Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 339 - Chương 339. Vân Hải Mênh Mang (2)

Chương 339. Vân hải mênh mang (2)
Chương 339. Vân hải mênh mang (2)

Ánh trăng xuyên qua tầng mây, ló ra khỏi vách núi.

Bốn phía không còn nghe thấy tiếng chim hót, tiếng thú gầm, mà chỉ còn nghe thấy tiếng gió lớn thét gào, tiếng nước dưới vách núi ầm vang.

“Đây là nơi nào?”

Tống Tiềm Cơ lên tiếng hỏi.

Diệu Yên nương nhờ ánh trăng ảm đạm mà đánh giá hắn, chỉ thấy hắn hơi cau mày, giống như có chút nghi hoặc, kinh ngạc, lại chẳng hề cảm thấy phiền toái, cũng chẳng chút tức giận.

Hoặc là nói, chuyện này không đáng để hắn phải tức giận.

“Ta cũng không rõ chúng ta đang ở đâu. Nhưng ta biết chắc chắn một điều, chúng ta đã đến một nơi rất xa”

Diệu Yên mở lòng bàn tay ra, ánh sáng trên chiếc lược nhanh chóng ảm đạm, đứt gãy từ giữa, sau đó vỡ thành hai đoạn.

Đây là loại pháp khí tiêu hao, đã dùng qua liền phế đi.

Vách núi quá cao, gió núi lạnh thấu xương.

Diệu Yên nhìn thấy thanh kiếm trong tay Tống Tiềm Cơ, nàng không khỏi rùng mình. Nàng nghĩ thầm, Tống Tiềm Cơ nếu sử dụng thanh kiếm này để giết nàng, sau đó đẩy nàng xuống vách núi, tuyệt đối sẽ không lưu lại chút dấu vết nào.

Đột nhiên, nàng nghe thấy người kia thở dài:

“Bí bảo tốt như vậy, vốn có thể dùng để cứu ngươi một mạng trong lúc nguy nan, ngươi không nên vì bốc đồng mà lãng phí như vậy”

Diệu Yên chợt muốn khóc nhưng nàng lại cướng ép kìm xuống.

Nếu Tống Tiềm Cơ dùng lời lẽ lạnh lùng sắc bén trách móc nàng hành sự không chính trực, hoặc là cay nghiệt mà trào phúng nàng đầu óc ngu ngốc, nàng còn có thể duy trì sự tỉnh táo, nhưng hắn lại nói với nàng bằng ngữ khí nhẹ nhàng như vậy cho nên nàng không nhịn được mà lớn tiếng nói:

“Ta không phải là đang bốc đồng!”

“Vậy thì vì sao?”

Tống Tiềm Cơ vừa hỏi vừa tháo xuống vòng tay làm từ đuôi hồ ly, để lộ ra khuôn mặt thật của mình.

Diệu Yên đáp:

“Ta nếu không làm như vậy, ngươi sẽ không gặp ta, cũng sẽ không trả lời câu hỏi của ta”

“Ngươi hỏi đi”

Diệu Yên nhìn hắn chằm chằm:

“Tống Tầm không phải là Tống Tầm. Vì sao lại lừa ta?”

Tống Tiềm Cơ đáp:

“Nếu Hà Vân đã không phải là Hà Vân, vậy Tống Tầm đương nhiên cũng không phải là Tống Tầm”

“Không sai, ta cũng lừa ngươi”

Diệu Yên lại hỏi:

“Ngoại trừ thân phận ra, những lời ngươi từng nói với Hà Vân, cũng là giả sao?”

“Những câu ngươi hỏi ta đêm ấy, ta đều trả lời thật lòng”

Tống Tiềm Cơ nghĩ tới mê chướng và chấp niệm của Hà Vân, nhất thời cảm thấy hoang đường.

Diệu Yên oán giận:

“Thân phận giả còn nói lời thật lòng, ngươi rốt cuộc muốn gì?!”

Ngươi có phải muốn thấy ta rơi xuống bước đường này không?

Ngươi có phải muốn bức ta đến phát điên không?

Tống Tiềm Cơ nghe vậy liền ngẩn ra, lại không kìm được mà thở dài:

“Phiền não không tìm tới ngươi, là ngươi tự tìm phiền não. Diệu Yên tiên tử, ta không nợ gì ngươi cả. Ai cũng đều thích ngươi, cũng không thiếu một người như ta, ngươi phải chấp nhận có người không thích ngươi. Ngươi hỏi ta muốn gì, ta chỉ muốn không có quan hệ gì với ngươi”

Ngữ khí hắn rất bình tĩnh, không phải cố ý vũ nhục hay giận dỗi, chỉ là đang trần thuật sự thật.

