phát sinh.