Một bóng người màu trắng nghiêng nghiêng bay ra, tà váy bay phấp phới, vẽ nên một đường cong xinh đẹp giữa không trung, lao thẳng về phía Tống Tiềm Cơ.
Tống Tiềm Cơ theo bản năng xuất kiếm, nhưng hắn không cảm nhận thấy một chút sát ý nào, người này lại lao tới một cách quang minh chính đại, rõ ràng không phải là thích khách.
Một khuôn mặt quen thuộc nhanh chóng được phóng đại ra, Tống Tiềm Cơ hơi thất thần ——
Diệu Yên vì sao lại cầm một chiếc lược bay qua đây, nàng muốn làm gì?
“Ngươi….”
Trong một khắc hắn chần chờ kia, cảnh vật trước mắt bỗng nhiên trở nên vặn vẹo.
Đám người chỉ thấy một vị nữ tu xinh đẹp như tiên nhân bay ngang bầu trời, một phen tóm lấy ống tay áo rách nát của Tống Tiềm Cơ.
Đó không phải là Diệu Yên tiên tử thì còn có thể là ai được nữa?
Một đạo bạch quang bay ra từ lòng bàn tay Diệu Yên, giống như một thanh chuỷ thủ cắt ngang bóng đêm trước mặt hai người.
Diệu Yên là âm tu, không động đến binh đao. Huống hồ nàng trước nay vẫn luôn là bộ mặt của Tiên Âm Môn, trước mặt bao người, nàng tuyệt đối sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì khác người, nhiều nhất chỉ là nói mấy lời với Tống Tiềm Cơ thôi.
Có lẽ đến cả bản thân Tống Tiềm Cơ cũng nghĩ như vậy.
Mọi người đều ngầm cho rằng Diệu Yên không thể gây ra thương tổn gì cho Tống Tiềm Cơ, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng Tống Tiềm Cơ lại trực tiếp bị mang đi như vậy.
Sự việc phát sinh quá nhanh, đến cả người từng được Tống Tiềm Cơ tự mình chỉ điểm thân pháp như Mạnh Hà Trạch hay am hiểu thu phát trận tuyến từ khoảng cách xa như Kỷ Thần cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người biến mất giữa không trung.
Tiếng hoan hô đột nhiên im bặt.
“Sư huynh…. Biến mất rồi?!”
Kỷ Thần kinh hô.
“Mau đuổi theo!”
Mạnh Hà Trạch vội la lên.
“Đuổi theo hướng nào mới được chứ?”
“Hướng ——”
Bốn phía mênh mông, trăng sao thưa thớt.
Mạnh Hà Trạch mờ mịt mà rút kiếm ra.
Lúc này đám người vẫn còn đang trong tình trạng khiếp sợ quá độ, chẳng kém gì so với lúc mới nãy nhìn thấy hung thú và Hoạ Xuân Sơn trong truyền thuyết.
“Diệu Yên tiên tử vừa sử dụng bí bảo gì vậy, thế mà lại có thể phá mở không gian, dịch chuyển trong nháy mắt?”
“Tống Vương bị Diệu Yên tiên tử bắt cóc đi rồi sao?! Quả nhiên sống lâu rồi chuyện gì cũng đều có thể xảy ra!”
Ai cũng đều biết, Tống Tiềm Cơ và Diệu Yên chẳng hề hợp nhau.
Lúc Tống Tiềm Cơ còn là tiểu đệ tử của Hoa Vi Tông, chính vì một câu ‘hồng phấn khô lâu’ kia mà đã trở thành người nghi ngờ tiêu chuẩn về cái đẹp trong tu chân giới sớm nhất.
Trên Hoa Vi Sơn, Tống Tiềm Cơ một người một tiêu nghênh chiến cả một đội ngũ của Tiên Âm Môn, Diệu Yên không địch lại được, dây tỳ bà đứt gãy, mà sau đó đại sư tỷ của Tiên Âm Môn – Hà Thanh Thanh lộ diện mới tiếp được tiếng tiêu của Tống Tiềm Cơ.
Diệu Yên nhờ vào hai thứ lợi khí là vẻ đẹp kinh diễm cùng với tu vi âm luật mà đánh đâu thắng đó, chỉ có ở chỗ Tống Tiềm Cơ mới phải chịu sự phủ định và đả kích như vậy.