Nhưng cũng chính bởi như vậy, mỗi khi hắn nói một câu, Diệu Yên đều giống như bị đâm một kiếm.

Mỗi một nhát đều chí mạng, máu tươi đầm đìa.

Hoá ra cũng có cách giết người không cần dùng đến kiếm thật.

Diệu Yên cảm thấy bản thân mình dường như đã chết một lần, nàng nuốt xuống vị tanh ngọt trong cổ họng, vừa khóc vừa cười:

“Nếu ta không phải là Diệu Yên, chỉ là Hà Vân thôi thì sao?!”

Tống Tiềm Cơ chỉ lên trời.

Màn đêm buông xuống, một nửa vầng trăng khi thì ẩn giấu trong núi, khi thì lại giấu mình trong mây, chỉ có thể xuyên qua tầng mây mà nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt.

“Muốn có được ánh trăng chân chính nơi cửu thiên, phải tự mình đi tìm. Đại đạo nào có thuyền đi, ai có thể đưa ngươi đi được?”

Vân hải mênh mang, không người đưa tiễn, đâu ra ‘Tống Tầm’.

(Ở đây ‘Tống Tầm’ nghĩa là đưa tiễn, kiếm tìm, đồng âm với tên giả ‘Tống Tầm’ của Tống Tiềm Cơ)

Đôi mắt của Tống Tiềm Cơ, giống như mặt hồ phẳng lặng dưới ánh trăng.

Diệu Yên nghe thấy hắn nói như vậy không khỏi ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói:

“Hoá ra là hoa trong gương, trăng trong nước, hiểu lầm một hồi. Hà Vân là giả, Tống Tầm là giả, Diệu Yên chẳng phải cũng là giả sao? Ánh trăng chân chính của ta ở đâu? Khi nào ta mới có thể gảy ra ‘Phong tuyết nhập trận khúc’ chân chính đây?”

Tống Tiềm Cơ chợt cau mày, ra hiệu cho nàng yên lặng.

Một lát sau, tiếng bước chân, tiếng binh khí va chạm vào nhau, tiếng tranh chấp không ngừng ép đến gần.

Số người không ít, phải lên đến hàng ngàn.

Những tảng đá cao chót vớt cùng với hàng thông thẳng tắp đúng lúc che chắn kín kẽ cho hai người.

Tống Tiềm Cơ thở phào một hơi, không phải là mai phục, đám người này chuyên tâm đề phòng lẫn nhau, không chú ý đến sau đá núi có người.

Hai đội ngũ mặc dù có tranh chấp nhưng rõ ràng cũng đang thương lượng trao đổi, kiểu này thông thường không phải là tử địch mà là đang tranh đoạt bảo vật vô chủ, đang phân phối tài nguyên vừa đoạt được.

Hắn không có hứng thú tham gia vào việc tranh đoạt bảo vật trong bí cảnh, đang định rời đi lại chợt dừng bước.

Hắn nghe thấy tên mình.

Sắc mặt Diệu Yên tái nhợt, hiển nhiên cũng nghe thấy một người trong số đó đang nói:

“Mới lúc nãy có người truyền tin ra, Tống Tiềm Cơ cũng đang ở trong bí cảnh”

Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, tin tức truyền đi nhanh thật.

Câu thứ hai vang lên:

“Hư Vân Chưởng Môn đã truyền mật lệnh, nếu hắn tới, tận lực giết chết hắn trong bí cảnh”

Trong lòng Tống Tiềm Cơ khẽ động, dọc đường, hắn gặp được không ít môn phái, nhưng mãi không gặp phải người của Hoa Vi Tông.

Sau khi Hoa Vi Tông đóng cửa sơn môn, địa vị của môn phái cũng giảm sút đến đáy, Hư Vân bế quan không ra ngoài.

Ngược lại là Tiểu Hoa Vi Tông của Trần Hồng Chúc, sau khi nhiều lần trải qua thất bại lại phát triển mạnh mẽ từng ngày.

Ba năm trước, Hoa Vi Tông sử dụng tàn hồn của tiền bối hòng giết hắn, nhưng ngược lại, lại bị hắn đánh cho đến mức sinh ra ám ảnh tâm lý, hiện giờ, bọn họ lại lấy đâu ra sự tự tin như vậy?

Trong lúc Tống Tiềm Cơ suy nghĩ, chợt nghe thấy một giọng nữ vang lên, có chút quen thuộc:

“Không được! Thiên Cừ Vương được lòng mọi người, các ngươi vô cớ xuất binh, tất sẽ ảnh hưởng đến uy vọng của môn phái!”

Là tiếng của Trần Hồng Chúc.

Hết chương 339.
Bình Luận (0)
Comment