Đổi thành là ai cũng sẽ lòng mang oán hận thôi.
Trong đám đông mới được Tống Tiềm Cơ giải cứu ban nãy, có người hô lên đòi Tiên Âm Môn giao người ra, nhưng rồi lại nhanh chóng bị can ngăn.
Một nửa là vì hai người này có chiến lực chênh lệch, một nửa là vì Tống Tiềm Cơ ở bên ngoài nổi tiếng phong lưu, phần lớn mọi người đều đoán rằng, do hắn nợ phong tình nên mới xảy ra chuyện đêm nay.
“Diệu Yên tiên tử dù sao cũng không đánh lại nổi Thiên Cừ Vương, người này tuy bị nàng đưa đi được nhưng cũng không giữ lại nổi, chúng ta việc gì phải lo lắng”
“Đây là chuyện riêng của Thiên Cừ Vương, người ngoài như chúng ta chỉ sợ không tiện nhúng tay”
Mạnh Hà Trạch nghĩ thầm, chuyện riêng chó má gì chứ, sư huynh tuyệt đối sẽ không có liên quan gì với Diệu Yên cả, hắn quay đầu lại, đã không còn thấy Vệ Chân Ngọc đâu nữa.
“Ở bên kia! Hắn đang đuổi theo Hà tiên tử!”
Kỷ Thần cả kinh nói.
“Mau đuổi theo”
Mạnh Hà Trạch không nói hai lời, hắn kéo theo Kỷ Thần nhảy lên phi kiếm của mình, vừa ngự kiếm đuổi theo vừa truyền âm cho Vệ Chân Ngọc:
“Sư huynh bị bắt cóc, tình thế đang không rõ thế nào, vậy mà ngươi còn có thời gian chạy theo tiên tử khác sao?”
Vệ Chân Ngọc vốn đang muốn mắng hắn, không biết nghĩ đến điều gì mà ngữ khí lại trở nên hoà hoãn:
“Lúc sự việc mới vừa phát sinh, mọi người đều kinh hoảng thất thố, chỉ có Hà tiên tử kia lập tức rời khỏi đội ngũ, chạy nhanh về hướng Tây Nam”
Kỷ Thần lên tiếng:
“Ý ngươi là Hà Thanh Thanh biết Diệu Yên đi đâu sao?”
Vệ Chân Ngọc hiếm khi nhẫn nại giải thích:
“Hai phe bên trong Tiên Âm Môn đấu tranh đã lâu. Hai vị ‘đại sư tỷ’ Diệu Yên và Hà Thanh Thanh này bị Vọng Thư và Giáng Vân đẩy ra chống đỡ môn đình, phân tranh cao thấp. Hà Thanh Thanh đương nhiên sẽ phòng bị Diệu Yên, cho dù nàng có không biết vị trí cụ thể của Diệu Yên, có lẽ cũng sẽ có thủ đoạn truy tung, bằng không sao có thể quyết đoán rời đi như vậy?”
Người hiểu ngươi nhất, chưa chắc đã là bản thân ngươi mà có lẽ là đối thủ của ngươi.
Mạnh Hà Trạch thầm hận mình không nhạy bén bằng Vệ Chân Ngọc:
“Hà Thanh Thanh tăng tốc rồi, ngươi có đem theo loại pháp khí phi hành nào nhanh hơn không?”
Vệ Chân Ngọc bàn bạc điều kiện:
“Ta có đem theo Vân thoi ca cao cấp loại nhỏ, có thể mang các ngươi đuổi kịp nàng, nhưng sau khi tìm thấy Tống Tiềm Cơ, ta muốn một mình gặp hắn trước”
“Không thành vấn đề”
Kỷ Thần đáp ứng ngay.
Mạnh Hà Trạch và hắn đồng thời mở miệng:
“Tìm ra trước đã rồi nói sau”
Ba người một mặt thì đuổi theo, một mặt thì truyền tin về, căn dặn đệ tử Thiên Cừ, đệ tử Mạc Bắc tạm thời liên hợp, án binh bất động, trông giữ tương trợ lẫn nhau.
Vân thoi xẹt qua màn đêm, tô điểm lên dải băng màu xanh lam.
………